Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 49: Nghiền ép, hành hung Thượng Quan Thiên Xuyên
Chương 49: Nghiền ép, hành hung Thượng Quan Thiên Xuyên "Không nói dối ngươi, Chương lão, viên phỉ thúy này ta tuy không bán, nhưng ta muốn dùng làm vài bộ trang sức cho lão bà, ta muốn nhờ ngươi điêu khắc ra mấy bộ, nếu còn dư thì coi như phí công cho ngươi, còn thiếu thì lúc đó ta đền bù giá."
Chương Thiên Phàm không thể tin vào tai mình.
Khuyên Lâm Nam: "Tiểu huynh đệ, đây chính là băng chủng Đế Vương Lục đó! Ngươi thật sự dùng nó để khắc trang sức sao?"
Nghe vậy, Lâm Nam cũng nói Chương Thiên Phàm cứ việc làm là được, dù sao lão bà mình hình như cũng không có trang sức gì ra hồn.
Chương Thiên Phàm thở dài: "Tiểu huynh đệ xem ra cũng không thiếu tiền, đã tin tưởng lão phu như vậy, vậy lão phu ta nhất định không để phu nhân ngươi thất vọng."
Sau khi trò chuyện xong, Chương Thiên Phàm ra hiệu cho ám kình bảo tiêu trực tiếp cất ngọc thạch vào trong rương của mình.
Dù sao, trên người tùy thời đều có đồ vật quan trọng, có ám kình bảo tiêu cũng rất hợp lý.
Điều khiến Lâm Nam không ngờ là Chương Thiên Phàm không chỉ có một bảo tiêu, bảo tiêu đó trực tiếp lấy ra một bản hợp đồng, thực lực cũng là ám kình.
"Xem ra người này vẫn là tương đối có thực lực."
Chương Thiên Phàm liếc nhìn hợp đồng.
"Tiểu huynh đệ xem qua đi, chúng ta ký một cái hợp đồng, như vậy sẽ bảo vệ quyền lợi của ngươi tốt hơn."
Lâm Nam nhìn một chút, quả thật là như vậy, dù sao Chương Thiên Phàm là đại lão chắc chắn không giở trò, nhưng cũng không thể đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.
Ký tên mình vào, sau đó còn ấn thêm dấu tay, Chương Thiên Phàm cũng làm y như vậy.
Xong việc, Chương Thiên Phàm mặt mày hớn hở, hận không thể lập tức quay về lấy dao điêu khắc.
"Chờ tin tốt của ta, đến lúc đó sẽ có chuyên gia liên hệ với ngươi."
Nói xong liền rời đi.
Nhìn theo Chương Thiên Phàm mang băng chủng Đế Vương Lục đi, đám đông vây xem xung quanh cũng cảm thấy chỗ này không còn thích hợp để mình ở lại, nhao nhao rời đi.
Dù sao mặc kệ ai thua, đó cũng không phải là điềm lành, rời đi là phương pháp tốt nhất để tránh bị vạ lây.
Triệu Vô Cực đương nhiên biết tính tình Thượng Quan Thiên Xuyên, tuyệt đối không để mình chịu thiệt.
Thêm việc hắn đối với cô nương dùng sức mạnh, Triệu Vô Cực biết hắn là người như thế nào.
Cho nên sớm mang theo nhân viên công tác đứng sang một bên.
Thấy mọi người đã đi hết, Lâm Nam cũng chuyển ánh mắt sang Thượng Quan Thiên Xuyên.
Lúc này Lưu Tư Ngữ đang ở bên cạnh, nụ cười trên mặt không thể giấu được.
"Thượng Quan Thiên Xuyên lần này thua, vụ cá cược có phải nên thực hiện rồi không?"
Thượng Quan Thiên Xuyên đương nhiên cũng coi trọng chữ tín, trực tiếp chuyển cho Lâm Nam 5000 vạn.
"Đây là tiền mười khối nguyên thạch, không thiếu đâu!"
Việc này cũng đúng, dù sao cũng không phải là cứ đại nguyên thạch thì có thể mở ra đồ tốt, 500 vạn một khối nguyên thạch là giá cả hợp lý.
Sau khi chuyển tiền, Thượng Quan Thiên Xuyên nhìn vào tài khoản ngân hàng của mình chỉ còn lại mấy chục vạn tệ, trong lòng hận chết Triệu Vô Cực.
Tại sao lại phải nói ra vụ đấu văn, nếu không thì mình đã sớm cho tên tiểu tử kia thấy Diêm Vương rồi, còn không cần tổn thất nhiều tiền như vậy.
Nhưng nghĩ lại khối cực phẩm Đại Tổ mẫu phỉ thúy xanh của mình, Thượng Quan Thiên Xuyên cũng nguôi giận.
Tiến lên muốn ôm lấy viên phỉ thúy rời đi, muốn nhanh chóng cường hóa chân khí.
Lưu Tư Ngữ lập tức tiến lên ngăn lại.
"Thượng Quan Thiên Xuyên ngươi có phải quên mất gì rồi không? Ngươi và Lâm Nam cá cược có thể chỉ thực hiện một nửa thôi sao, sao lại định quỵt nợ vậy hả?"
Sau đó mặt mày hung ác, "Mau đưa hôn thư ra, hôm nay cuộc hôn nhân này hủy chắc rồi."
Thượng Quan Thiên Xuyên nghe vậy liền đặt bảo bối của mình xuống.
"Lưu Tư Ngữ ngươi muốn hủy hôn dù gì cũng phải hỏi ông nội ngươi có đồng ý hay không, hơn nữa ta trước kia đồng ý là phải có người cùng tuổi Đoạn Vũ có tu vi lợi hại hơn ta thì ta mới từ hôn, hôm nay vụ đổ thạch này không tính, nếu ngươi có thể để tên tiểu tử này thắng ta rồi hãy nói."
Lưu Tư Ngữ biết người này đang muốn trốn nợ.
"Lâm Nam thấy chưa! Đây chính là một trong những biểu hiện nhân phẩm không tốt mà ta đã nói, không làm được ngôn xuất pháp tùy, xét thấy vậy thì sư phụ hắn chắc chắn cũng không phải cao nhân đắc đạo gì ở núi sâu, nếu không thì cũng sẽ không dạy dỗ ra loại đệ tử như này."
Thượng Quan Thiên Xuyên triệt để bị chọc giận.
"Lưu Tư Ngữ con đĩ thối, ban đầu ông nội ngươi cầu hôn ngươi, ngươi tìm người đến khiêu chiến ta, ta nhịn, coi như ngươi đang khảo nghiệm phu quân tương lai của ngươi. Hôm nay ngươi lại còn liên hợp một tên tiểu bạch kiểm đến nhục sư môn ta, nếu không cho các ngươi chút giáo huấn thì các ngươi thật sự không biết Thượng Quan Thiên Xuyên ta lợi hại thế nào đâu."
Nói xong, hắn trực tiếp điều động chân khí trong cơ thể hướng thẳng mặt Lưu Tư Ngữ mà đánh tới.
Một chưởng này mà bổ xuống, mặt Lưu Tư Ngữ sợ là không nhận ra, não chấn động cũng là nhẹ.
Tổng kết lại một câu, Thượng Quan Thiên Xuyên đây là thật sự muốn giết người.
Chưởng phong gào thét, Lưu Tư Ngữ còn chưa vào minh kính, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, theo nàng thấy sự việc xảy ra quá đột ngột, ngay cả Lâm Nam là cường giả hóa kình cũng không kịp ngăn cản.
Thượng Quan Thiên Xuyên cũng không vì khuôn mặt trắng nõn tinh xảo mà dừng động tác của mình lại.
Chỉ tiếc, tất cả đều đã đánh giá thấp sự cường đại của Lâm Nam.
"Gào" một tiếng thét thảm khiến Lưu Tư Ngữ mở mắt, chỉ thấy bàn tay của Thượng Quan Thiên Xuyên cách mặt mình không đến mấy cm.
Nhìn kỹ lại tay hắn, bị Lâm Nam nắm chặt.
Sợ hãi, nàng không khỏi giẫm giày cao gót lùi lại mấy bước, để lại chiến trường cho Lâm Nam và Thượng Quan Thiên Xuyên.
Vì lực của Lâm Nam quá mạnh khiến Thượng Quan Thiên Xuyên đau đớn.
"Thả ta ra, không thì ta cho ngươi cả nhà đều không sống nổi."
Lâm Nam trong nháy mắt nhíu mày, "Xem ra ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Trong nháy mắt gia tăng chân khí, vài tiếng răng rắc vang lên, Lâm Nam đá Thượng Quan Thiên Xuyên vào tường.
Chờ hắn lảo đảo đứng lên, toàn bộ bàn tay phải đã bị gập ngược xuống cánh tay, nếu không phải lớp da bên ngoài còn dính, thì toàn bộ bàn tay đã rớt xuống.
"Rốt cuộc ngươi là ai, hóa kình hậu kỳ, viên mãn? Quá ác độc, vậy mà phế của ta một cánh tay."
Lâm Nam hoàn toàn không để ý đến những lời nói lung tung của Thượng Quan Thiên Xuyên.
Lại một cước đá vào người hắn, đạp vào ngực hắn.
"Lúc đầu cứ ngoan ngoãn lấy hôn thư ra là được, không nên ép ta phế một tay ngươi, bây giờ thì sao, ngươi vẫn phải giao hôn thư thôi."
Thượng Quan Thiên Xuyên lúc này cười lớn một cách dữ tợn.
"Nằm mơ đi, đến lúc đó ta sẽ đến Lưu gia cầu hôn, muốn thoát khỏi ta, không có cửa đâu."
Lâm Nam thở dài một hơi, "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
Hai cái tát xuống, khóe miệng Thượng Quan Thiên Xuyên đã chảy máu tươi.
"Sư phụ ta thế nhưng là hóa kình viên mãn, ngươi dám đánh ta?"
"Giao hôn thư ra."
"Nằm mơ, ngươi chờ sư phụ ta tìm đến, ta nhất định bắt hắn nghiền xương ngươi ra tro."
"Bốp bốp."
"Giao hôn thư ra."
"Nằm mơ, ta..."
"Bốp bốp"
Cứ qua lại như vậy đánh hơn mười cái tát, Thượng Quan Thiên Xuyên cũng không chịu nổi nữa.
"Hôn thư ở chỗ sư phụ ta, hiện giờ ông ấy đang đi du ngoạn bên ngoài, ta tìm không thấy, ngươi yên tâm chỉ cần ta có hôn thư, nhất định sẽ đưa đến Lưu gia trước, hơn nữa về sau ta nhất định sẽ không dây dưa Lưu Tư Ngữ nữa, bỏ qua cho ta đi, ca, van cầu ngươi."
Thượng Quan Thiên Xuyên đã hoàn toàn mất hết vẻ ngạo khí vừa nãy, lúc đầu hắn cảm thấy mình có sư phụ chống lưng thì không ai dám đánh mình, không ngờ Lâm Nam càng đánh càng ác độc.
Bây giờ hắn chỉ muốn cầu xin tha thứ để đi chữa thương, về phần báo thù, chờ sư phụ đến rồi tính.
Chương Thiên Phàm không thể tin vào tai mình.
Khuyên Lâm Nam: "Tiểu huynh đệ, đây chính là băng chủng Đế Vương Lục đó! Ngươi thật sự dùng nó để khắc trang sức sao?"
Nghe vậy, Lâm Nam cũng nói Chương Thiên Phàm cứ việc làm là được, dù sao lão bà mình hình như cũng không có trang sức gì ra hồn.
Chương Thiên Phàm thở dài: "Tiểu huynh đệ xem ra cũng không thiếu tiền, đã tin tưởng lão phu như vậy, vậy lão phu ta nhất định không để phu nhân ngươi thất vọng."
Sau khi trò chuyện xong, Chương Thiên Phàm ra hiệu cho ám kình bảo tiêu trực tiếp cất ngọc thạch vào trong rương của mình.
Dù sao, trên người tùy thời đều có đồ vật quan trọng, có ám kình bảo tiêu cũng rất hợp lý.
Điều khiến Lâm Nam không ngờ là Chương Thiên Phàm không chỉ có một bảo tiêu, bảo tiêu đó trực tiếp lấy ra một bản hợp đồng, thực lực cũng là ám kình.
"Xem ra người này vẫn là tương đối có thực lực."
Chương Thiên Phàm liếc nhìn hợp đồng.
"Tiểu huynh đệ xem qua đi, chúng ta ký một cái hợp đồng, như vậy sẽ bảo vệ quyền lợi của ngươi tốt hơn."
Lâm Nam nhìn một chút, quả thật là như vậy, dù sao Chương Thiên Phàm là đại lão chắc chắn không giở trò, nhưng cũng không thể đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.
Ký tên mình vào, sau đó còn ấn thêm dấu tay, Chương Thiên Phàm cũng làm y như vậy.
Xong việc, Chương Thiên Phàm mặt mày hớn hở, hận không thể lập tức quay về lấy dao điêu khắc.
"Chờ tin tốt của ta, đến lúc đó sẽ có chuyên gia liên hệ với ngươi."
Nói xong liền rời đi.
Nhìn theo Chương Thiên Phàm mang băng chủng Đế Vương Lục đi, đám đông vây xem xung quanh cũng cảm thấy chỗ này không còn thích hợp để mình ở lại, nhao nhao rời đi.
Dù sao mặc kệ ai thua, đó cũng không phải là điềm lành, rời đi là phương pháp tốt nhất để tránh bị vạ lây.
Triệu Vô Cực đương nhiên biết tính tình Thượng Quan Thiên Xuyên, tuyệt đối không để mình chịu thiệt.
Thêm việc hắn đối với cô nương dùng sức mạnh, Triệu Vô Cực biết hắn là người như thế nào.
Cho nên sớm mang theo nhân viên công tác đứng sang một bên.
Thấy mọi người đã đi hết, Lâm Nam cũng chuyển ánh mắt sang Thượng Quan Thiên Xuyên.
Lúc này Lưu Tư Ngữ đang ở bên cạnh, nụ cười trên mặt không thể giấu được.
"Thượng Quan Thiên Xuyên lần này thua, vụ cá cược có phải nên thực hiện rồi không?"
Thượng Quan Thiên Xuyên đương nhiên cũng coi trọng chữ tín, trực tiếp chuyển cho Lâm Nam 5000 vạn.
"Đây là tiền mười khối nguyên thạch, không thiếu đâu!"
Việc này cũng đúng, dù sao cũng không phải là cứ đại nguyên thạch thì có thể mở ra đồ tốt, 500 vạn một khối nguyên thạch là giá cả hợp lý.
Sau khi chuyển tiền, Thượng Quan Thiên Xuyên nhìn vào tài khoản ngân hàng của mình chỉ còn lại mấy chục vạn tệ, trong lòng hận chết Triệu Vô Cực.
Tại sao lại phải nói ra vụ đấu văn, nếu không thì mình đã sớm cho tên tiểu tử kia thấy Diêm Vương rồi, còn không cần tổn thất nhiều tiền như vậy.
Nhưng nghĩ lại khối cực phẩm Đại Tổ mẫu phỉ thúy xanh của mình, Thượng Quan Thiên Xuyên cũng nguôi giận.
Tiến lên muốn ôm lấy viên phỉ thúy rời đi, muốn nhanh chóng cường hóa chân khí.
Lưu Tư Ngữ lập tức tiến lên ngăn lại.
"Thượng Quan Thiên Xuyên ngươi có phải quên mất gì rồi không? Ngươi và Lâm Nam cá cược có thể chỉ thực hiện một nửa thôi sao, sao lại định quỵt nợ vậy hả?"
Sau đó mặt mày hung ác, "Mau đưa hôn thư ra, hôm nay cuộc hôn nhân này hủy chắc rồi."
Thượng Quan Thiên Xuyên nghe vậy liền đặt bảo bối của mình xuống.
"Lưu Tư Ngữ ngươi muốn hủy hôn dù gì cũng phải hỏi ông nội ngươi có đồng ý hay không, hơn nữa ta trước kia đồng ý là phải có người cùng tuổi Đoạn Vũ có tu vi lợi hại hơn ta thì ta mới từ hôn, hôm nay vụ đổ thạch này không tính, nếu ngươi có thể để tên tiểu tử này thắng ta rồi hãy nói."
Lưu Tư Ngữ biết người này đang muốn trốn nợ.
"Lâm Nam thấy chưa! Đây chính là một trong những biểu hiện nhân phẩm không tốt mà ta đã nói, không làm được ngôn xuất pháp tùy, xét thấy vậy thì sư phụ hắn chắc chắn cũng không phải cao nhân đắc đạo gì ở núi sâu, nếu không thì cũng sẽ không dạy dỗ ra loại đệ tử như này."
Thượng Quan Thiên Xuyên triệt để bị chọc giận.
"Lưu Tư Ngữ con đĩ thối, ban đầu ông nội ngươi cầu hôn ngươi, ngươi tìm người đến khiêu chiến ta, ta nhịn, coi như ngươi đang khảo nghiệm phu quân tương lai của ngươi. Hôm nay ngươi lại còn liên hợp một tên tiểu bạch kiểm đến nhục sư môn ta, nếu không cho các ngươi chút giáo huấn thì các ngươi thật sự không biết Thượng Quan Thiên Xuyên ta lợi hại thế nào đâu."
Nói xong, hắn trực tiếp điều động chân khí trong cơ thể hướng thẳng mặt Lưu Tư Ngữ mà đánh tới.
Một chưởng này mà bổ xuống, mặt Lưu Tư Ngữ sợ là không nhận ra, não chấn động cũng là nhẹ.
Tổng kết lại một câu, Thượng Quan Thiên Xuyên đây là thật sự muốn giết người.
Chưởng phong gào thét, Lưu Tư Ngữ còn chưa vào minh kính, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, theo nàng thấy sự việc xảy ra quá đột ngột, ngay cả Lâm Nam là cường giả hóa kình cũng không kịp ngăn cản.
Thượng Quan Thiên Xuyên cũng không vì khuôn mặt trắng nõn tinh xảo mà dừng động tác của mình lại.
Chỉ tiếc, tất cả đều đã đánh giá thấp sự cường đại của Lâm Nam.
"Gào" một tiếng thét thảm khiến Lưu Tư Ngữ mở mắt, chỉ thấy bàn tay của Thượng Quan Thiên Xuyên cách mặt mình không đến mấy cm.
Nhìn kỹ lại tay hắn, bị Lâm Nam nắm chặt.
Sợ hãi, nàng không khỏi giẫm giày cao gót lùi lại mấy bước, để lại chiến trường cho Lâm Nam và Thượng Quan Thiên Xuyên.
Vì lực của Lâm Nam quá mạnh khiến Thượng Quan Thiên Xuyên đau đớn.
"Thả ta ra, không thì ta cho ngươi cả nhà đều không sống nổi."
Lâm Nam trong nháy mắt nhíu mày, "Xem ra ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Trong nháy mắt gia tăng chân khí, vài tiếng răng rắc vang lên, Lâm Nam đá Thượng Quan Thiên Xuyên vào tường.
Chờ hắn lảo đảo đứng lên, toàn bộ bàn tay phải đã bị gập ngược xuống cánh tay, nếu không phải lớp da bên ngoài còn dính, thì toàn bộ bàn tay đã rớt xuống.
"Rốt cuộc ngươi là ai, hóa kình hậu kỳ, viên mãn? Quá ác độc, vậy mà phế của ta một cánh tay."
Lâm Nam hoàn toàn không để ý đến những lời nói lung tung của Thượng Quan Thiên Xuyên.
Lại một cước đá vào người hắn, đạp vào ngực hắn.
"Lúc đầu cứ ngoan ngoãn lấy hôn thư ra là được, không nên ép ta phế một tay ngươi, bây giờ thì sao, ngươi vẫn phải giao hôn thư thôi."
Thượng Quan Thiên Xuyên lúc này cười lớn một cách dữ tợn.
"Nằm mơ đi, đến lúc đó ta sẽ đến Lưu gia cầu hôn, muốn thoát khỏi ta, không có cửa đâu."
Lâm Nam thở dài một hơi, "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
Hai cái tát xuống, khóe miệng Thượng Quan Thiên Xuyên đã chảy máu tươi.
"Sư phụ ta thế nhưng là hóa kình viên mãn, ngươi dám đánh ta?"
"Giao hôn thư ra."
"Nằm mơ, ngươi chờ sư phụ ta tìm đến, ta nhất định bắt hắn nghiền xương ngươi ra tro."
"Bốp bốp."
"Giao hôn thư ra."
"Nằm mơ, ta..."
"Bốp bốp"
Cứ qua lại như vậy đánh hơn mười cái tát, Thượng Quan Thiên Xuyên cũng không chịu nổi nữa.
"Hôn thư ở chỗ sư phụ ta, hiện giờ ông ấy đang đi du ngoạn bên ngoài, ta tìm không thấy, ngươi yên tâm chỉ cần ta có hôn thư, nhất định sẽ đưa đến Lưu gia trước, hơn nữa về sau ta nhất định sẽ không dây dưa Lưu Tư Ngữ nữa, bỏ qua cho ta đi, ca, van cầu ngươi."
Thượng Quan Thiên Xuyên đã hoàn toàn mất hết vẻ ngạo khí vừa nãy, lúc đầu hắn cảm thấy mình có sư phụ chống lưng thì không ai dám đánh mình, không ngờ Lâm Nam càng đánh càng ác độc.
Bây giờ hắn chỉ muốn cầu xin tha thứ để đi chữa thương, về phần báo thù, chờ sư phụ đến rồi tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận