Chương 95: Bị khai trừ tóc vàng, trên bàn cơm giao lưu "Ngươi đang ở đâu, ta đến tìm ngươi, ta lại muốn xem hắn có bao nhiêu bản lĩnh." « Tuyển chọn đã phát ra, mời ký chủ lựa chọn. » « Tuyển chọn một: Không cho Lưu Vũ tới, trực tiếp khai trừ tóc vàng, ban thưởng công ty điện ảnh Lam Hồ. » « Tuyển chọn hai: Để Lưu Vũ tự mình tới xử lý, ban thưởng một ức tệ Hoa Hạ. » "Ta chọn tuyển chọn một." « Phần thưởng đã được cấp, mời ký chủ kiểm tra và nhận, vật liệu công ty liên quan đã đặt ở trong tủ Thang Thần nhất phẩm của ký chủ. » Lâm Nam sở dĩ chọn tuyển chọn một, một là vì không muốn lãng phí thời gian, còn phải chờ ăn cơm nữa. Nguyên nhân thứ hai tự nhiên là phần thưởng tuyển chọn một hắn coi trọng hơn, bởi vì hiện tại hắn đã có Hỗ Thành Thiên Ngu truyền thông, nếu có thêm một công ty điện ảnh nữa, chẳng phải như hổ thêm cánh sao? Hơn nữa còn có thể thực hiện tự sản xuất tự tiêu, cảm giác không cần cầu người khác này không nên quá thoải mái. Lại thêm công ty game Cự Tượng khoa kỹ, dã tâm của Lâm Nam cũng trở nên rất lớn, muốn xây dựng một công ty giống như ByteDance. Tập hợp đủ các ngành nghề lại thành một thể, tạo nên đế quốc thương nghiệp của mình, để người Hoa Hạ thậm chí cả người trên toàn cầu, trong sinh hoạt đều không thể rời khỏi các sản phẩm của hắn. Đương nhiên bây giờ nói những điều này vẫn còn hơi sớm, nhưng dựa theo tốc độ thưởng của hệ thống, Lâm Nam tin rằng sẽ có một ngày như vậy. Đến lúc đó mình sẽ mang theo lão bà lui về phía sau màn, chăm sóc phụ mẫu, bảo dưỡng tuổi thọ đồng thời, sinh một đống bảo bảo, đó cũng là mục tiêu cuối cùng của Lâm Nam trong cuộc đời này. "Ngươi không cần đến, không có vấn đề gì lớn, trong tình huống không ảnh hưởng đến hoạt động của công ty, trực tiếp đuổi việc hắn đi!" Tuy rằng nói vậy, nhưng Lưu Vũ nào không hiểu ý của Lâm Nam, dù công ty có bị ảnh hưởng, hắn vẫn phải khai trừ gã! "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi sẽ gọi người thông báo cho hắn." Nghe Lâm Nam và Lưu Vũ ở đây kẻ xướng người họa nói chuyện khí thế ngất trời, tóc vàng lại im lặng không biết đang suy nghĩ cái gì. Thế là bà vợ tóc xoăn của gã tiến lên một bước. "Cái thằng nhãi ranh kia đừng ở đó cố làm ra vẻ, chỉ mỗi cái tướng mạo của mày, nhìn đã biết là từ cái xó núi nào chui ra, chắc là tìm người đến đóng kịch thôi, đừng hòng nghĩ đến chuyện xin lỗi bồi thường tiền! Nếu còn không mau quỳ xuống dâng hai tay một trăm vạn tệ Hoa Hạ lên đây, tao sẽ trực tiếp báo cảnh sát." Bà tóc xoăn nói Lưu Vũ nghe rõ mồn một, hắn không hiểu mình đã nói thế rồi, tên phế vật tóc vàng kia tại sao còn dám để vợ mình kêu gào. Trong điện thoại di động lập tức truyền đến tiếng hét: "Tóc vàng, mày đúng là đồ ngu xuẩn, nghe đây." Tiếng ngu xuẩn này lập tức khiến tóc vàng tỉnh ngộ, mặc dù Lưu Vũ gần như không đến công ty. Nhưng ký ức về một hai lần trước kia khi hắn đến chỉ vào mũi bọn họ, mắng họ là đồ ngu xuẩn vẫn còn mới nguyên. "Thật đúng là lão bản của mình!" Bất quá lúc này nhận ra đã muộn, tóc xoăn lúc này cũng có chút hối hận vì sao vừa nãy lại hung hăng dọa người. Tóc vàng muốn cầm điện thoại của Lâm Nam, bị hắn tránh đi, nghiêm nghị nói: "Đứng nghe." "Dạ dạ dạ" Nghe thấy giọng tóc vàng, Lưu Vũ nói thẳng: "Đắc tội lão gia tử quý khách, việc đuổi việc mày là chắc chắn, ban đầu định cho mày một chút thể diện để mày rời đi, công ty còn bồi thường cho mày chút tiền, nhưng hiện tại xem ra, tao chỉ có thể gọi người điều tra mày cho ra ngô ra khoai, rồi sau đó sa thải mày." Tóc vàng nghe vậy, bịch một tiếng quỳ xuống. "Xin đừng mà! Lão bản, van xin ông hãy cho tôi một con đường sống!" Lúc này điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút tút, Lưu Vũ đã bắt đầu cho công ty điều tra. "Xong rồi, hết rồi." Nói xong liền lôi một tên nhóc nghịch ngợm đang ngoan ngoãn xuống, ra hung hăng giáo huấn. Là do tóc vàng biết mình khó thoát cảnh tù tội. Mỗi chuyến bọn họ làm, không có bỏ túi riêng đầy bụng thì thôi, chỉ riêng lần trước Hàn Trị tìm hắn làm việc, hắn đã bỏ túi riêng được ít nhất mấy vạn. Các cấp cao của địa ốc Lưu thị phần lớn đều làm ngơ cho loại chuyện này, dù sao thì bản thân họ cũng có những thủ đoạn tương tự. Nhưng bây giờ lão bản đã ra lệnh điều tra, nhất định là giấy không gói được lửa, đến lúc đó một cáo là dính liền. Những người xung quanh xem náo nhiệt cũng không nhịn được cảm thán. "Thế mà lại đá phải tấm sắt." "Nhìn không ra nha! Thằng nhóc này bản lĩnh thế mà lớn vậy, lại là thượng khách nhà họ Lưu." "Vừa cao vừa soái, vừa có tiền vừa có quyền, bạch mã vương tử của ta." "Đừng nằm mơ, người ta xem vợ người ta xem có phải là người ngươi có thể so được không? Muốn mặt có mặt, muốn dáng người có dáng người, còn ngươi thì sân bay, sau này tiền mua sữa bột cho con còn phải gấp bội." "Ta... Ngươi..." ... Nhìn thấy đứa bé nghịch ngợm bị đánh khóc gào thảm thiết, Lư Miêu Miêu không nỡ lòng, muốn đến kéo đứa bé ra. "Sao có thể trách con nít được chứ? Rõ ràng là vấn đề giáo dục của các ngươi." Bất quá lại bị Lâm Nam kéo lại. "Ngoan bà xã, tôn trọng số mệnh của người khác, chúng ta đi ăn cơm thôi." Hàn Hương Như thấy vậy trực tiếp kéo Lư Miêu Miêu đi về một bàn ăn, Lâm Nam đương nhiên là đi theo. Thấy Hàn Trị ba người vẫn chưa đi, Lâm Nam nói: "Cô cô, đi thôi!" Hai vợ chồng Hàn Trị liếc nhau, đều thở dài một hơi, sau đó mang theo Hàn Kiệt Hi đi theo. Lúc đầu đều nghĩ rằng cả nhà hôm nay sẽ mất vui, không ngờ cháu rể đã ngăn được sóng gió. Lúc Lư Miêu Miêu đi ngang qua cô gái ở sân bay. "Sao mình lại không có cái dáng người này chứ?" Lư Miêu Miêu và Hàn Hương Như không nghe thấy, Lâm Nam thì lại nghe rất rõ. Khi đi ngang qua bên cạnh cô ta, Lâm Nam đánh giá trên dưới một lượt, rồi buông một câu: "Vợ ta dáng người đẹp mà!" Cô gái ở sân bay nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Nam, "Mẹ kiếp, cái thứ gì vậy? Như vậy mà cũng được?" Trong phòng riêng, sáu người đang gọi món. "Tôi muốn cái này... cái này..." Về phần một nhà ba người tóc vàng, không biết người sảnh yến tiệc hoàng gia xử lý như thế nào, dù sao thì họ cũng là khách hàng, nếu họ đến ăn cơm, chắc chắn cũng biết không keo kiệt để họ vào. Đương nhiên lúc này tóc vàng cũng chưa chắc nuốt trôi cơm. Rất nhanh một bàn cơm trưa phong phú đã được bày ra trên bàn. Trong khi ăn cơm, Hàn Trị muốn nói lại thôi, Lâm Nam thấy mặt mày ông ấy muốn ứ cả mồ hôi, vừa gắp thức ăn cho Lư Miêu Miêu vừa nói: "Dượng muốn nói gì thì cứ nói nhé, đều là người một nhà mà." Hàn Trị lấy hết can đảm, "Lần trước tôi nhờ tóc vàng làm một chuyện, còn chưa hoàn thành, hiện tại hắn bị đuổi việc, cái mấy vạn tiền của tôi không biết còn có đòi lại được không nữa." Hóa ra mấy ngày trước, Hàn Hương Như lên lớp 12, áp lực học tập tăng lên gấp bội. Nhà họ Hàn ở ngoại ô, mà trường cấp ba của Hàn Hương Như là trường nổi tiếng nhất Hỗ Thành, lại nằm ngay trung tâm thành phố. Cả hai nơi cách nhau rất xa, mỗi lần đi về mất một tiếng đồng hồ, điều này khiến Hàn Hương Như mỗi ngày đều thiếu ngủ. Thế nên Hàn Trị muốn bán căn nhà ở ngoại ô, cộng thêm tiền tích cóp mấy năm nay của mình, rồi vay thêm mười năm, miễn cưỡng có thể mua được một căn hộ nhỏ ở khu trường học. Như vậy không những Hàn Hương Như sẽ tiện đi học hơn, mà Hàn Trị đi làm cũng thuận tiện hơn. Đáng tiếc là, tiền thì có, nhưng căn hộ gần trường học của Hàn Hương Như lại không dễ mua, chủ yếu là vì quá nhiều người có cùng suy nghĩ với Hàn Trị. Hàn Trị phí công sức chín trâu hai hổ, nhờ mối quan hệ mới tìm được tóc vàng, nghe nói có thể mua được căn hộ gần trường học từ gã.