Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 27: Đi ngang qua ngươi cũng muốn quản? Lăn đi bắt lính theo danh sách sao?

Chương 27: Đi ngang qua cũng muốn quản? Lăn đi bắt lính theo danh sách sao?
Chạng vạng tối, bệnh viện nhân dân số một thành phố Giang Châu!
Tầng cao nhất, trong phòng bệnh VIP riêng, viện trưởng, chủ nhiệm đều tụ tập đông đủ.
Họ đã cho người phụ nữ trung niên trên giường bệnh hoàn thành một loạt kiểm tra sức khỏe toàn thân.
"Ngụy thiếu, tình huống bệnh nhân không thể lạc quan, bà ấy bị thiếu dinh dưỡng trường kỳ cộng thêm thiếu máu nghiêm trọng, chức năng tim phổi ở mức độ trung bình bị hao tổn, chức năng thận cũng rất kém!"
"Ngoài ra dạ dày có một khối sưng 1cm, trước mắt đã xác định là ung thư ác tính giai đoạn đầu, cần nhanh chóng tiến hành phẫu thuật mới được."
Viện trưởng Vương đưa một tập báo cáo kiểm tra đến.
Ngụy Hoằng nhận lấy xem qua vài lần, hài lòng gật đầu nói: "Trước mắt cứ điều trị bảo tồn đi, ta rất nhanh sẽ sắp xếp chuyên gia ngoại khoa hàng đầu Yến Kinh đến hội chẩn, những cái khác các ngươi không cần lo, chăm sóc tốt người là được."
"Minh bạch!"
Viện trưởng Vương gật đầu đồng ý.
Tống Quy một bên không khỏi có chút ngơ ngác.
Từ lúc Ngụy Hoằng xuất hiện đến lúc sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, mới trôi qua có mấy tiếng đồng hồ.
Nhưng mà mẹ hắn đã được vào phòng bệnh riêng sang trọng nhất, hưởng thụ sự chăm sóc chuyên nghiệp của hai y tá xinh đẹp, các loại kiểm tra đều được ưu tiên, đây chẳng lẽ là thế giới của người giàu sao?
Nếu người bình thường nghe thấy ung thư dạ dày, chỉ sợ đã cảm thấy trời sắp sập xuống rồi?
Nhưng đối với Ngụy Hoằng mà nói, việc này chỉ khoảng chừng mấy cuộc điện thoại mà thôi.
Chỉ cần chịu chi tiền vào, tự nhiên có đội ngũ chuyên gia hàng đầu đến hội chẩn điều trị.
Từ lúc mở dao cho đến điều trị hậu kỳ, gần như không cần hao tổn bất kỳ tâm tư gì.
Cho dù là ung thư, tỷ lệ chữa khỏi cũng cao hơn rất nhiều so với người bình thường.
"Viện trưởng Vương, tìm thêm hai hộ lý nữ đặc cấp đến trực 24 giờ chăm sóc Chu a di." Ngụy Hoằng liếc nhìn một chút, tiếp tục dặn dò: "Phải đảm bảo bà ấy qua những ngày thoải mái."
"Tốt!"
Viện trưởng Vương vừa mới đồng ý.
Người phụ nữ trung niên trên giường bệnh liền không nhịn được suy yếu đưa tay: "Ngụy tiên sinh, không cần phiền phức như vậy, tôi ở phòng bệnh bình thường là được rồi, mình cũng có thể tự chăm sóc bản thân."
"A di, đừng lo lắng!" Ngụy Hoằng cười khẽ an ủi: "Thành tích học tập của Tống Quy rất tốt, tương lai nhất định là hạt giống tốt của đại học Thanh Bắc, chi bao nhiêu tiền sau này hắn cũng trả nổi."
"Đúng vậy mẹ, mẹ cứ yên tâm dưỡng bệnh là được." Tống Quy vẻ mặt đầy kiên định nói: "Con sẽ cố gắng để mẹ được sống cuộc sống tốt."
Người phụ nữ trung niên vẫn lo lắng bất an!
Ngụy Hoằng không nói gì thêm, chỉ vỗ vai Tống Quy rồi quay người rời đi.
Mấy vệ sĩ trước sau bảo vệ, cảnh tượng hoành tráng như vậy khiến không ít người phải chú ý.
Vừa mới đi qua đại sảnh thu phí, một thanh âm liền hấp dẫn sự chú ý của hắn.
"Bác sĩ, xin mau cứu mẹ tôi, xin đừng để bà ấy xảy ra chuyện gì! van cầu ông mau cứu bà ấy!"
Hạ Mạt vô cùng đáng thương hướng về một vị bác sĩ trung niên cầu khẩn.
Một bên là cô gái mập từng gặp ở nhà ăn buổi chiều, cùng ông bố hói đầu, bụng phệ!
"Lại là nàng?"
Ngụy Hoằng âm thầm nhíu mày!
Người phụ nữ này sao cứ như âm hồn bất tán vậy? Đi đâu cũng gặp?
"Hạ tiểu thư, không phải là tôi không cứu người, mà là tình huống của mẹ cô không thể lạc quan." Vị bác sĩ trung niên nghiêm túc nói: "Các chỉ số của bà ấy đang không ngừng chuyển biến xấu, khối u trong đầu cũng có xu hướng tiếp tục chèn ép thần kinh, dẫn đến bệnh nhân thường xuyên hôn mê."
"Nếu như một mực dựa theo tiêu chuẩn kiểm soát trước kia, có lẽ còn có thể sống thêm mấy năm, nhưng bây giờ cứ tiếp tục như vậy, không quá ba tháng sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Các cô không nên tự ý ngưng thuốc, trước đó bệnh nhân dùng thuốc đặc hiệu nhập khẩu, bệnh tình khống chế khá tốt, bây giờ ngưng thuốc thực sự không phải là một hành động sáng suốt!"
Hạ Mạt mặt mũi tràn đầy bi thương, đau khổ nói: "Bác sĩ, nếu như điều trị bảo tồn thì sao? Dùng thuốc nội địa thì sao?"
"Hiệu quả không tốt, thuốc nội địa trước kia đã dùng quá nhiều rồi, sớm đã bị kháng thuốc." Bác sĩ trung niên đẩy mắt kính, kiên nhẫn giải thích: "Khối u trong đầu bệnh nhân không thích hợp để phẫu thuật, chỉ có thể dùng thuốc để ức chế."
"Nhưng mỗi loại thuốc đều sẽ có tính kháng thuốc, một khi dùng quá nhiều thì sẽ mất đi hiệu quả, cho nên nhất định phải không ngừng mua thuốc đặc hiệu mới từ nước ngoài."
"Gần đây ở Châu Âu có một vài loại thuốc phổ rộng khá tốt, nếu tài chính dư dả, các cô có thể mua dùng thử, ngoài ra thì chúng tôi cũng không có biện pháp tốt hơn."
Nói xong, vị bác sĩ trung niên xoay người rời đi.
Hạ Mạt thì thất thần ngồi sụp xuống đất che mặt khóc rống.
Hạ cha tức tối, hung hăng chửi mắng: "Con nhỏ chết tiệt, tất cả tại mày đắc tội Ngụy thiếu, bây giờ người ta ngừng giúp đỡ, mày muốn hại chết mẹ ruột à?"
Trong ánh mắt Hạ Mạt đều là sự uất ức cùng bất lực.
Nàng làm sao cũng không ngờ, rõ ràng mọi chuyện vẫn tốt đẹp.
Sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà lại xảy ra biến đổi long trời lở đất?
Ngụy Hoằng từng ôn nhu thiên vị giờ đã không còn cưng chiều, tất cả những tài nguyên trước đây đều bị thu hồi, bệnh tình của mẹ không ngừng chuyển biến xấu, từng chuyện từng việc một như muốn ép nàng vỡ vụn ra.
"Cha, con cũng không biết tại sao lại thành ra thế này!" Hạ Mạt vẫn khóc thút thít, nửa ngày cũng không nói nên lời hoàn chỉnh.
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, khóc tang hả khóc?" Hạ cha hùng hổ, ngón tay đâm thẳng vào trán nàng: "Chọc giận Ngụy thiếu mà mày còn không biết chủ động xin lỗi? Đồ không có đầu óc?"
"Con không đi!" Hạ Mạt phản ứng gay gắt, bụm mặt bướng bỉnh nói: "Dựa vào cái gì mà con phải chủ động cầu hòa? Người làm sai rõ ràng là hắn, lẽ nào có tiền thì muốn làm gì cũng được sao?"
"Ngu xuẩn!" Hạ cha cảm xúc kích động, tức giận: "Mày không đi xin lỗi thì mẹ mày phải làm sao? Mấy khoản nợ bên ngoài của nhà ta thì sao? Tiền học phí với sinh hoạt của em mày thì sao? Chẳng lẽ mày muốn trơ mắt nhìn mọi người chết sao?"
"Tao mặc kệ mày dùng phương pháp gì, đều phải cầu được Ngụy thiếu tha thứ, bằng không thì tao sẽ không có đứa con gái như mày!"
Nghe vậy, Hạ Mạt khóc càng dữ dội!
Cô gái mập ngồi xuống ôm nàng, ôn nhu an ủi: "Không sao đâu Mạt Mạt, chúng ta có thể lên mạng kêu gọi giúp đỡ, cũng có thể để trường học tổ chức quyên tiền mà!"
"Vô dụng, ô ô ô!" Hạ Mạt khóc rống: "Thuốc phổ rộng nhập khẩu nước ngoài mỗi tháng đã mất bảy tám vạn rồi, thêm cả các chi phí khác nữa, chỉ dựa vào quyên góp làm sao mà duy trì nổi?"
Người chung quanh thấy thế nhao nhao thở dài ngao ngán.
Ngụy Hoằng xem xong màn kịch chuẩn bị rời đi, thì đúng lúc Hạ Mạt lại ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong đôi mắt tuyệt vọng của nàng lóe lên một tia kinh ngạc cùng kích động.
Sau một khắc nàng liền nhanh chóng đứng dậy chặn đường Ngụy Hoằng và đoàn người, vệ sĩ còn chưa kịp kéo nàng ra, nàng đã lệ rơi đầy mặt lên án: "Ngươi tới cố ý chế giễu à? Được thôi, ngươi thắng!"
"Ngươi có bệnh à?" Ngụy Hoằng mất kiên nhẫn nhíu mày: "Đi ngang qua ngươi cũng muốn quản? Lăn đi bắt lính theo danh sách sao?"
"Rốt cuộc các người còn muốn thế nào nữa?" Hạ Mạt vẻ mặt đầy sự đổ vỡ và bi thương: "Mấy người có tiền các người đều thích đùa bỡn lòng người vậy sao? Tôi nhận thua, tôi bằng lòng làm bạn gái của ngươi, có thể khôi phục lại thẻ được không?"
"Ôi trời, đây là đang làm cái gì vậy?"
"Khá lắm, không phải là công tử bột có tiền đang đùa bỡn tình cảm của cô gái nhỏ đó sao?"
"Ta thấy tám chín phần mười là vậy, người này mang theo nhiều vệ sĩ thế kia, nhìn qua cũng không phải là người bình thường."
"Đáng thương quá, cô bé này hình như là mẹ bị bệnh, bị người ta ép làm bạn gái đây!"
Người xung quanh chỉ trỏ, dùng lời nói làm vũ khí!
Vẻ mặt Ngụy Hoằng nhất thời tối sầm lại, trong mắt ẩn hiện một tia lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận