Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 278: Muốn để Trương Tam phân tích « anh hùng sứ mệnh » phải chăng xâm phạm bản quyền
Chương 278: Muốn để Trương Tam phân tích « anh hùng sứ mệnh » xem có xâm phạm bản quyền không
Vừa rồi Trương thiếu Hoa nói hắn nghe rõ ràng, sau khi Tiết Mẫn đưa công ty cho Lâm Tịch, tên kia đã nổ ra gần 300 vạn kim tệ. Trước kia hắn không quan tâm, nhưng lần nổ gần đây chắc chắn phải trả lại.
"Phân phó thì không hẳn, ta chỉ là nghĩ Lâm thiếu hai lần trước chơi miễn phí của ta 300 vạn, ta muốn ngươi trả lại, thế nào? Không ý kiến chứ!"
Lâm Dịch Chi cho dù có ý kiến cũng không dám nói a!
"Không có ý kiến, nhưng mà ta hiện tại không có tiền, ngày mai, không, chiều nay ta sẽ mang tiền đến."
Lại không ngờ Lâm Nam lắc đầu.
"Không cần phiền phức vậy, ngươi gọi điện thoại cho mẹ ngươi, tiền sẽ lập tức được chuyển đến."
Không phải Lâm Nam không tin Lâm Dịch Chi, dù sao 300 vạn trong mắt hắn cũng không phải là tiền, chủ yếu là Lâm Nam muốn cảnh cáo Tiết Mẫn, bọn họ một nhà đừng dính dáng đến cực quang khoa kỹ.
Lâm Nam đã nói vậy, Lâm Dịch Chi còn có thể nói gì nữa. Lập tức bấm số điện thoại của mẹ mình.
Những nhân viên đang xem kịch ở xung quanh, sau khi Trương thiếu Hoa ra hiệu cũng bị nhân viên quản lý khu xưởng đuổi đi.
Trong một văn phòng tại một tòa nhà lớn ở Hỗ Thành, Tiết Mẫn không còn ở cực quang khoa kỹ cũng không dừng công việc, dù sao bà cũng là người có gen thương nhân ăn sâu vào máu, không làm việc thì khó chịu.
Tiết Mẫn đang xử lý công việc thì thấy điện thoại của con trai, bà không chút do dự bắt máy.
Lâm Dịch Chi không nói hai lời, trực tiếp mở miệng xin 300 vạn.
Số tiền ấy đối với Tiết Mẫn chẳng khác gì chín trâu mất sợi lông, nhưng từ khi Lâm Dịch Chi có tiền trong tay, cậu ta lại càng tiêu xài hoang phí.
Vì vậy Lâm Diệu Đông quản lý rất nghiêm ngặt tiền tiêu vặt của cậu, mỗi tháng cũng chỉ có 100 vạn tiền tiêu vặt, mà tiền tiêu vặt của cậu được phát theo quý.
Tiền tiêu vặt của quý cuối năm vừa mới phát một tháng, cậu ta lại muốn một quý nữa, không có lời giải thích hợp lý thì Tiết Mẫn sẽ không cho.
Nhưng từ khi Tiết Mẫn chuyển nhượng cực quang khoa kỹ cho Lâm Tịch, rõ ràng đã nói với Lâm Dịch Chi là không được đến cực quang khoa kỹ lấy tiền nữa, bây giờ lại nhắc đến chuyện này, chắc chắn sẽ bị mắng một trận.
Ngay lúc cậu ta đang do dự thì Lâm Nam không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt cậu ta.
Lâm Dịch Chi đã không nói thì để cô nói thay.
"Tiết nữ sĩ có nghe thấy tiếng của ta không ạ!"
Tiết Mẫn đang ngồi trên ghế lập tức đứng dậy, vì giọng của Lâm Nam có độ nhận biết rất cao.
Trong lòng bà đã bắt đầu chửi rủa, "Đã dặn đi dặn lại con mình không được trêu vào Lâm Nam, không ngờ vẫn cứ chọc đến."
Nhưng dù sao cũng là con mình, Tiết Mẫn không lo thì ai lo.
Thế là bà lập tức cười nói: "Lâm tiên sinh đúng không! Tiếng của cậu tôi vẫn nghe được, có phải thằng con trai bé nhỏ của tôi chọc giận khiến cậu không vui không? Tôi xin lỗi cậu đây, mong cậu đừng chấp nhặt với nó."
Tiết Mẫn vừa lên tiếng đã xin lỗi, khiến Lâm Nam cũng không nỡ dùng giọng nghiêm khắc để cảnh cáo.
"Cũng tạm, chỉ là thằng nhóc này gần đây đã lấy 300 vạn từ cực quang khoa kỹ, nó hiện giờ không có tiền, nên cần bà giúp đỡ trả lại."
Nghe vậy, Tiết Mẫn tức giận mắng Lâm Dịch Chi bất tài, đồng thời nói bà sẽ lập tức chuyển 500 vạn vào tài khoản của cực quang khoa kỹ, coi như là tiền lãi.
Sau đó chỉ còn Tiết Mẫn độc thoại.
Luôn miệng cười hòa giải và xin lỗi, khiến cho lòng người cũng ấm áp hẳn, đây chính là thủ đoạn của thương nhân hàng đầu!
Cuối cùng Lâm Nam lười phí thời gian, cắt ngang lời bà.
"Thôi được rồi, chuyện này xem như xong, nhưng ta muốn nói là, cực quang khoa kỹ hiện tại không thuộc về bà cũng không thuộc về Lâm gia, vì vậy hi vọng sau này nếu không cần thiết thì đừng đến quấy rầy nữa, Ok?"
"OK."
Tiết Mẫn trả lời dứt khoát, không thể đắc tội thì vẫn nên tránh mặt là hơn.
Rồi ném điện thoại di động lại cho Lâm Dịch Chi.
"Lâm thiếu, hôm nay coi như chuyện này bỏ qua, nhưng ta vẫn mong cậu có thể nói lời xin lỗi với tổng giám đốc Trương, dù sao cô ấy được mời đến quản lý công ty, cậu làm ầm ĩ như vậy, cô ấy không vui, mà bỏ việc thì tổn thất đó Lâm gia phải chịu, cậu thấy thế nào?"
Lâm Nam vẫn nở nụ cười hiền từ, trong mắt Lâm Dịch Chi lại càng giống như đang uy hiếp.
Nhưng cách này lại rất có tác dụng, Lâm Dịch Chi không chút do dự, trực tiếp tiến lên cung kính xin lỗi Trương thiếu Hoa.
"Ta đi được chưa?"
Ở đây hắn không muốn ở lại một giây nào nữa, thấy Lâm Nam gật đầu thì như được đại xá mà nhanh chóng chạy đi.
"Lâm đổng cảm ơn."
Lâm Nam không để ý chút nào khoát tay, "Không cần cảm ơn, quản lý công ty cho tốt là được."
Giải quyết xong chuyện này, Lâm Nam cũng không nán lại lâu, đi một chuyến đến văn phòng luật Chân Thành, đây gọi là hiệu suất.
Lâm Nam đột nhiên có hứng, chủ yếu là muốn Trương Tam phân tích xem liệu có thể kiện Penguin tội xâm phạm bản quyền của « anh hùng sứ mệnh » không, nếu kiện thì có bao nhiêu phần thắng.
Bên này Lâm Dịch Chi sau khi rời đi thì đã hoàn toàn quên luôn đám đàn em vẫn còn đang bị giam ở tiệm cơm, một mình quay về căn hộ của mình.
Mấy tên tiểu đệ trong tiệm cơm vẫn còn đang chuyện trò vui vẻ.
"Sao đại thiếu lấy tiền mà chậm thế, lâu vậy rồi mà vẫn chưa quay lại."
"Ai nói không phải, kế hoạch đi rửa chân chiều nay của chúng ta xem ra bị rối rồi, đến lúc đó nhất định phải thịt đại thiếu một chặp."
"Không sai, đến lúc đó ta sẽ gọi món đắt nhất."…
Thật tình không biết kế hoạch đi rửa chân của bọn họ lại biến thành rửa bát.
Văn phòng luật Chân Thành.
Lâm Nam cũng trực tiếp đi đến văn phòng của Trương Tam.
Từ sau vụ kiện máy quang khắc 1nm lần trước, Trương Tam đã không còn ra tay nữa.
Chủ yếu là các vụ kiện mà văn phòng luật Chân Thành đại diện đều là chuyện nhỏ, đều do hắn trực tiếp giao cho Lâm Tịch giải quyết.
Nhưng dù sao cũng là đệ tử thân truyền của mình, để không làm hỏng danh tiếng, Trương Tam vẫn luôn để mắt, không cho Lâm Tịch mắc một sai lầm nào.
Nhìn thấy Lâm Nam đến, Trương Tam liền biết chắc mình lại có việc phải làm.
Nguyên nhân chủ yếu đưa ra kết luận này là do đối tác Lâm Nam này, ngoại trừ có án kiện mới đến văn phòng luật, còn thì sẽ không bao giờ bước chân vào tòa cao ốc này một bước.
Lâm Tịch không có ở đây, hai người đã quen nên cứ ngồi đối diện nhau, thưởng trà.
"Không có chuyện gì thì không lên điện Tam Bảo, nói đi! Vụ án gì, dạo này ta vừa hay rảnh rỗi quá."
"Không vội, đợi ta nếm thử loại đại hồng bào của núi Võ Di của ngươi cái đã."
Thực ra Lâm Nam thì chả biết thưởng thức trà gì cả.
Chỉ là nghe Trương Tam nói đây là đại hồng bào của núi Võ Di, loại trà đắt nhất Hoa Hạ, có giá mà không có hàng, thế nên nói gì thì nói cũng phải cảm thụ một phen.
Trương Tam nhìn số lá trà chỉ còn lại chút xíu.
Cảm thán nói: "Loại đại hồng bào của núi Võ Di này thật sự quá hiếm, đến cả những thương gia trà lớn nhất ở đây cũng không có nhiều, nếu không phải ta giúp hắn thắng một vụ kiện liên quan đến tính mạng của hắn thì chắc đã không có cơ hội được thưởng thức."
Lâm Nam đang nhắm mắt tận hưởng, nhưng thực ra cũng giống như uống trà bình thường thôi.
Nghe Trương Tam nói vậy thì nhỏ giọng hỏi: "Người trồng trà thì sao lại không có chứ? Có khi ngươi bị hắn lừa rồi."
Trương Tam là cao thủ giám trà, cũng bắt đầu từ từ uống trà.
Vừa uống vừa nói: "Tên thương gia trà đó không lừa ta đâu, vốn là hắn có rất nhiều, nhưng mà dạo gần đây ở Hỗ Thành có một nhân vật lớn đến, nghe nói là từ kinh thành, mà còn mang họ Long, vì vậy mà 90% đại hồng bào núi Võ Di đã đến tay người đó hết, nhưng chuyện đó cũng bình thường thôi, 90% nghe thì nhiều chứ chắc gì đủ một người uống."
Lời Trương Tam nói làm Lâm Nam cảm thấy hứng thú, đây có lẽ là Long Trác rồi.
Vừa rồi Trương thiếu Hoa nói hắn nghe rõ ràng, sau khi Tiết Mẫn đưa công ty cho Lâm Tịch, tên kia đã nổ ra gần 300 vạn kim tệ. Trước kia hắn không quan tâm, nhưng lần nổ gần đây chắc chắn phải trả lại.
"Phân phó thì không hẳn, ta chỉ là nghĩ Lâm thiếu hai lần trước chơi miễn phí của ta 300 vạn, ta muốn ngươi trả lại, thế nào? Không ý kiến chứ!"
Lâm Dịch Chi cho dù có ý kiến cũng không dám nói a!
"Không có ý kiến, nhưng mà ta hiện tại không có tiền, ngày mai, không, chiều nay ta sẽ mang tiền đến."
Lại không ngờ Lâm Nam lắc đầu.
"Không cần phiền phức vậy, ngươi gọi điện thoại cho mẹ ngươi, tiền sẽ lập tức được chuyển đến."
Không phải Lâm Nam không tin Lâm Dịch Chi, dù sao 300 vạn trong mắt hắn cũng không phải là tiền, chủ yếu là Lâm Nam muốn cảnh cáo Tiết Mẫn, bọn họ một nhà đừng dính dáng đến cực quang khoa kỹ.
Lâm Nam đã nói vậy, Lâm Dịch Chi còn có thể nói gì nữa. Lập tức bấm số điện thoại của mẹ mình.
Những nhân viên đang xem kịch ở xung quanh, sau khi Trương thiếu Hoa ra hiệu cũng bị nhân viên quản lý khu xưởng đuổi đi.
Trong một văn phòng tại một tòa nhà lớn ở Hỗ Thành, Tiết Mẫn không còn ở cực quang khoa kỹ cũng không dừng công việc, dù sao bà cũng là người có gen thương nhân ăn sâu vào máu, không làm việc thì khó chịu.
Tiết Mẫn đang xử lý công việc thì thấy điện thoại của con trai, bà không chút do dự bắt máy.
Lâm Dịch Chi không nói hai lời, trực tiếp mở miệng xin 300 vạn.
Số tiền ấy đối với Tiết Mẫn chẳng khác gì chín trâu mất sợi lông, nhưng từ khi Lâm Dịch Chi có tiền trong tay, cậu ta lại càng tiêu xài hoang phí.
Vì vậy Lâm Diệu Đông quản lý rất nghiêm ngặt tiền tiêu vặt của cậu, mỗi tháng cũng chỉ có 100 vạn tiền tiêu vặt, mà tiền tiêu vặt của cậu được phát theo quý.
Tiền tiêu vặt của quý cuối năm vừa mới phát một tháng, cậu ta lại muốn một quý nữa, không có lời giải thích hợp lý thì Tiết Mẫn sẽ không cho.
Nhưng từ khi Tiết Mẫn chuyển nhượng cực quang khoa kỹ cho Lâm Tịch, rõ ràng đã nói với Lâm Dịch Chi là không được đến cực quang khoa kỹ lấy tiền nữa, bây giờ lại nhắc đến chuyện này, chắc chắn sẽ bị mắng một trận.
Ngay lúc cậu ta đang do dự thì Lâm Nam không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt cậu ta.
Lâm Dịch Chi đã không nói thì để cô nói thay.
"Tiết nữ sĩ có nghe thấy tiếng của ta không ạ!"
Tiết Mẫn đang ngồi trên ghế lập tức đứng dậy, vì giọng của Lâm Nam có độ nhận biết rất cao.
Trong lòng bà đã bắt đầu chửi rủa, "Đã dặn đi dặn lại con mình không được trêu vào Lâm Nam, không ngờ vẫn cứ chọc đến."
Nhưng dù sao cũng là con mình, Tiết Mẫn không lo thì ai lo.
Thế là bà lập tức cười nói: "Lâm tiên sinh đúng không! Tiếng của cậu tôi vẫn nghe được, có phải thằng con trai bé nhỏ của tôi chọc giận khiến cậu không vui không? Tôi xin lỗi cậu đây, mong cậu đừng chấp nhặt với nó."
Tiết Mẫn vừa lên tiếng đã xin lỗi, khiến Lâm Nam cũng không nỡ dùng giọng nghiêm khắc để cảnh cáo.
"Cũng tạm, chỉ là thằng nhóc này gần đây đã lấy 300 vạn từ cực quang khoa kỹ, nó hiện giờ không có tiền, nên cần bà giúp đỡ trả lại."
Nghe vậy, Tiết Mẫn tức giận mắng Lâm Dịch Chi bất tài, đồng thời nói bà sẽ lập tức chuyển 500 vạn vào tài khoản của cực quang khoa kỹ, coi như là tiền lãi.
Sau đó chỉ còn Tiết Mẫn độc thoại.
Luôn miệng cười hòa giải và xin lỗi, khiến cho lòng người cũng ấm áp hẳn, đây chính là thủ đoạn của thương nhân hàng đầu!
Cuối cùng Lâm Nam lười phí thời gian, cắt ngang lời bà.
"Thôi được rồi, chuyện này xem như xong, nhưng ta muốn nói là, cực quang khoa kỹ hiện tại không thuộc về bà cũng không thuộc về Lâm gia, vì vậy hi vọng sau này nếu không cần thiết thì đừng đến quấy rầy nữa, Ok?"
"OK."
Tiết Mẫn trả lời dứt khoát, không thể đắc tội thì vẫn nên tránh mặt là hơn.
Rồi ném điện thoại di động lại cho Lâm Dịch Chi.
"Lâm thiếu, hôm nay coi như chuyện này bỏ qua, nhưng ta vẫn mong cậu có thể nói lời xin lỗi với tổng giám đốc Trương, dù sao cô ấy được mời đến quản lý công ty, cậu làm ầm ĩ như vậy, cô ấy không vui, mà bỏ việc thì tổn thất đó Lâm gia phải chịu, cậu thấy thế nào?"
Lâm Nam vẫn nở nụ cười hiền từ, trong mắt Lâm Dịch Chi lại càng giống như đang uy hiếp.
Nhưng cách này lại rất có tác dụng, Lâm Dịch Chi không chút do dự, trực tiếp tiến lên cung kính xin lỗi Trương thiếu Hoa.
"Ta đi được chưa?"
Ở đây hắn không muốn ở lại một giây nào nữa, thấy Lâm Nam gật đầu thì như được đại xá mà nhanh chóng chạy đi.
"Lâm đổng cảm ơn."
Lâm Nam không để ý chút nào khoát tay, "Không cần cảm ơn, quản lý công ty cho tốt là được."
Giải quyết xong chuyện này, Lâm Nam cũng không nán lại lâu, đi một chuyến đến văn phòng luật Chân Thành, đây gọi là hiệu suất.
Lâm Nam đột nhiên có hứng, chủ yếu là muốn Trương Tam phân tích xem liệu có thể kiện Penguin tội xâm phạm bản quyền của « anh hùng sứ mệnh » không, nếu kiện thì có bao nhiêu phần thắng.
Bên này Lâm Dịch Chi sau khi rời đi thì đã hoàn toàn quên luôn đám đàn em vẫn còn đang bị giam ở tiệm cơm, một mình quay về căn hộ của mình.
Mấy tên tiểu đệ trong tiệm cơm vẫn còn đang chuyện trò vui vẻ.
"Sao đại thiếu lấy tiền mà chậm thế, lâu vậy rồi mà vẫn chưa quay lại."
"Ai nói không phải, kế hoạch đi rửa chân chiều nay của chúng ta xem ra bị rối rồi, đến lúc đó nhất định phải thịt đại thiếu một chặp."
"Không sai, đến lúc đó ta sẽ gọi món đắt nhất."…
Thật tình không biết kế hoạch đi rửa chân của bọn họ lại biến thành rửa bát.
Văn phòng luật Chân Thành.
Lâm Nam cũng trực tiếp đi đến văn phòng của Trương Tam.
Từ sau vụ kiện máy quang khắc 1nm lần trước, Trương Tam đã không còn ra tay nữa.
Chủ yếu là các vụ kiện mà văn phòng luật Chân Thành đại diện đều là chuyện nhỏ, đều do hắn trực tiếp giao cho Lâm Tịch giải quyết.
Nhưng dù sao cũng là đệ tử thân truyền của mình, để không làm hỏng danh tiếng, Trương Tam vẫn luôn để mắt, không cho Lâm Tịch mắc một sai lầm nào.
Nhìn thấy Lâm Nam đến, Trương Tam liền biết chắc mình lại có việc phải làm.
Nguyên nhân chủ yếu đưa ra kết luận này là do đối tác Lâm Nam này, ngoại trừ có án kiện mới đến văn phòng luật, còn thì sẽ không bao giờ bước chân vào tòa cao ốc này một bước.
Lâm Tịch không có ở đây, hai người đã quen nên cứ ngồi đối diện nhau, thưởng trà.
"Không có chuyện gì thì không lên điện Tam Bảo, nói đi! Vụ án gì, dạo này ta vừa hay rảnh rỗi quá."
"Không vội, đợi ta nếm thử loại đại hồng bào của núi Võ Di của ngươi cái đã."
Thực ra Lâm Nam thì chả biết thưởng thức trà gì cả.
Chỉ là nghe Trương Tam nói đây là đại hồng bào của núi Võ Di, loại trà đắt nhất Hoa Hạ, có giá mà không có hàng, thế nên nói gì thì nói cũng phải cảm thụ một phen.
Trương Tam nhìn số lá trà chỉ còn lại chút xíu.
Cảm thán nói: "Loại đại hồng bào của núi Võ Di này thật sự quá hiếm, đến cả những thương gia trà lớn nhất ở đây cũng không có nhiều, nếu không phải ta giúp hắn thắng một vụ kiện liên quan đến tính mạng của hắn thì chắc đã không có cơ hội được thưởng thức."
Lâm Nam đang nhắm mắt tận hưởng, nhưng thực ra cũng giống như uống trà bình thường thôi.
Nghe Trương Tam nói vậy thì nhỏ giọng hỏi: "Người trồng trà thì sao lại không có chứ? Có khi ngươi bị hắn lừa rồi."
Trương Tam là cao thủ giám trà, cũng bắt đầu từ từ uống trà.
Vừa uống vừa nói: "Tên thương gia trà đó không lừa ta đâu, vốn là hắn có rất nhiều, nhưng mà dạo gần đây ở Hỗ Thành có một nhân vật lớn đến, nghe nói là từ kinh thành, mà còn mang họ Long, vì vậy mà 90% đại hồng bào núi Võ Di đã đến tay người đó hết, nhưng chuyện đó cũng bình thường thôi, 90% nghe thì nhiều chứ chắc gì đủ một người uống."
Lời Trương Tam nói làm Lâm Nam cảm thấy hứng thú, đây có lẽ là Long Trác rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận