Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 122: Tư Đồ Quốc Cương đến

Lúc đầu mọi người đều vô cùng cao hứng.
Thấy sắp đến giờ tan làm, Lư Miêu Miêu còn phải đi đón Hàn Hương Như, nên muốn đi trước.
Điều này có thể để những kẻ muốn giở trò tìm được cơ hội.
"Lư lão sư không nói gì đã muốn đi, đến lúc đó Điền lão sư không vui, cũng sẽ không dẫn cô đi."
Giọng điệu rất nghiêm túc, không hề giống đang đùa.
Có người dẫn đầu, những người xung quanh cũng nhao nhao phụ họa:
"Đúng đó, Điền lão sư không cho chúng ta bỏ tiền mua vé vào cổng, cô một lời cảm ơn cũng không nói, có chút không chấp nhận được a!"
Lư Miêu Miêu nhíu mày, nàng không hiểu mình rõ ràng không làm gì cả, sao lại có người nhìn chằm chằm mình.
Hơn nữa vừa lên tiếng đã xúi giục mấy người này vì lợi ích cá nhân, đầu óc không trưởng thành công kích mình.
Không nghĩ ra cũng bình thường, vì nàng quá khép kín, mấy năm nay đều ở trường học, ít giao tiếp với xã hội phức tạp.
Nào biết có những người có tâm lý vặn vẹo, chỉ vì cái khoái cảm nhất thời mà đẩy người khác vào cảnh nước sôi lửa bỏng, còn bản thân lại hưởng thụ thành quả người khác mang đến.
Điền Vũ Hàn chính là loại người này, nàng không cho phép người trong văn phòng liếc người bên ngoài, dù cho người kia đã kết hôn.
Hôm nay tạo thành cục diện này chính là do nàng một tay thúc đẩy, nàng chỉ cần cho chút ngọt ngào, liền khiến một vị phụ đạo viên trẻ tuổi đối nàng nhất mực trung thành.
Mục đích không cần nói cũng hiểu, đó là để hắn nắm lấy cơ hội liền gây khó dễ cho Lư Miêu Miêu.
Lúc này Điền Vũ Hàn khi nhìn thấy Lư Miêu Miêu nhăn mày thì trong lòng vô cùng cao hứng:
"Xem ra hắn vẫn có chút tác dụng, biết nắm bắt cơ hội."
Lư Miêu Miêu bình tâm lại, thu hồi hàng mày đang nhíu chặt.
Nàng nói với Điền Vũ Hàn: "Điền lão sư cô thấy sao, có phải hôm nay tôi không nói lời cảm ơn với cô thì không đi được không?"
Không khí bỗng chốc thay đổi.
Điền Vũ Hàn lập tức lộ ra vẻ hiểu chuyện, tiến lên muốn kéo tay Lư Miêu Miêu, lại bị nàng tránh được, né tránh.
Xấu hổ buông tay ra.
"Đều là người trong văn phòng, bọn họ chỉ đùa thôi, sao em dám không cho chị đi chứ, là do ngày mai phải mang thẻ căn cước, vì là người bên ngoài đến tham quan nên nhất định phải để thẻ căn cước ở chỗ quản lý."
Lời này vừa nói ra, những người xung quanh không biết rõ về biệt thự vịnh Ngô Đồng đều rất tán đồng.
Nhưng Lư Miêu Miêu suýt chút bật cười thành tiếng, nàng rất rõ ràng, nếu bạn là chủ doanh nghiệp, cho dù có dẫn bao nhiêu người đến cũng không ai quản bạn, chứ đừng nói đến chuyện giữ thẻ căn cước.
Lần này nàng coi như hoàn toàn xác nhận, nhà Điền Vũ Hàn căn bản không ở khu biệt thự vịnh Ngô Đồng.
Nhưng hiện tại nàng không muốn vạch trần, ngược lại, nàng cảm thấy rất hứng thú, muốn xem Điền Vũ Hàn có thể tiến xa đến mức nào.
"Đã không cần tôi nói cám ơn, vậy tôi đi trước đây, mong ngày mai đến khu biệt thự vịnh Ngô Đồng chơi vui vẻ."
Đeo túi lên, nàng sải bước rời đi.
Bước chân mang theo gió, tỏa ra mùi thơm ngát khiến người ta chủ động nhường đường, nhưng lại không nỡ rời, muốn được nghe thêm.
Nhưng sau khi không thấy bóng dáng Lư Miêu Miêu nữa, lại bắt đầu một hồi gièm pha:
"Cô Lư đó sao mà kiêu ngạo vậy, thật sự cho rằng mình là cọng hành hả?"
"Đúng vậy, thái độ gì chứ."
Bất quá hình như có một người nhìn rất rõ ràng: "Có lẽ chúng ta cho là chỗ tốt, nhưng người ta có thể tùy tiện đến đó thôi!"
Lời này vừa nói ra, Điền Vũ Hàn có chút hoảng hốt, nhưng nhớ lại lời mẹ mình nói về tên chủ doanh nghiệp của khu biệt thự vịnh Ngô Đồng, tuy nói không nhớ rõ lắm, nhưng khẳng định không có họ Lư.
Hơn nữa, nếu Lư Miêu Miêu thật sự có bản lĩnh ở khu biệt thự vịnh Ngô Đồng, vậy cũng không thể làm một phụ đạo viên ở đây.
Trong mắt Điền Vũ Hàn, nếu như mình có ngàn vạn tiền tiết kiệm còn không muốn làm phụ đạo viên ở đây, nếu thật sự ở khu biệt thự vịnh Ngô Đồng thì còn không thèm tìm công việc này.
"Lý lão sư nói không sai, chúng ta cũng không cần ở đây nói nhảm, chuẩn bị cẩn thận một chút, ngày mai đừng để quên thẻ căn cước."
Đám người đối với Điền Vũ Hàn như vậy lại một tràng khen ngợi, tự nhiên không thể thiếu việc mang nàng ra so sánh với Lư Miêu Miêu, gièm pha ai, thổi phồng ai thì khỏi cần phải nói.
Ban đêm.
Vì Lâm Nam nấu ăn quá ngon, Hàn Hương Như chỉ lo ăn cơm, đem chuyện quan trọng nhất đều quên.
Còn may trên xe nói chuyện với Lư Miêu Miêu, đồng thời biết đây không phải là phiền phức, mà là chuyện tốt, Hàn Hương Như mới yên tâm.
Lúc này, sau khi được Lư Miêu Miêu nhắc nhở, Hàn Hương Như lại thuật lại lời của Ninh Hậu Đức một lần.
Lư Miêu Miêu cũng nói ở bên cạnh: "Lâm Nam, đây chính là Tư Đồ Quốc Cương, thần tượng toán học của chúng ta, chúng ta có nên tiếp đón long trọng một chút không, nhà hàng Hòa Bình thì sao?"
Hàn Hương Như ở bên cạnh ra sức gật đầu, những nhân vật nổi tiếng như vậy nàng cũng muốn được tiếp xúc một chút.
Lâm Nam cũng rất bình tĩnh: "Không cần thiết, thuận theo tự nhiên là tốt nhất, người ta đã từng trải nhiều rồi, lại là người đã trải qua thời gian tôi luyện, long trọng quá ngược lại khiến người ta khó chịu, chi bằng ở nhà ăn bữa cơm đơn giản, cũng tốt để rút ngắn khoảng cách."
Chuyện này cũng không nhắc lại.
Nhưng Lâm Nam trong lòng rất rõ, nếu thật sự nói về toán học, thì người đứng đầu giới toán học Hoa Hạ hiện tại không ai khác ngoài hắn.
Trên giường, chơi mấy ván game « Vương Giả Tranh Phong » xong thì tắt đèn đi ngủ.
Đương nhiên nói là ngủ, nhưng thực ra là Lâm Nam muốn bắt đầu trêu chọc người khác.
Ngoại trừ chuyện phòng the không làm, thì những chuyện khác không sai biệt lắm đều làm.
Cuối cùng hôn mệt lả, để Lư Miêu Miêu nằm nghỉ một lát trong ngực mình.
Còn chưa kịp nghỉ ngơi, Lâm Nam đã giả vờ lắng nghe:
"Lâm Nam, ngày mai em lại muốn đi khu biệt thự vịnh Ngô Đồng một chuyến, đáng tiếc Tư Ngữ muốn đi cửa hàng mới rồi."
"Anh có biết không, là do Điền Vũ Hàn mời đó, còn nói cần phải mang theo thẻ căn cước."
"Thật mong chờ đến ngày mai. . .".
Nói xong câu cuối thì tưởng Lâm Nam đã ngủ thiếp đi, quay đầu nhìn lại thì hắn đang nhìn mình.
"Lâm Nam anh tốt quá, mặc dù em nói toàn những lời vô nghĩa anh vẫn chịu nghe."
"Vậy là em phải thưởng cho anh rồi, à không, là anh phải phạt em vì không gọi anh là chồng."
Ngay sau đó Lư Miêu Miêu cũng cảm giác môi mình sắp bị hôn sưng lên, Lâm Nam lại vừa hôn vừa xoa nắn.
Hôn xong môi lại hôn cổ, trên xoa nắn xong thì lại xoa nắn ở dưới.
Nếu không phải Lư Miêu Miêu dùng chiêu cuối cùng là "Không được ngủ cùng Lâm Nam", thì căn bản không kết thúc được.
Ôm bà xã thơm tho ngủ một giấc đến sáng.
Buổi sáng mạnh ai nấy đi.
Điều này không khỏi khiến Lâm Nam hỏi Lư Miêu Miêu về chuyện từ chức.
Vì hôm qua khi đến công ty game khoa kỹ Cự Tượng, thấy « Vương Giả Tranh Phong » đang rất hot, Trịnh Bản Nghiệp và những lãnh đạo cấp cao đều định tổ chức thi đấu.
Nên Lâm Nam cảm thấy nếu Lư Miêu Miêu muốn làm người dẫn chương trình thì việc này nên được quyết định.
"Để sau đi! Bây giờ vẫn chưa nghĩ xong."
Nhìn bóng lưng bà xã rời đi, Lâm Nam cũng không muốn ép buộc, cứ để mọi thứ tự nhiên.
Ga đường sắt cao tốc Hỗ Thành.
Mạnh Hải mua vé tàu cao tốc sớm nhất, ngày khởi hành còn chưa sáng.
Vì sự an toàn của Tư Đồ Quốc Cương, và cũng cần có người mang lễ vật, nên anh mang theo hai vệ sĩ, nhưng không phải là võ giả.
Bốn người vừa ra khỏi đường sắt cao tốc, Mạnh Hải dìu Tư Đồ Quốc Cương đã thấy Ninh Hậu Đức vẫy tay với mình.
Ông cố ý xin nghỉ đến đón người, đồng thời còn bảo tài xế lái xe thương vụ của nhà đến.
Cần biết Ninh Hậu Đức tuy chỉ là một giáo viên bình thường, nhưng 30 năm trong nghề giáo đã giúp ông tích lũy vô số mối quan hệ.
Từ mười năm trước, ông đã dựa vào những mối quan hệ này để phù trợ vợ mình gây dựng sự nghiệp ở Hỗ Thành, có một công ty truyền thông riêng.
Bây giờ công ty giao cho con cháu trong nhà, Ninh Hậu Đức thì vẫn tiếp tục dạy học, không bao lâu nữa sẽ về hưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận