Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 120: Trà chiều, Barton phỏng đoán

Chương 120: Trà chiều, phỏng đoán của Barton
Lúc này trong văn phòng chỉ còn lại hai người Lâm Nam.
Lúc đầu muốn đi ngay, nhưng Trần Thiên Ức thế mà vẫn chưa đi.
Sau khi đi vào, nàng hỏi: "Mọi việc xong xuôi cả rồi à! Ta có thể mời ngươi đi ăn cơm không?"
Trần Lâm vẻ mặt không thể tin được nhìn em gái mình chủ động mời người đàn ông đã kết hôn đi ăn cơm.
Trong lòng lẩm bẩm: "Em gái à! Hai mắt của em mọc ra để làm cảnh chắc? Người ta đeo nhẫn cưới rõ rành rành mà em không thấy sao? Ta vội cho em đi lấy chồng, đâu phải để em đi làm tiểu tam."
Nhưng khi nhìn Lâm Nam, dù không mặc âu phục giày da, cũng không có hàng hiệu khoác lên người, nhưng vẫn rất phong độ lịch lãm.
Là ông chủ của Lam Hồ Ảnh Thị, kinh tế chắc chắn không tệ, chỉ riêng việc bỏ vốn làm «Siêu Thú Vũ Trang» sau này chắc chắn sẽ giúp anh ta kiếm bộn tiền.
Nghĩ như vậy, có một người em rể như này có vẻ cũng không tệ.
Trần Lâm nhíu mày, vội vàng dẹp bỏ ý nghĩ đó ra sau đầu.
"Mình nghĩ gì vậy chứ? Dù cả hai bên đều muốn, cũng không thể làm vậy được!"
Trần Thiên Ức không biết anh trai mình nghĩ gì, nhưng mắt nàng tuyệt đối không bị mù.
Hôm qua khi bắt người, nàng rõ ràng đã thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út, dù tiếc nuối vì người đàn ông này đã có chủ, nhưng vẫn âm thầm chúc phúc trong lòng.
Hôm nay sở dĩ mời anh ăn cơm chẳng qua là vì muốn cảm ơn chuyện hôm qua anh đã giúp mình bắt người.
"Ăn cơm thì thôi vậy, giờ này không phải giờ cơm."
Nghe vậy, Trần Lâm không hiểu sao lại muốn cười, nguyên nhân không gì khác, cảm thấy em gái mình lần đầu tiên mời người khác phái ăn cơm mà lại bị từ chối, thật là buồn cười.
Nghe vậy, Trần Thiên Ức không nghĩ nhiều, không thể ăn cơm thì uống trà chiều chắc là được chứ?
Nàng không cho rằng Lâm Nam sẽ từ chối một cô em gái đáng yêu như nàng.
Nàng chớp mắt chờ đợi Lâm Nam trả lời.
Cũng không để nàng thất vọng, Lâm Nam đồng ý đồng thời mời Trần Lâm cùng đi.
Nghĩ đến làm việc lâu như vậy, cũng nên tranh thủ nghỉ ngơi một chút, tiện thể giám sát em gái, không thể để nó làm chuyện ngu ngốc, Trần Lâm cũng đi.
Trong quán, Lâm Nam còn gọi cà phê cho tất cả nhân viên trong công ty, cùng nhau đóng gói mang qua.
Chi phí đương nhiên là anh tự bỏ tiền túi, dù sao giờ anh cũng không thiếu tiền.
Đến nơi tụ điểm trà chiều nổi tiếng nhất Hỗ Thành, trong khách sạn Bảo Lệ, Lâm Nam món gì cũng nếm thử một chút, hai người Trần Thiên Ức nhìn mà ngơ ngác.
"Ông chủ, anh đang làm gì vậy?"
Lâm Nam cũng không che giấu: "Tôi đang tìm đường cho bà xã tôi đấy, lần sau đến sẽ loại bỏ mấy món không ngon."
Hai anh em nhìn nhau, không biết nói gì.
Cuối cùng trên bàn bày đầy đồ ăn, ba người hiển nhiên ăn không hết, nhưng có thể ăn bao nhiêu thì ăn, chút tiền đó Trần Thiên Ức vẫn chi ra, dù sao Trần Lâm cũng đang ở đây.
Vừa ăn vừa trò chuyện, khi hỏi hai người tại sao quen nhau thì Trần Thiên Ức cũng kể lại chuyện hôm qua.
Vừa nghe em gái bị quấy rối, Trần Lâm giận tím mặt, còn đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi.
"Thằng nhóc đó bây giờ ở đâu? Nếu không cho nó một bài học nhớ đời, ta làm anh trai phí công."
Trần Thiên Ức cười khúc khích.
Nàng kéo Trần Lâm xuống đồng thời nói: "Đâu có khoa trương như vậy, anh đừng gây chuyện nữa, người kia đang bị tạm giam, chuyện này không lật lại được đâu."
Lâm Nam cũng thấy như vậy.
Mà nàng dặn dò kỹ lưỡng nguyên nhân là do Trần Lâm là một người cuồng em gái.
Dù ngoài miệng thường hay tỏ vẻ bất mãn với em gái, nhưng nếu thật sự có người bắt nạt Trần Thiên Ức thì Trần Lâm nhất định sẽ liều mạng.
Không nói đâu xa, hồi cấp hai em gái bị người khác bắt nạt, Trần Lâm đang học cấp ba thi đại học cũng bỏ bê hết, trực tiếp đánh người kia nhập viện.
Nếu không nhờ người đó số lớn thoát nạn, gia đình Trần gia cũng phải bồi thường không ít tiền thì Trần Lâm có khi cả đời đã xong rồi.
Từ sau chuyện đó, mẹ của Trần Thiên Ức thường dặn dò nàng phải để ý anh trai, đừng để anh ấy nổi điên lần nữa.
Nhìn Trần Lâm trước mặt vẫn còn hậm hực, Trần Thiên Ức đút cho anh một miếng trái cây.
"Thôi, chúng ta nói chuyện khác đi!"
...
Một buổi trà chiều đặc biệt kéo dài vài tiếng mới kết thúc, mọi người đã hàn huyên rất nhiều, phần lớn Trần Thiên Ức đều không tham gia.
Bởi vì hai người nói về tương lai của Lam Hồ Ảnh Thị, chỉ khi nào liên quan đến diễn viên lồng tiếng, nàng mới chen vào vài câu.
Cuối cùng Lâm Nam hứa hẹn, chỉ cần Trần Lâm có thể dẫn dắt Lam Hồ Ảnh Thị sánh vai với năm ứng dụng lớn, sẽ cho anh ta 5% cổ phần.
Đừng nhìn con số 5% nhỏ, nhưng nếu tính trên cơ số hàng trăm tỷ thì nó sẽ trở nên vô cùng lớn.
Hai anh em nhìn theo Lâm Nam rời đi.
Trần Lâm nói: "Tiểu muội à, nếu em mà tìm được một đối tượng như vậy thì tốt biết bao nhiêu, anh cũng yên tâm."
"Anh đừng vội, anh trai, có khi đến lúc đó em không lấy được chồng thì sao, em ăn bám anh cả đời, đừng có kết hôn xong là quên em gái."
Trần Lâm không chút khách khí đưa tay xoa đầu cô: "Không quên được em đâu."
Cảm động một lúc, Trần Lâm lại nói: "Thôi vẫn nên lấy chồng đi, bằng không không những phải chia gia tài cho em, lại còn cả ngày ăn với dùng của anh, nhìn là đã thấy phiền."
"Anh muốn chết à!"
Hai anh em vừa đùa vừa đi về công ty.
Lâm Nam không về nhà mà đến công ty game Cự Tượng Khoa Kỹ.
Lâu như vậy không đến, dù sao cũng phải thị sát một chút.
Tòa nhà cao nhất Hỗ Thành.
Trong văn phòng, Ninh Hậu Đức cũng không thể ngồi yên nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho người học sinh mà ông vẫn luôn tự hào.
Mục đích của ông không cần nói cũng biết, chính là vì bài toán khó trong cuộc thi toán học.
Buổi sáng sau khi tan học, lại nghiên cứu thêm một tiết nữa, chỉ cho Hàn Hương Như và mấy người giảng hai cách giải trong đó, còn hai cách giải sau ông cần nghiền ngẫm thêm.
Nghĩ sâu xa về nó, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn mới có thể hiểu triệt để cách giải thứ ba, nhưng cách thứ tư thì hoàn toàn không hiểu nổi.
Điện thoại kết nối.
"Alo, Tiểu Hải đúng không! Cái đề thi toán cuối cùng lần trước con đưa thầy, chỗ thầy đã có thêm mấy cách giải mới rồi, thầy gửi cho con xem thử, ngoài ra vẫn còn một cách thầy xem không hiểu, con xem có thể tự giải ra được hoặc là tìm người giải giúp không nhé."
Cúp điện thoại, Ninh Hậu Đức liền gửi ảnh chụp giấy nháp qua.
Lúc đầu khi nghe nói có cách giải mới, Mạnh Hải vẫn rất bình tĩnh, bởi vì ngoài đáp án ra, anh ta vẫn còn hai cách giải khác.
Nhưng nhìn tấm ảnh giấy nháp vừa nhận được, Mạnh Hải ngớ người.
"Bốn cách?"
Lúc này Mạnh Hải dù rất kinh ngạc, nhưng danh tiếng thiên tài giúp anh cẩn thận nhìn kỹ đến cách giải cuối cùng chưa từng thấy.
Anh ta không cho rằng mình không hiểu nổi, nhưng sự thật đúng là anh ta hoàn toàn không hiểu, nhưng lại thấy có chút quen thuộc.
Có khó khăn thì tìm đến thầy, Mạnh Hải không hề vòng vo dài dòng, cầm điện thoại lên tìm đến Hoa Hạ đại sư toán học Tư Đồ Quốc Cương.
Ông là người được công nhận là nhà toán học số một Hoa Hạ mấy chục năm nay, trong nước không có đề toán nào ông không giải được.
Gần đây ông đang thách thức một trong bảy bài toán khó của thế giới, phỏng đoán của Barton, nếu có thể giải ra thì sẽ là vinh dự vô cùng lớn.
Là học trò duy nhất của ông, Mạnh Hải tự nhiên cũng được thơm lây.
Mở cửa ra, Tư Đồ Quốc Cương tóc bạc phơ nhìn thấy học trò cưng thì khá bất ngờ.
"Tiểu Hải à! Giờ này sao con lại có thời gian đến thăm thầy thế này."
Mà Mạnh Hải cũng không hề dài dòng, trực tiếp đưa tấm ảnh cho ông xem.
"Thưa thầy, con đến là muốn xin thầy chỉ giáo một vấn đề, đó là bài toán cuối trong đề thi Aoshu lần trước, có người dùng cách mà con không hiểu để giải ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận