Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 219: Ngươi nói như vậy đừng trách chúng ta trở mặt a!

Chương 219: Ngươi nói như vậy đừng trách chúng ta trở mặt nha!
Lầu dạy học.
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng!
Một đám giáo sư lão làng, bảy tám vị lãnh đạo cấp cao của trường, cùng các chủ nhiệm khoa vì Ngụy Hoằng mà tụ tập ở đây.
Bọn họ nhìn người trẻ tuổi trước mặt tướng mạo khôi ngô, khuôn mặt ngây ngô nhưng lại trầm ổn lão luyện, không khỏi thầm gật đầu.
"Ngụy Hoằng, hoan nghênh em chọn Thanh Đại chúng ta." Chu hiệu trưởng nhiệt tình bắt tay cậu, sau đó cười ha hả nói: "Trước khi em đến thì những lão tiền bối này cứ thấp thỏm mong chờ, bây giờ em đến rồi bọn họ mới yên tâm đấy!"
"Đa tạ hiệu trưởng, đa tạ các vị giáo sư đã ưu ái!" Ngụy Hoằng gật đầu, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng người ở đây, cuối cùng dừng lại trên một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo len, tóc dài ngang vai, khuôn mặt cường thế, đeo kính.
Kiếp trước, cậu cũng là sinh viên tốt nghiệp Thanh Đại!
Trong những người này mỗi một người cậu đều rất quen thuộc.
Trong đó bậc thầy toán học Phùng Ái Cầm, bậc thầy hóa học Quách Hiển Chương đều là những người cậu vô cùng tôn kính, mấy vị giáo sư khác cũng không kém, gần như đều là nhân vật đứng đầu trong hai ngành nghề.
Nhưng có một người là ngoại lệ — giáo sư đặc cấp môn vật lý Mạnh Hồng Mai!
Trong một đám ông già bà lão thì bà xem như một sự tồn tại khá trẻ, thân phận địa vị lại không hề kém những người khác, xem như một người nổi danh lẫy lừng của giới vật lý trong nước.
Ở kiếp trước Ngụy Hoằng chính là học trò của bà!
Ban đầu, Mạnh Hồng Mai đối với cậu hết mực sủng ái xem như con ruột.
Nhưng theo tiếng lòng của Ngụy Thắng không ngừng xúi giục cùng hãm hại, Mạnh Hồng Mai cũng giống như người nhà họ Ngụy, bắt đầu chán ghét cậu, cảm thấy cậu là kẻ dối trá, lật lọng.
Thời gian dần trôi qua!
Mạnh Hồng Mai bắt đầu chèn ép cậu đến cực điểm.
Không những điều cậu đến nơi thậm chí ngay cả chuyển đi, nghiền ép sức lao động của cậu, còn cưỡng ép chiếm lấy thành quả lao động của cậu, hết lần này đến lần khác làm cậu bẽ mặt khắp nơi, buộc cậu phải bỏ học để ra ngoài lập nghiệp.
Nghĩ đến những chuyện trước đây, sắc mặt cậu liền trở nên khó coi!
Ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo.
"Ngụy Hoằng!" Mạnh Hồng Mai đã nhận ra ánh mắt của cậu, cười nói: "Em có cách giải quyết những bài tập khó ở phần cuối của đề thi đại học môn vật lý rất độc đáo, tôi cảm thấy em có tiềm năng không nhỏ ở ngành học này, em có muốn đổi ngành học không?"
"Ha ha, Tiểu Mạnh cô làm gì vậy? Ngay trước mặt chúng tôi mà cũng đào góc tường à?"
"Đúng đó, chẳng phải ngành của Ngụy Hoằng đã định rồi sao? Cô nói vậy đừng trách chúng tôi trở mặt à!"
Đám giáo sư lão làng đều lộ vẻ không vui.
Ngụy Hoằng lắc đầu cười lạnh từ chối: "Xin lỗi Mạnh giáo sư, tôi không có hứng thú với môn vật lý, tôi chỉ muốn theo đuổi con đường toán học và hóa học."
"Ngụy học sinh, đừng nói dứt khoát vậy chứ, người tài IQ cao như em mà không học vật lý thì thật uổng phí!" Mạnh Hồng Mai đẩy gọng kính, tận tình khuyên nhủ: "Vì nước đúc kiếm là một việc rất vinh quang, chẳng lẽ em không muốn trở thành một nhà vật lý hàng đầu, vang danh thiên hạ, được ghi vào sử sách sao?"
"Tôi không nói là toán học với hóa học không tốt, chỉ là vật lý hiển nhiên có thể cống hiến cho đất nước nhiều hơn, hơn nữa em một mình theo hai ngành chính, e là không đủ sức."
Lời này làm cho mọi người hoàn toàn không thể phản bác!
Bậc thầy hóa học Quách Hiển Chương thở dài một tiếng, cũng gật đầu nói: "Tuy chúng tôi không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế thì một nhà vật lý học hàng đầu, thật sự có tác dụng lớn hơn những ngành khác, hơn nữa Ngụy Hoằng em không thích hợp cùng lúc theo hai ngành chính."
"Đúng đó!" Phùng Ái Cầm vặn bình giữ nhiệt uống một ngụm nước, rồi mới cười nói: "Tuy lựa chọn ngành nào là tùy theo sở thích của em, nhưng chúng tôi vẫn khuyên một chút là, bất kỳ một ngành chính nào cũng đủ để người bình thường dốc cả một đời để nghiên cứu, phân tâm sẽ không tốt."
"Nếu như em chọn học ở chỗ tôi, tôi cam đoan sẽ nhận em làm đệ tử chân truyền." Mạnh Hồng Mai thừa thắng xông lên khuyên nhủ: "Tất cả các dự án của tôi em đều có thể tham gia, đều có thể ưu tiên, không đến mười năm em sẽ nổi danh trong giới vật lý trong nước."
Phùng Ái Cầm cùng Quách Hiển Chương nghe vậy cũng định lên tiếng thuyết phục!
Ngụy Hoằng đã giơ tay cắt ngang lời của họ.
Hai người ánh mắt tối sầm lại, còn tưởng rằng cậu đã bị thuyết phục.
Nhưng ai biết Ngụy Hoằng lại không chút do dự cự tuyệt nói: "Tôi không có hứng thú với môn vật lý, từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ trở thành nhà khoa học!"
"Cái gì?"
Mọi người đều ngây người.
Trên mặt đám giáo sư lão làng đều hiện lên một tia kinh ngạc, cùng không hiểu!
"Tuy tôi là một sinh viên, nhưng tôi trước hết là một thương nhân." Ngụy Hoằng lấy danh thiếp trong túi ra, phát cho từng người, nói: "Tập đoàn Hoằng Thịnh ở Giang Châu là sản nghiệp dưới danh nghĩa của tôi, chỉ hơn một năm mà đã từ tay trắng làm nên, trước mắt giá trị thị trường lên tới hàng trăm tỷ."
"Thương nhân? Giấc mơ của em là kiếm tiền sao?" Phùng Ái Cầm mặt đầy thất vọng, tức giận đến suýt chút nữa xé nát danh thiếp.
"Không!" Ngụy Hoằng lắc đầu, nói: "Giấc mơ của tôi không phải là kiếm tiền, chỉ là không muốn trở thành nhà khoa học ngày đêm ngâm mình trong phòng thí nghiệm thôi, thực ra tôi kiếm tiền cũng chỉ để làm nghiên cứu."
"Ồ? Tuổi còn trẻ mà em đã có ý nghĩ này sao?"
"Nói thử xem, ta ngược lại thật sự rất hiếu kỳ!"
Đám giáo sư lão làng nghe vậy liền có hứng thú.
Quách Hiển Chương kéo cậu ngồi xuống, rồi đẩy cho cậu một ly trà.
Ngụy Hoằng không khách khí uống một ngụm, rồi mới chậm rãi nói: "Cho dù là nghiên cứu ngành nào, thì thực ra đều rất phụ thuộc vào tài chính, thiết bị, nhân lực, dù các vị ở trong lĩnh vực của mình đều là bậc thầy, nhưng vẫn thường xuyên gặp phải các loại vấn đề."
"Mỗi ngày không đau đầu về tài chính, thì cũng đau đầu về các loại kiểm tra, báo cáo, hội nghị, thường xuyên còn phải chịu đựng sự chỉ huy mù quáng của những lãnh đạo không chuyên, có khi còn phải ứng phó với những xí nghiệp lớn hợp tác, đúng không?"
Những lời này chạm đúng nỗi lòng của những lão nhân này!
Bọn họ vô thức gật đầu, lộ vẻ đồng cảm sâu sắc.
Ngụy Hoằng tiếp tục nói: "Mà tôi bây giờ không thiếu tiền, hoàn toàn có thể tự mình mua sắm thiết bị, xây dựng phòng nghiên cứu đầu tư, hoàn toàn có thể chiêu mộ những nhà khoa học chuyên nghiệp nhất để nghiên cứu, hà cớ gì phải tự mình lấm lem ngâm mình trong phòng thí nghiệm chứ?"
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng đều á khẩu không trả lời được!
Ngụy Hoằng lại nâng ly trà lên uống một ngụm, rồi thản nhiên nói: "Trong giới học thuật có một câu, người bình thường cố gắng cả đời, thường thường vẫn không bằng thiên tài suy nghĩ một buổi chiều."
"Mà tôi chỉ muốn trở thành người suy nghĩ, do mình cung cấp tài chính chủ trì đại cục nắm giữ mạch suy nghĩ nghiên cứu, cuối cùng thực hiện đột phá ở một vài kỹ thuật, sau đó lại lao vào giới kinh doanh, kiếm thêm nhiều tiền tài trợ cho nghiên cứu, từ đó tạo thành một vòng tuần hoàn!"
"Ước mơ của tôi là ươm mầm một số lượng lớn các dự án nghiên cứu khoa học, không chỉ kiếm được đủ tiền để có thể ảnh hưởng đến cục diện thế giới, thúc đẩy ngành khoa học kỹ thuật nước ta phát triển, đồng thời cũng không cần phải khép nép chịu sự quản chế của người khác."
Đám giáo sư lão làng nghe mà cảm xúc bùng nổ!
Trong nhất thời cảm thấy ý tưởng này vô cùng tuyệt diệu!
Một thiên tài IQ cao không ngừng suy nghĩ để thúc đẩy, một đám nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường làm thí nghiệm, hiệu suất có thể tăng lên gấp mười gấp trăm lần, chẳng phải là hình thức nghiên cứu khoa học mà bọn họ tha thiết mơ ước sao?
Chỉ có Mạnh Hồng Mai là không vui nhíu mày.
Không biết vì sao, bà luôn cảm thấy Ngụy Hoằng có ác ý rất nặng đối với mình.
Hơn nữa cậu hết lần này đến lần khác từ chối lời mời của bà, cũng làm cho bà cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Hừ!"
Mạnh Hồng Mai hừ lạnh một tiếng sắc mặt liền trầm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận