Người Nhà Bất Công, Ta Trở Tay Một Cái Đoạn Tuyệt Quan Hệ!

Chương 229: Ngươi theo chúng ta cho tới bây giờ cũng không phải là một cái cấp độ người!

"Chương 229: Ngươi theo chúng ta cho tới bây giờ cũng không phải là một đẳng cấp!"
"Ngụy niên đệ, muốn gặp ngươi một mặt thật là không dễ dàng a!" Mạnh Tiểu Điệp ngắm nhìn bốn phía! Ánh mắt bên trong mang theo một tia kinh diễm cùng ghen ghét, trong miệng lại nửa điểm không nể mặt mũi trào phúng. Hôm nay nàng mặc một thân váy dài màu đỏ rượu, chân đi giày cao gót. Không có khí chất thanh thuần bạch nguyệt quang của buổi tiệc tối tân sinh lần trước, ngược lại có một loại cảm giác ngự tỷ thành thục, chỉ tiếc lớp trang điểm dày trên mặt cũng không che giấu được vẻ tiều tụy, hiển nhiên khoảng thời gian này nàng sống cũng không tốt.
Ngụy Hoằng cũng lười so đo với nàng quá nhiều, quay người đi vào trong văn phòng ngồi xuống, vừa mở hộp xì gà ra cắt, mới hờ hững hỏi: "Mạnh học tỷ tìm ta có chuyện gì? Có gì cứ việc nói thẳng đi, đừng vòng vo, ta và các người không giống nhau, rất bận!"
"Hừ!" Mạnh Tiểu Điệp đặt mông ngồi trên ghế sofa, tiện tay ném túi xách sang bên cạnh, mới giễu cợt nói: "Bận đi trường học tuyển người đúng không? Đáng tiếc, cả cái sân trường rộng lớn cũng chẳng có mấy nhân tài dám chọn Hoằng Thịnh tập đoàn các ngươi."
"Không chọn Hoằng Thịnh, chỉ có thể nói bọn họ không có mắt lại còn ngu xuẩn." Ngụy Hoằng rít một hơi xì gà, mới nhả khói nói: "Tập đoàn chúng ta tương lai nhất định sẽ phát triển thành một con quái vật khổng lồ, mà bây giờ không vào thì đợi đến tương lai muốn gia nhập Hoằng Thịnh coi như không dễ dàng, bằng cấp Thanh Đại cũng không có nửa điểm cộng thêm."
"Ngươi thật tự tin!" Mặt Mạnh Tiểu Điệp lộ vẻ mỉa mai.
Ngụy Hoằng không muốn tranh luận nhiều. Hắn chỉ tùy ý nhấc tay, ra hiệu đối phương vào chủ đề.
Mạnh Tiểu Điệp hít sâu một hơi đè nén cảm xúc khác, gượng cười nói: "Ta biết Ngụy niên đệ dạo gần đây đang đau đầu vì chuyện tuyển người, Hoằng Thịnh tập đoàn chắc chắn là một tập đoàn có tiềm lực, nhưng thiếu hụt lượng lớn nhân tài ưu tú, chắc chắn sẽ làm chậm quá trình phát triển của tập đoàn. Mà ta, có thể giúp ngươi!"
Ngụy Hoằng cười như không cười nhả vòng khói! Cố ý tỏ vẻ rất hứng thú.
Mạnh Tiểu Điệp lập tức càng hăng hái du thuyết: "Mẹ của ta Mạnh Hồng Mai chủ trì mấy dự án lớn, dưới tay có cả chục học sinh, số học sinh đã tốt nghiệp thì nhiều như cá diếc sang sông, có quan hệ rộng và có mặt mũi lớn trong giới học thuật. Chỉ cần bà ấy chịu lên tiếng, một đống nhân tài chất lượng cao sẽ dễ dàng đầu quân cho Hoằng Thịnh tập đoàn, giúp anh hoàn thành hết thảy dự án nghiên cứu, cung cấp động lực mạnh mẽ cho tập đoàn phát triển!"
"Hơn nữa, có mẹ tôi đảm bảo, sinh viên Thanh Đại cũng không cần lo lắng bị Nhan Ngạo Bắc trả thù, uy hiếp của hắn chẳng khác nào một trò cười..."
Ngụy Hoằng không nói gì, chỉ cười nhẹ! Hắn sẽ không dễ dàng bị loại đạn bọc đường này đánh động, chỉ là nhấc tay một cái, không kiên nhẫn nói: "Cô muốn cái gì?"
"Kết giao!" Mạnh Tiểu Điệp ưỡn ngực, cong môi nói: "Cuối cùng cưới ta!"
"Mạnh học tỷ đây là bị Nhan thiếu cho đá, định lấy ta làm người thay thế đánh vào mặt hắn sao? Hay là ghen ghét Hoàng Phủ Thanh Âm, muốn bắt ta tức chết cô ấy?" Ngụy Hoằng nhìn từ trên xuống dưới nàng, trong mắt lóe lên một tia khinh miệt.
"Cả hai đều có, bất quá Ngụy niên đệ cũng có tiềm năng, nếu hai ta có thể may mắn kết hợp cùng nhau thì tốt quá." Mặt Mạnh Tiểu Điệp có chút lúng túng, nhưng vẫn thản nhiên thừa nhận. Thực ra khoảng thời gian này nàng vô cùng hối hận! Lúc trước nếu nghe theo đề nghị của mẹ Mạnh Hồng Mai, chọn cách tiếp cận và kết giao với Ngụy Hoằng, thì chắc chắn sẽ đáng tin hơn so với việc dây vào Nhan Ngạo Bắc, ít nhất nàng sẽ không bị nhục nhã đến thảm như vậy.
Nàng càng hiểu rõ về quá khứ của Ngụy Hoằng, càng nhận ra chàng niên đệ này xuất chúng đến nhường nào. Bây giờ danh tiếng của nàng ở Thanh Đại xuống dốc không phanh, căn bản tìm không thấy người thay thế nào xuất sắc cả, nếu có thể yêu đương với Ngụy Hoằng thì quả là một kết quả tốt nhất! Đây cũng là kết quả nàng và Mạnh Hồng Mai đã bàn bạc. Nhưng về phần Ngụy Hoằng, chỉ muốn nói: "Mơ giữa ban ngày!"
"Mạnh học tỷ sao lại ngây thơ nghĩ rằng, ta bằng lòng cưới cô chứ?" Hắn thích thú lắc đầu cười khẽ: "Ta có quốc sắc thiên hương, khéo hiểu lòng người, gia thế xuất chúng mỹ nữ, còn cô có cái gì đáng nói?"
Mặt Mạnh Tiểu Điệp biến sắc, bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt không cam lòng chất vấn: "Ta có chỗ nào kém? Mẹ của ta có địa vị nổi bật trong giới học thuật, có thể hỗ trợ cho anh, dáng dấp của tôi cũng không tệ, mà Hoàng Phủ Thanh Âm kia thì có ý gì, một tảng băng mặt!"
"Tảng băng mặt có ý gì không quan trọng, nói chuyện với cô tôi sợ trên đầu có quá nhiều mũ xanh, khó chịu lắm!" Ngụy Hoằng chế giễu lại, Mạnh Tiểu Điệp lùi về sau mấy bước, mặt lộ vẻ hoảng hốt. Hình tượng của nàng với bên ngoài vẫn luôn là hoa khôi thanh thuần! Nhưng không ai biết, cô ta rất thích hẹn hò! Mà nàng thích nhất vẫn là hẹn với trai lạ! Đây là bí mật Ngụy Hoằng vô tình biết được ở kiếp trước, cuộc sống cá nhân của nàng rất phong phú, thường xuyên tham gia các bữa tiệc của du học sinh nước ngoài, mấy người thậm chí mười mấy người cùng nhau vui vẻ là chuyện thường xảy ra. Chuyện này ngay cả Mạnh Hồng Mai cũng không biết!
Ngụy Hoằng cũng không dám yêu đương với nàng! Lỡ như nhiễm phải bệnh gì thì quá xui xẻo! "Đi!" Hắn phun ra một vòng khói thuốc, nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Thời gian của ta quý giá, không muốn nói nhảm nữa, khuyên các cô một câu, những tính toán gì trong lòng các người ta đều hiểu rõ, đừng có mà bày trò trên đầu ta, nếu không tự chịu hậu quả."
"Chờ một chút!" Mạnh Tiểu Điệp không cam tâm tiến lên hai bước, lo lắng nói: "Anh không nghĩ lại chút sao? Chỉ cần anh đồng ý yêu đương với tôi, dù là yêu đương giả, tôi cũng có thể mang đến cho anh lợi ích lớn, đồng thời giải quyết hết khó khăn trước mắt anh đang gặp phải!"
"Dây dưa với người như cô thì ta có lợi ích gì?" Ngụy Hoằng khinh thường cong môi, đưa tay chỉ nói: "Mạnh học tỷ rảnh thì đi bệnh viện mà chữa đầu óc đi, cô dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẽ từ bỏ một đối tượng kết hôn chất lượng như Hoàng Phủ Thanh Âm, mà đi yêu đương với một món hàng hỏng như cô?"
"Dù là yêu đương giả, cũng đủ làm cho Hoàng Phủ gia thất vọng và ảnh hưởng đến hợp tác sau này, ngay cả Nhan Ngạo Bắc cũng không dám mơ tưởng chuyện này, mà hai mẹ con các cô lại tự cho mình thông minh muốn tính toán ta?"
"Mạnh Hồng Mai chẳng qua là muốn kéo ta vào phòng thí nghiệm của mình, bắt ta làm không công, chèn ép thành quả nghiên cứu của ta thôi có phải không? Ta là chủ tịch tập đoàn Hoằng Thịnh, đến lượt bà ta bóc lột? Các cô không thấy nực cười à?"
"Cô soi mặt vào trong nước mà xem lại đi, bản thân xứng đáng đứng chung với tôi không? Cấp bậc gì, còn muốn lợi dụng ta để kích Nhan Ngạo Bắc, tiện thể giẫm Hoàng Phủ Thanh Âm, các người theo chúng ta thì vốn dĩ không cùng một đẳng cấp!"
Cơn giận của hai đời gộp lại trào dâng. Hai mẹ con Mạnh Hồng Mai chỉ có chút bài bạc nhỏ nhoi mà muốn đến hãm hại người, Ngụy Hoằng không thèm nể mặt, trực tiếp vạch trần mắng nhiếc, từng câu từng chữ làm sắc mặt Mạnh Tiểu Điệp trắng bệch.
"La Khôn, đưa người ra ngoài!" Ngụy Hoằng dập tắt điếu xì gà, sải bước đi ra ngoài, đồng thời phân phó đám bảo tiêu canh giữ ở cửa: "Nói với bộ phận hậu cần và an ninh, chặn con đàn bà này lại, lần sau mà tới thì ném thẳng ra ngoài."
"Rõ!"
"Mạnh tiểu thư, mời đi!" La Khôn lạnh lùng vẫy tay! Lập tức có hai tên bảo tiêu tiến lên lôi Mạnh Tiểu Điệp mặt trắng bệch ra ngoài.
"Các người làm gì? Thả ta ra!"
"Ngụy Hoằng, tên hỗn đản, ngươi chờ đó cho ta!"
"Ngươi sẽ hối hận..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận