Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 172: Trên đời tại sao có thể có người hoàn mỹ như vậy đâu?

Chương 172: Trên đời tại sao có thể có người hoàn mỹ như vậy chứ?
Hôm sau giữa trưa, Ngụy Thi Nhã trong đêm vội vàng từ ma đô bay về thành phố Giang Châu!
Biệt thự nhà họ Ngụy giờ phút này có chút quạnh quẽ, ngoại trừ mấy người hầu đang bận rộn bên ngoài, trong nhà trống rỗng không có nửa điểm sinh khí.
"Tiểu thư, sao cô lại trở về?" Vương mụ kinh hỉ tiến lên đón, một bên nhận lấy túi xách trong tay nàng, vừa nói: "Ăn cơm chưa? Có muốn tôi đi nấu chút gì lót dạ không?"
"Không cần, tôi ở trên máy bay ăn một chút rồi." Ngụy Thi Nhã có vẻ hơi mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, xoa xoa cổ, mới thuận miệng hỏi: "Những người khác đâu?"
"Ông chủ mỗi ngày đi sớm về trễ bận bịu làm ăn, đại tiểu thư đi cùng phu nhân ra nước ngoài dưỡng bệnh, mấy vị tiểu thư khác đều đang bận công việc." Vương mụ cười nói: "Thắng thiếu gia mấy ngày nay cũng không biết đang bận cái gì, đi sớm về trễ, hình như cũng không đi học."
"Ồ?"
Ngụy Thi Nhã nghe vậy lập tức hứng thú.
Nàng trầm tư một lát, vẫy vẫy tay để Vương mụ đến gần chút, mới hạ thấp giọng hỏi: "Cô có cảm thấy, tiểu Thắng có hơi kỳ lạ không?"
"Tiểu thư cô nói phương diện nào?" Vương mụ cung kính đứng hầu một bên, nghe vậy có chút không hiểu: "Thắng thiếu gia không có gì kỳ lạ mà, hiểu lễ phép, rất hiền lành, trong nhà mọi người đều thích hắn."
"Chính vì như vậy mới kỳ lạ đó!" Ngụy Thi Nhã nhỏ giọng thở dài.
Nàng lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, người nào ma quỷ gì cũng từng gặp, nhưng xưa nay chưa từng thấy ai hoàn mỹ như Ngụy Thắng, hắn ôn hòa, lương thiện, mọi chuyện đều nghĩ cho người khác, đối với người hầu cũng luôn dịu dàng, phảng phất không thể tìm ra một chút sai sót nào.
Nhưng càng như thế thì lại càng kỳ lạ!
Trên đời tại sao có thể có người hoàn mỹ như vậy chứ?
Hết thảy tựa như là cố tình giả vờ.
Nếu là trước đây, Ngụy Thi Nhã có lẽ sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng gần đây liên tiếp sự tình khiến nàng dần dần sinh lòng nghi ngờ.
Không dám tưởng tượng nếu tất cả suy đoán trở thành sự thật, Ngụy Thắng rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu tâm tư kinh khủng, và hắn rốt cuộc có mưu đồ gì?
"Vương mụ, cô ở nhà chúng ta lâu nhất." Ngụy Thi Nhã tiếp tục dò hỏi: "Cô còn nhớ rõ từ khi Ngụy Thắng đến nhà chúng ta, đã xảy ra chuyện gì không? Ví dụ như mỗi lần hắn cùng Ngụy Hoằng xung đột, chi tiết cụ thể là như thế nào?"
"Tiểu thư, cái này ai nhớ rõ chứ?" Vương mụ lắc đầu, lúng túng nói: "Tôi lớn tuổi rồi chỉ biết vùi đầu làm việc, trí nhớ không tốt như người trẻ, Thắng thiếu gia tới nhà cũng gần một năm rồi, cụ thể trước kia có chuyện gì tôi thật sự không nhớ rõ lắm."
"Cô nghĩ lại xem!" Ngụy Thi Nhã tự rót một ly hồng trà từ trên bàn, nhấp một ngụm, mới nghiêm túc nói: "Chúng ta hãy bắt đầu từ việc tiểu Thắng được nhận nuôi đi, tôi nhớ lúc đó mẹ mua cho hắn quần áo mới, kết quả quay đầu đã bị người cắt rách, chúng ta đều cho rằng là Ngụy Hoằng làm, ba còn tát hắn một cái, đúng không?"
"Đúng!" Vương mụ ngượng ngùng cười nói: "Theo lý thuyết tôi không nên nói xấu chủ nhà, nhưng lúc đó rõ ràng không ai thấy có người vào phòng của Thắng thiếu gia, sao mọi người lại cho rằng là Hoằng thiếu gia làm?"
Ngụy Thi Nhã nhất thời có chút nghẹn lời!
Nàng phát hiện người hầu trong nhà giống như không nghe được tiếng lòng của Ngụy Thắng.
Chẳng lẽ tên này cố tình nói cho người nhà họ Ngụy nghe?
Lúc đó Ngụy Thắng trong lòng ủy khuất lên án Ngụy Hoằng ghen ghét, bài xích mình, cố ý cắt hỏng một phòng quần áo, cả nhà mới không nhịn được nổi giận răn dạy, từ đó đi theo con đường trở nên tồi tệ hơn.
Nếu như tất cả những điều này đều do Ngụy Thắng cố tình làm thì sao?
Nghĩ vậy thật khiến người ta rùng mình.
"Còn có lần đó, bản thiết kế của mẹ bị xóa!" Ngụy Thi Nhã giọng có chút hoảng hốt, há hốc miệng hỏi: "Lúc đó chỉ có người thấy Ngụy Hoằng đi vào phòng của mẹ, nhưng không có bằng chứng chứng minh là hắn xóa, đúng không?"
"Đúng!" Vương mụ nói đỡ: "Hoằng thiếu gia trước kia mỗi ngày đều sẽ tự tay sắp xếp tài liệu thư phòng cho tiên sinh, phu nhân, chưa từng cố ý làm chuyện xấu bao giờ, thậm chí còn thường xuyên giúp phu nhân có thêm cảm hứng, ngày đó Thắng thiếu gia cũng vào phòng phu nhân, sao mọi người lại nghĩ là Hoằng thiếu gia làm?"
"Cái gì? Ngụy Thắng cũng đi vào?"
Ngụy Thi Nhã lập tức như bị sét đánh.
Nàng nhớ chuyện này xảy ra nửa tháng sau khi Ngụy Thắng vào nhà họ Ngụy, lúc đó Đỗ Tư Tuệ đang chuẩn bị tham gia một cuộc thi thiết kế, vất vả làm bản thảo mấy tháng bỗng nhiên bị xóa hết, tức giận đến mức bà muốn thổ huyết.
Chuyện xảy ra về sau!
Người nhà họ Ngụy không hề điều tra cẩn thận.
Chỉ nghe vài câu nói trong lòng của Ngụy Thắng mà kết tội, nhất định là Ngụy Hoằng làm, Ngụy Thi Nhã nhớ rõ người nhà lúc đó gần như phát điên, ba Ngụy Gia Lương còn phạt hắn quỳ cả đêm.
"Phu nhân bản thảo đó không có chút cảm hứng nào, là do Hoằng thiếu gia bỏ ra mấy đêm để chỉnh sửa mới hoàn thành." Vương mụ lẩm bẩm nói: "Sao hắn có thể tự mình xóa bỏ bản thảo này? Nghĩ cũng thấy không hợp lý, nhưng lúc đó không ai tin hắn."
"Tê!"
Ngụy Thi Nhã hít sâu một hơi.
Trong lòng không khỏi dâng lên một tia chua xót cùng đau đớn.
Giờ phút này, nàng không khỏi cảm thấy xót xa thay, hóa ra Ngụy Hoằng đã từng phải trải qua những ngày như vậy.
Liên tục bị hãm hại, liên tục không được người nhà tin tưởng.
Thảo nào hắn trở nên xa lạ và lạnh lùng như thế!
Thảo nào hắn chọn cách đoạn tuyệt quan hệ với người nhà họ Ngụy.
Nếu là chính nàng gặp phải loại tình huống này, chỉ sợ trong lòng đã tổn thương đến mức cả đời cũng khó lành lại?
Sau đó!
Ngụy Thi Nhã lại cẩn thận hỏi mấy vấn đề.
Từ lời Vương mụ, nàng dần dần hiểu rõ toàn bộ sự thật.
Hóa ra từ đầu đến cuối bọn họ đều không có nửa điểm bằng chứng.
Mỗi lần đều là vu khống Ngụy Hoằng, hơn nữa có rất nhiều lúc Ngụy Thắng đang cố ý hãm hại.
"Hắn đâu?" Ngụy Thi Nhã đè nén sự chua xót trong lòng, hỏi: "Ngụy Thắng khi nào về?"
"Không rõ!" Vương mụ lắc đầu trả lời: "Thắng thiếu gia không nói khi nào về."
"Ừm!"
Ngụy Thi Nhã khoát tay để bà lui ra.
Nhìn quanh một vòng Ngụy gia vắng vẻ, nàng như ma xui quỷ khiến đi đến phòng của Ngụy Thắng.
Hắn ở tầng hai bên trái, phòng của con nuôi mà còn lớn hơn của mấy cô chị gái, không chỉ có phòng quần áo, khu trang sức, tủ trưng bày, phòng làm việc nhỏ, phòng tắm, ngay cả giường cũng là giường nhập khẩu bằng tơ nhung thủ công trị giá mấy chục vạn.
Trong phòng chứa đồ, toàn bộ là đồ may đo riêng cao cấp.
Từ các loại nhãn hiệu nhỏ xa xỉ đến hàng hiệu Âu Mỹ, có thể nói cái gì cần cũng có.
Trong tủ bày đủ các loại mô hình quý giá, không ít đều là cha mẹ và mấy chị gái tặng, trong đó có một chiếc Transformers trông rất quen mắt, Ngụy Thi Nhã nhìn kỹ vài lần thì không khỏi ngẩn người tại chỗ.
Đây không phải là con robot mà Ngụy Hoằng khi còn bé dành cả một mùa hè lắp ráp, vẫn luôn cất kỹ làm bảo bối sao?
Hình như là do Ngụy Thắng chỉ cần khóc lóc nói mình khi còn bé chưa bao giờ có món đồ chơi này, mà bị cha mẹ ép lấy đi cho hắn.
Trong tủ trưng bày còn rất nhiều thứ, đều là những thứ Ngụy Hoằng từng có.
Cẩn thận nghĩ lại, Ngụy Thắng có vẻ rất sốt sắng cướp đoạt đồ của hắn, và chỉ cần khóc lóc kể lể vài câu, người nhà họ Ngụy sẽ giống như bị hạ độc, bắt Ngụy Hoằng phải đưa đồ cho em trai.
Giờ phút này, Ngụy Thi Nhã gần như đau lòng đến nghẹt thở!
Bạn cần đăng nhập để bình luận