Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 301: Tiền giấy năng lực đó là mạnh, San San tới chậm Giang Lâm

Chương 301: Sức mạnh của tiền bạc thật là ghê gớm, San San đến trễ.
Giang Lâm Phí hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng sắp xếp cho Hạng Thanh Phong một chỗ ngồi, tuy rằng có chút xa so với chỗ Giang Lâm, nhưng vậy đã là cực hạn rồi.
Không phải không muốn xếp cho hắn ngồi cạnh Giang Lâm, chủ yếu là thực lực không cho phép.
Lúc đầu vé thương vụ của chuyến xe này đã bán hết, nhà họ Hạng quả thực là phải nhờ quan hệ cộng thêm sử dụng sức mạnh của tiền bạc mới mua được một tấm vé từ một người đang đi du lịch.
Không những giá vé cao gấp mười lần, mà ngay cả chi phí khách sạn của người du lịch đó, nhà họ Hạng cũng chi trả hết.
Đương nhiên, những thứ này đối với nhà họ Hạng đều là tiền lẻ, không đáng nhắc đến.
Lúc này, Hạng Thanh Phong đang bận rộn công việc ở công ty, nhìn thấy thông tin vé đã đặt, đầu đầy hắc tuyến.
"Làm sai rồi phải không!"
Đang định gọi điện cho nhân viên dịch vụ để hỏi thăm tình hình như thế nào, điện thoại liền vang lên.
"Ba, nửa đêm gọi điện thoại cho con làm gì."
Hạng cha nói thẳng: "Ngày mai Giang Lâm sẽ đi Hỗ Thành, vé ta đã đặt cho con rồi, đi cùng chuyến xe với cô ấy, con cố gắng hết sức mà nắm bắt cô ấy, còn cái thẻ lần trước ta cho con, cứ tự nhiên tiêu xài."
Hạng cha biết Hạng Thanh Phong giờ đang nghèo kiết xác, nếu không hỗ trợ về mặt tài chính, có mà đuổi kịp người ta mới là lạ.
Nghe giọng điệu mệnh lệnh của cha mình, Hạng Thanh Phong rất muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến đây là chuyện tốt cũng đáp ứng.
Nếu có thể theo đuổi được Giang Lâm, Hạng Thanh Phong biết đây là phúc của mình, đến lúc đó lại có hai nhà ủng hộ, hắn tin rằng cuộc sống sau hôn nhân nhất định sẽ rất tốt.
Vốn dĩ không hề có hứng thú với tình cảm, Hạng Thanh Phong lúc này cũng tràn đầy ước mơ về tương lai.
"Được, ba, vậy công ty con cần ba để ý nhiều hơn một chút, vừa rồi bị tổn thất nặng, con không có ở đó, con sợ nó sụp đổ."
Hạng cha đương nhiên là vui vẻ đáp ứng.
"Yên tâm đi! Có mẹ con ở đó, nó ngược lại không sao đâu, với lại thấy gần đây con biểu hiện xuất sắc, mẹ con quyết định ném cho con một khoản tiền trước, để con không đến mức không có tiền trả lương cho nhân viên."
"Cảm ơn ba."
Vì đang bật loa ngoài, Hạng mẫu nghe thấy thế liền lập tức không vui.
"Con trai, mẹ cho con tiền, con lại cảm ơn ba, thế này không được à!"
Nghe vậy, Hạng Thanh Phong lập tức nói: "Cũng cảm ơn mẹ, đợi khi nào công ty con hồi sinh trở lại, con nhất định sẽ trả lại cho mẹ gấp bội số tiền này."
"Thế còn được, mẹ cũng không cần con trả lại gấp bội, chỉ cần cưới được Giang Lâm về là được."
"Con sẽ cố gắng."
Hạng cha dặn Hạng Thanh Phong chuẩn bị một chút rồi cúp máy.
Hạng Thanh Phong lòng đầy vui mừng trở về nhà.
Mà hạng cha sau khi cúp điện thoại lại có chút lo lắng.
"Bà à, bà nói chúng ta tính kế con trai mình như vậy, tương lai nó mà cưới được con bé Giang Lâm kia về, chuyện này sợ là không giấu được, đến lúc đó sợ nó nghĩ quẩn, khiến cho cả hai nhà chúng ta đều không xuống đài được thì sao!"
Thực ra, tiền của Hạng Thanh Phong là bị lừa mất, nhưng người chủ mưu lớn nhất sau màn lại là Hạng cha, mà mục đích không cần nói cũng biết, đó là muốn cho thằng con trai nhỏ này một lần nữa nằm trong bàn tay mình.
Đối với sự lo lắng của chồng, Hạng mẫu lại tỏ ra rất bình tĩnh.
"Yên tâm đi, sẽ không sao đâu, Thanh Phong tuy rất ngang ngược, nhưng khi thật sự đứng trước chuyện đúng sai, nó biết tiến thoái thế nào, với lại Giang Lâm rất ưu tú, gia thế cũng tốt, nếu như nó thực sự có thể theo đuổi được, tuyệt đối sẽ không nỡ nhường lại, với lại tiền của nó thì chúng ta sau này cũng sẽ trả lại nguyên cho nó, coi như là lãi của ta thôi, nó còn gì không hài lòng nữa."
Hạng cha nghĩ lại cũng thấy đúng, nên cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp chui vào chăn đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau trời vừa sáng, Phùng Nam Tiêu còn đang nằm mơ đã bị Phùng mẫu gọi dậy, Phùng xinh đẹp đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hai anh em buồn ngủ gà gật từ phòng riêng đi ra, thấy bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
"Mẹ, mẹ dậy sớm thế ạ!"
Phùng mẫu lơ đễnh, vừa bày bát đũa vừa nói với hai anh em.
"Còn sớm gì nữa, mau đi rửa mặt rồi ra ăn cơm."
Hai anh em bất đắc dĩ chỉ có thể nghe theo.
Trong lúc ăn cơm đều đang ngáp, Phùng mẫu đang bóc trứng gà cho hai người thấy tình hình này liền nói:
"Hôm qua hai đứa không nghe lời ta đi ngủ sớm, bây giờ thì hay rồi, ngáp hết cái này đến cái khác."
Thấy mẹ mình tinh thần vô cùng phấn chấn như vậy.
Phùng xinh đẹp không khỏi nói: "Mẹ, mẹ thu xếp đi ngủ chắc gì đã sớm hơn bọn con, dậy lại còn sớm hơn bọn con, vậy mà sao tinh thần mẹ lại tốt vậy, có bí quyết gì sao?"
Phùng mẫu đặt quả trứng gà vào bát của Phùng xinh đẹp.
"Làm gì có bí quyết gì, chỉ là nghĩ đến việc con sắp có anh rể nên có chút hưng phấn."
Vừa nói vừa đặt quả trứng gà còn lại vào bát Phùng Nam Tiêu.
"Ăn nhanh lên, ta còn phải đuổi người đi, con trai, nói tóm lại lần sau về nhà, mẹ hy vọng sẽ được thấy con dâu."
Bữa sáng ngay trong im lặng mà kết thúc.
Trước khi đi, Phùng mẫu kín đáo đưa cho Phùng Nam Tiêu một chiếc hộp nhỏ, với tư cách là con trai, hắn biết bên trong là gì.
Không từ chối, chở Phùng xinh đẹp hướng trường học mà đi.
Khi cô xuống xe, Phùng Nam Tiêu còn dặn dò: "Khi anh không có ở nhà, mẹ ở nhà một mình rất buồn, sau này mỗi tuần em vẫn về nhà bầu bạn với bà nhé! Anh sẽ sắp xếp người đến đón em."
Phùng xinh đẹp đóng cửa xe lại.
"Biết rồi, anh chuyên tâm theo đuổi chị dâu đi là được."
Nói rồi không quay đầu bước vào cổng trường.
"Con bé này."
Thấy bóng dáng em gái khuất dạng, Phùng Nam Tiêu mở chiếc hộp mà mẹ đưa, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc, nhìn có vẻ cũng đã lâu đời.
Ban đầu dù gia đình có khó khăn thế nào, Phùng mẫu cũng không nỡ đem nó đi bán để đổi tiền, luôn nói là giữ lại cho Phùng Nam Tiêu lấy vợ.
Tuy không quá đáng tiền, nhưng ý nghĩa thì vô cùng đặc biệt.
Đóng hộp lại, Phùng Nam Tiêu đầu tiên là cho lái xe về công ty, mình thì cầm hành lý đã thu xếp, đón xe đến ga đường sắt cao tốc.
Hạng Thanh Phong cũng đã sớm đến ga đường sắt cao tốc.
Thời gian đến của hai người vô cùng trùng hợp, cả hai đều đang chờ đợi ở phòng chờ thương vụ.
Trong lúc đó hai người đối mặt nhau khi đang lấy đồ ăn nhẹ, cả hai chọn đồ ăn vặt giống nhau, vì không ai nhận ra ai nên chỉ chào hỏi qua loa.
Hai người ngồi trong phòng chờ thương vụ một lúc lâu, thấy tàu cao tốc sắp vào ga mà vẫn không thấy bóng dáng người mình muốn đợi đâu, không khỏi có chút nóng nảy.
Cuối cùng đến khi nhân viên nhắc nhở lên xe thì hai người đều cẩn thận từng bước một.
Mà lúc này Giang Lâm đang ở trên xe taxi.
"Sư phụ có thể nhanh hơn một chút được không, tôi đang sốt ruột."
Tài xế taxi cũng không nói nhiều, đạp mạnh chân ga, phóng đi như gió.
Sáng sớm Giang Lâm vốn đã cài đồng hồ báo thức, ai ngờ bị đánh thức rồi tắt đi luôn, mở mắt ra thì chỉ còn 40 phút là đến giờ khởi hành.
Cũng may khu nhà không xa, Giang Lâm rửa mặt qua loa, kéo vali rồi ra khỏi cửa.
Lúc này mới có màn mở đầu bảo tài xế lái nhanh một chút.
Đến ga thì Giang Lâm vô cùng cảm tạ, bởi vì tài xế biết Giang Lâm đang sốt ruột nên đã lái đường tắt đến.
Thấy Giang Lâm cầm chiếc vali vội vã chạy đi, hắn lập tức nói: "Cô nương, vẫn còn kịp thời gian, không cần phải chạy."
Giang Lâm quay đầu lại lần nữa nói: "Biết rồi, cảm ơn sư phụ, anh lái xe cũng cẩn thận nhé."
Rất lâu rồi không được nghe những lời ấm lòng như vậy từ khách hàng, điều này cũng làm cho tài xế không hối hận vì đi đường tắt kiếm thiếu chút tiền.
Không đúng, nói đúng hơn là không thiếu.
Bởi vì Giang Lâm hình như đã thanh toán thừa 20 đồng, so với đi đường bình thường còn kiếm được nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận