Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 156: Hỗ trợ

Chương 156: Hỗ trợ Đường đường Lâm Nam cũng không buông tha, cứ vậy hôn mãi đến tận trên giường. Tay cũng không yên phận mà bắt đầu sờ soạng. Bởi vì váy ngủ khá dày, Lư Miêu Miêu đã không mặc nội y bên trong. Điều này tạo cơ hội cho Lâm Nam.
Sau một hồi trêu đùa trên giường lớn, Lư Miêu Miêu vẫn nắm lấy tay Lâm Nam khi hắn muốn tiến thêm một bước. Nhìn lão bà dưới thân, váy ngủ đã xộc xệch tả tơi dưới sự "tàn phá" của mình, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Nam còn muốn tiếp tục, Lư Miêu Miêu lại lắc đầu đầy thâm tình, ý nghĩ lúc này của nàng là: Đây là lần cự tuyệt cuối cùng, nếu sau lần này mà Lâm Nam vẫn muốn tiếp tục thì nàng sẽ chấp nhận. Dù sao hai người cũng là vợ chồng, sinh con chỉ là chuyện sớm muộn. Hơn nữa Lưu Tư Ngữ đã kể nhiều ví dụ, đám đàn ông trai tráng không được "ăn" ở nhà thì sẽ ra ngoài "ăn vụng". Dù Lư Miêu Miêu tin tưởng Lâm Nam sẽ không làm như thế, nhưng nếu mình không đáp ứng nhu cầu thì cũng không công bằng với Lâm Nam.
Khi nhìn thấy ánh mắt của Lư Miêu Miêu, dục vọng trong lòng Lâm Nam đã mất đi một nửa, thấy nàng lắc đầu từ chối thì lại mất thêm một nửa nữa. Nên lúc này Lâm Nam đã hoàn toàn dừng lại, cả người gục lên người Lư Miêu Miêu, vùi đầu vào cổ nàng. Nhưng dù tư tưởng đã bình tĩnh lại, thân thể vẫn không yên.
"Lão bà, ta sẽ không nuốt lời, chuyện này để sau hôn lễ chúng ta hãy nói, bây giờ cho ta nghỉ ngơi một chút trong lồng ngực của nàng, để ta hoãn lại một chút đã."
"Ừm." Âm thanh đáp lại của Lư Miêu Miêu rất nhỏ, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng Lâm Nam vẫn chưa bình tĩnh lại.
Một phút, hai phút, ba phút trôi qua, Lư Miêu Miêu không thể nhịn được nữa, nghiêng đầu hỏi người đang đè trên mình:
"Lâm Nam, trên sách nói kìm nén lâu không tốt cho cơ thể, ngươi thật sự không sao chứ?"
Bờ môi lướt nhẹ trên cổ nàng, "Đừng suy nghĩ nhiều, không có vấn đề gì lớn đâu."
Sau đó hai người lại rơi vào im lặng, cứ như thế, lúc lên lúc xuống. Lư Miêu Miêu mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Sau đó, như đã hạ quyết tâm:
"Lâm Nam, nếu khó chịu thật thì ta dùng cách của các nam sinh giúp ngươi nhé?"
Lâm Nam giật mình ngẩng đầu, nhìn lão bà không dám đối diện mình.
"Nàng... là hiểu cái cách đó sao?"
Dưới ánh đèn, cổ Lư Miêu Miêu đỏ ửng, "Nếu không cần thì tiếp tục nghỉ ngơi thế này đi!"
"Cần, cần."
Sau đó, theo yêu cầu của Lư Miêu Miêu, tất cả đèn trong phòng đều bị tắt, hai người trốn vào trong chăn. Những chuyện tiếp theo thì khỏi cần nói cũng biết.
Cuối cùng, thấy thời gian không còn sớm, Lâm Nam không muốn làm khổ vợ mình nữa, dứt khoát không kìm chế nữa. Sau đó, trong đêm tối, Lư Miêu Miêu vội vã chạy vào phòng vệ sinh, Lâm Nam cười khổ theo sau.
Sau khi cả hai cùng vệ sinh cá nhân xong, lại trở về giường. Lâm Nam lúc này đã rất tỉnh táo, từ phía sau ôm lấy Lư Miêu Miêu, đồng thời tiện tay xoa bóp cánh tay của nàng vừa "lao động" xong.
"Lão bà, nàng mệt rồi."
Lư Miêu Miêu đang thoải mái được xoa bóp thì lại không để ý lắm, "Chỉ cần không ảnh hưởng tới sức khỏe của ngươi là được, chỉ lãng phí chút thời gian, còn lại đều tốt."
"Lão bà thật tốt."
Tay không ngừng xoa bóp, cơ thể không tự chủ dán sát vào người Lư Miêu Miêu. Sờ lên chiếc váy ngủ mềm mại, Lâm Nam cũng cảm thán, đồ đắt tiền có khác, nếu đổi loại rẻ tiền thì với mấy lần "hành động" vừa rồi của Lâm Nam, chắc chắn đã hỏng rồi.
Sau khi xoa bóp, hai người lại nói chuyện về buổi tiệc ngày mai. Không chỉ Lư Miêu Miêu lần đầu tiên tham gia, mà Lâm Nam cũng vậy, nên không tránh khỏi có chút căng thẳng.
"Thôi, ai mà chẳng có lần đầu tiên, ngày mai hỏi Lưu Tư Ngữ xem những gì cần chú ý, lúc đó cứ lên sân khấu "diễn" là được rồi."
Nói thật, loại yến tiệc này chẳng những rườm rà còn phiền phức, nếu không phải Lâm Nam có mục đích khác thì hắn cũng chẳng muốn đi. Lúc này, Lâm Nam nghĩ ra gì đó, cảm thấy nhắc nhở Lư Miêu Miêu trước cũng không tệ.
"À còn nữa lão bà, nàng xem mụ mụ nàng họ Long, người bên chủ sự cũng họ Long, biết đâu hai người còn là người thân đấy?"
Nghe vậy, Lư Miêu Miêu xoay người ôm Lâm Nam, vùi đầu vào lồng ngực hắn.
"Họ Long nhiều lắm, sao có thể nhiều thân thích thế được, hơn nữa dù là thân thích của mụ mụ thì sao, có liên quan gì đến ta đâu, đừng nghĩ nữa, ngủ thôi!"
Nói rồi ngẩng đầu lên hôn Lâm Nam một cái, sau đó lại càng vùi đầu sâu hơn vào ngực hắn. Lâm Nam cũng ôm chặt nàng, đưa tay xoa đầu nàng. Trong lòng ngầm quyết định.
"Lão bà không muốn dính dáng tới bọn họ cũng tốt, vậy để mình ta gặp mặt bọn họ thôi."
Sau khi hôn lên trán Lư Miêu Miêu, Lâm Nam từ từ nhắm mắt lại. Không lâu sau cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ ngon. Không biết là do được giải tỏa hay vì lí do gì khác, tối nay Lâm Nam ngủ vô cùng thoải mái.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, tư thế hai người ôm nhau đi ngủ tối qua đã biến thành Lư Miêu Miêu ôm Lâm Nam như ôm gấu. Đôi chân thon dài bóng loáng gác lên người Lâm Nam, váy ngủ vốn dĩ không che được hết, Lâm Nam vén chăn lên xem, vừa nhìn vừa cảm thán, chân này có thể chơi cả đời.
Thấy thời gian còn sớm lại là thứ bảy, Lâm Nam không vội gọi nàng dậy chạy bộ mà là vuốt ve bắp đùi trắng nõn bóng loáng vừa suy ngẫm về nhân sinh, đến khi Lư Miêu Miêu tỉnh lại.
Vì có chút ngứa, Lư Miêu Miêu nhanh chóng mở mắt. Chân đặt trên người Lâm Nam vô thức nhấc lên, nếu không phải Lâm Nam phản ứng nhanh thì đã bị đá rồi. Còn chưa kịp hiểu mình vừa làm gì thì Lư Miêu Miêu đã rụt chân về, cảm thấy hơi ngứa.
Vươn vai, cô nói: "Mấy giờ rồi?"
Lâm Nam liền xoay người đè hai tay nàng cố định trên giường, mình thì cưỡi lên người nàng. Hôn một hồi mới buông ra.
"Hơn bảy giờ rồi, dậy cùng ta chạy bộ buổi sáng đi."
Lư Miêu Miêu hít một hơi thật sâu, giơ hai tay lên, "Ta hết cả hơi rồi, chàng ôm ta dậy đi."
Lâm Nam đành cúi xuống để nàng ôm cổ mình, đồng thời đưa tay nâng mông nàng, bế nàng vào nhà vệ sinh. Đương nhiên, Lâm Nam rất sẵn lòng.
Sau khi thay xong quần áo, hai người liền chạy bộ một vòng dọc theo khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh. Một vòng ở đây lớn hơn so với vòng chạy ở Thang Thần Nhất Phẩm nhiều, nhưng sau khi chạy quen hai ngày, Lư Miêu Miêu cũng dần thích nghi được.
Cuối cùng hai người đến biệt thự số một, không vì gì khác, chỉ là để ăn sáng. Trên bàn ăn chỉ có Lưu lão gia tử, hai người trẻ còn chưa dậy.
"Miêu Miêu này, lần sau chạy bộ cháu kéo Tư Ngữ đi cùng, con bé mỗi ngày lười vận động quá, lại không luyện võ, sau này già chắc chắn sẽ toàn bệnh tật."
Uống một ngụm sữa đậu nành xay, Lư Miêu Miêu lộ ra ý cười. Trong lòng thầm nghĩ: "Tư Ngữ à! Thì ra là vậy, nếu ngươi thích trẻ con đến thế, vậy ta xem như giúp ngươi đặt lịch "tìm đối tượng"."
"Lưu gia gia, cháu và Tư Ngữ cũng xấp xỉ nhau thôi, thậm chí còn lười hơn cả nàng, nếu không phải Lâm Nam ngày nào cũng kéo cháu chạy bộ, chắc cháu không đi nổi đâu."
Lời này có ý ngầm là Lưu Tư Ngữ đang thiếu một người thúc giục. Lưu lão gia tử lập tức hiểu ra.
"Đúng vậy a! Nam nữ kết hợp làm việc không mệt, có thêm người khuyên bảo thì Tư Ngữ chắc chắn sẽ chăm chỉ hơn, xem ra phải sắp xếp cho nó đi xem mắt nhiều hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận