Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 117: Lập công chuộc tội cơ hội
Chương 117: Cơ hội lập công chuộc tội Trong khoảnh khắc người thanh niên làm ngân hàng rơi xuống vách núi, hắn đã hiểu rõ mọi chuyện. Việc mình làm trái quy tắc làm thẻ chắc chắn đã liên lụy đến chuyện gì đó kinh khủng, nên mới bị người ta muốn diệt khẩu. Nhưng giờ biết thì đã muộn, thôi thì cứ nhắm mắt cho xong. Hắn đâu có biết tổ tông hắn ở dưới kia đầu đều vỡ nát cả rồi, mới không để hắn chết ngay, thậm chí xương cốt cũng không bị gãy cái nào.
Chờ hắn mở mắt ra lần nữa, còn tưởng mình đã đến Diêm Vương điện, nhưng bỗng nhiên có vật gì đó rung nhẹ, hắn trực tiếp bị rơi từ trên cây xuống. Cảm nhận được cơn đau đớn, nhưng lại rất may mắn mình chưa chết, mừng vì chưa chết thì lại cảm thấy tuyệt vọng. Hắn hiện giờ cũng không dám quay trở lại quỹ đạo sinh hoạt trước kia, sợ bị nhận ra, đến lúc đó thì thật sự xong đời. Cục cảnh sát hắn cũng không dám đến, bởi vì hắn biết thân phận của Tiết Mẫn, biết đâu trong cục cảnh sát cũng có tai mắt của bọn chúng. Bất đắc dĩ, hắn kéo lê tấm thân mệt mỏi đi đến đâu hay đến đó. Cuối cùng sau hai tuần lễ, hắn thành công biến mình thành một tên ăn xin.
Lúc đầu mất hết can đảm, hắn còn định tự kết liễu, thì lúc này người của Tiết Mẫn tìm đến. Hắn còn tưởng mình bị lộ, là sát thủ đến tìm mình, liền muốn bỏ chạy. Tiếc là không trốn được, cũng may là không trốn được, nếu không giờ hắn cũng chẳng có được cái cảm giác an toàn đến mức chỉ nhận Tiết Bái làm chủ như thế này. Lúc này Tiết Bái cũng chẳng còn để ý đến thể diện gì nữa. Hắn chạy đến định kéo lấy Tiết Mẫn, lại bị vệ sĩ ngăn cản.
"Biểu muội à! Muội nhất định phải tin biểu ca, tuyệt đối là người này vu oan cho ta, muội biết đó, ta coi muội như thể t·h·i·ê·n lôi không dám làm trái, sao có lý nào mà lại đi liên kết với người ngoài để hãm hại muội chứ!" Nghe Tiết Bái biện bạch, người thanh niên làm ngân hàng vẫn còn có chút sợ hãi, hắn sợ đến lúc đó Tiết Mẫn lại tin lời biểu ca, vậy thì hắn chỉ còn đường chết. Cũng may Tiết Mẫn không phải loại phụ nữ đầu óc rỗng tuếch. Ra hiệu cho vệ sĩ giữ chặt Tiết Bái, nàng đưa tay chỉnh lại bộ âu phục của Tiết Bái.
x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g thì thầm nói: "Tiết Bái, muốn người khác không biết thì tốt nhất là đừng làm, lúc biết có người có thể thay ta thực hiện giao dịch tài khoản ngân hàng, Diệu Đông đã bắt đầu nghi ngờ ngươi rồi, nhưng nghĩ đến ngươi và ta đã quen biết nhau bao nhiêu năm như vậy, chuyện tốt gì ta cũng luôn nghĩ đến ngươi đầu tiên, nên ta đã cho rằng ngươi sẽ không làm chuyện như thế."
Nói đến đây, Tiết Mẫn một tay giật mạnh cà vạt của Tiết Bái."Nhưng ta không thể ngờ là, ngươi lại tệ đến vậy.""Việc ta tin tưởng ngươi không có nghĩa là Diệu Đông cũng tin ngươi, đến khi anh ấy đưa kết quả điều tra ra trước mặt, ta mới nhận ra mình đã hoàn toàn nhìn lầm ngươi rồi."
Nói xong nàng đưa tay ra, một vệ sĩ khác đưa cho nàng một tập giấy. Tiết Mẫn thả nó xuống trước mặt Tiết Bái. "Tham ô, nhận hối lộ, làm giả hóa đơn giá trị gia tăng, kéo bè kết phái…" "Mỗi một việc này ở chỗ ta đều là tội c·h·ế·t cả, ta tính sơ sơ thì số tiền ngươi vơ vét từ tập đoàn Khoa Kỹ Cực Quang những năm qua chắc phải lên đến chín chữ số."
Tiết Bái tỏ vẻ ấm ức, nói: "Biểu muội à, những thứ đó đối với muội mà nói đều là tiền lẻ cả, đối với em rể thì lại càng không đáng gì, bao năm qua ta vất vả như vậy, chỉ là lấy chút tiền lẻ của công ty thôi mà, có đáng gì đâu!"
Nghe vậy, tay Tiết Mẫn đang nắm cà vạt của Tiết Bái càng dùng sức hơn."Những thứ đó đương nhiên là không đáng gì rồi, ta cũng không để tâm, dù sao hiện tại Khoa Kỹ Cực Quang đã không còn là của ta, thứ ta thật sự để ý là tại sao ngươi lại p·h·ả·n· ·b·ộ·i ta, an ổn mà ở lại công ty lấy tiền không phải là được rồi sao?"
Lúc này gân xanh trên cổ Tiết Bái đã nổi lên, mặt mày đỏ bừng, dường như sắp ngạt thở đến nơi. Vệ sĩ thấy vậy vội khuyên can bà chủ, nói cứ tiếp tục như thế Tiết Bái sẽ bị siết chết mất, lúc này Tiết Mẫn mới buông tay ra. Vừa được thở Tiết Bái liền ngã phịch xuống đất, điên cuồng ho khan. Trương Tam và Lâm Tịch đứng phía sau thấy cảnh tượng này tuy thấy t·à·n nhẫn nhưng cũng không có ý định can ngăn. Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người bình thường và những thương nhân đỉnh cao, không thể tàn nhẫn như thế.
Đợi đến khi Tiết Bái lấy lại được sức, Tiết Mẫn tiếp tục truy hỏi, "Bây giờ ngươi hãy kể lại hết tất cả chuyện đã lừa dối ta, có lẽ ta có thể nương tay tha cho ngươi, không thì với những tội này ngươi có thể phải ngồi tù mọt gông." Nói xong liền nhét xấp giấy vào mặt Tiết Bái.
Tiết Bái liếc qua, thấy mình không còn đường lui liền thở dài, "Là ta tự làm tự chịu."
Nguyên lai Tiết Bái sở dĩ bị người khác sai khiến là vì hắn nợ nần c·á đ·ộ. Mấy năm nay hắn kiếm được cũng không ít tiền, nhưng vì dính vào cờ bạc nên số tiền ấy căn bản không đủ dùng. Gần đây nhất hắn đã dồn 600 vạn vào sới b·ạ·c với mong muốn được một phen ra oai. Mới đầu quả thực vận may đến, 600 vạn trực tiếp nhân đôi, từ đó hắn không thể ngăn lại ý định nhất định phải gỡ gạc lại những gì đã thua trước đó. Chỉ tiếc rằng mười lần cá cược thì hết chín lần thua, số tiền thắng được lúc trước chỉ là mồi nhử người khác đưa cho hắn để đào hố mà thôi. Cuối cùng hắn dốc một ván cược lớn, trực tiếp biến hơn 1000 vạn thành số nợ hơn 100 triệu. Vì không cho thiếu nợ nên Tiết Bái đã bị giữ lại.
Tiết Bái biết rõ mình phải mất đến bảy tám năm mới có thể kiếm được số tiền hơn trăm triệu từ Khoa Kỹ Cực Quang, giờ thì hắn chỉ có thể ngồi đợi tàn. Lúc đầu định bán cổ phần. Nhưng số cổ phần 0,5% của hắn là do Tiết Mẫn cho lúc ban đầu, khi ký hiệp ước đã nói rõ chỉ có thể cầm cổ phần chia hoa hồng, nếu bán cổ phần thì Tiết Mẫn có quyền thu hồi lại. Con đường này cũng bị bịt kín. Tưởng chừng như sắp phải đền mạng thì lúc này Ngô Quyền xuất hiện.
Hắn giao cho Tiết Bái một nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì chẳng những 600 vạn tiền cờ bạc được xóa nợ, số nợ hơn 100 triệu cũng không cần trả. Mới đầu Tiết Bái còn chưa tin, nhưng khi thấy bên cạnh Ngô Quyền có người của Uy Quốc, còn cả 600 vạn tiền mặt cùng văn bản bảo đảm bày trước mặt, Tiết Bái đã dao động. Khi nghe nói chỉ cần giúp Tiết Mẫn mở một tài khoản, không cho nàng biết thì xem như hoàn thành nhiệm vụ, Tiết Bái vui vẻ đồng ý, đồng thời trực tiếp ôm 600 vạn tiền cờ bạc.
Nhiệm vụ hoàn thành một cách suôn sẻ, hắn còn thấy Ngô Quyền đúng là một kẻ ngu ngốc, tặng không cho mình cả trăm triệu. Nhưng khi thấy những chuyện xảy ra về sau, Tiết Bái mới thấy kẻ ngu ngốc chính là mình, vì hắn đã giúp người khác đ·ậ·p bát cơm của mình. Mới đầu còn muốn nói thật với Tiết Mẫn, nhưng sự việc đã đến bước đường này, nói ra thì cả hai bên đều mất lòng, không nghĩ ra được cách gì, nên Tiết Bái cứ thế che giấu đến tận hôm nay. May mà Khoa Kỹ Cực Quang đã thắng vụ kiện, hắn cứ tưởng không còn gì phải lo nữa, ai ngờ vẫn bị Tiết Mẫn tra ra.
Nghe Tiết Bái kể, Tiết Mẫn còn chưa kịp lên tiếng thì đã có người hỏi trước. "Ngươi xác nhận Ngô Quyền cấu kết với người Uy Quốc?" Vừa nói vừa móc giấy chứng nhận ra, là người của Long Tổ Hoa Hạ. Tiết Bái không biết tổ chức này, bèn quay sang nhìn Tiết Mẫn, Tiết Mẫn cũng không muốn giải thích nhiều, chủ yếu là không muốn nói chuyện với Tiết Bái nữa. Nàng quay sang nói với thành viên Long Tổ, "Những việc còn lại xin giao lại cho các anh, tôi chỉ muốn có kết quả, phải để cho kẻ l·ừ·a dối tôi t·r·ả giá thật đắt."
Sau đó liền không để ý đến chuyện ở đây nữa, dẫn vệ sĩ của mình nghênh ngang bỏ đi, mặc cho Tiết Bái có gào thét thế nào cũng vô dụng. Lúc này người của Long Tổ lên tiếng một lần nữa, "Tiết tiên sinh không cần kêu nữa, sai lầm mà ngươi phạm phải ai nấy đều rõ cả rồi, giờ ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có thật sự xác nhận có người Uy Quốc tham gia không, hãy trả lời thật nghiêm túc, biết đâu ngươi vẫn còn cơ hội lập c·ô·ng chuộc tội."
Chờ hắn mở mắt ra lần nữa, còn tưởng mình đã đến Diêm Vương điện, nhưng bỗng nhiên có vật gì đó rung nhẹ, hắn trực tiếp bị rơi từ trên cây xuống. Cảm nhận được cơn đau đớn, nhưng lại rất may mắn mình chưa chết, mừng vì chưa chết thì lại cảm thấy tuyệt vọng. Hắn hiện giờ cũng không dám quay trở lại quỹ đạo sinh hoạt trước kia, sợ bị nhận ra, đến lúc đó thì thật sự xong đời. Cục cảnh sát hắn cũng không dám đến, bởi vì hắn biết thân phận của Tiết Mẫn, biết đâu trong cục cảnh sát cũng có tai mắt của bọn chúng. Bất đắc dĩ, hắn kéo lê tấm thân mệt mỏi đi đến đâu hay đến đó. Cuối cùng sau hai tuần lễ, hắn thành công biến mình thành một tên ăn xin.
Lúc đầu mất hết can đảm, hắn còn định tự kết liễu, thì lúc này người của Tiết Mẫn tìm đến. Hắn còn tưởng mình bị lộ, là sát thủ đến tìm mình, liền muốn bỏ chạy. Tiếc là không trốn được, cũng may là không trốn được, nếu không giờ hắn cũng chẳng có được cái cảm giác an toàn đến mức chỉ nhận Tiết Bái làm chủ như thế này. Lúc này Tiết Bái cũng chẳng còn để ý đến thể diện gì nữa. Hắn chạy đến định kéo lấy Tiết Mẫn, lại bị vệ sĩ ngăn cản.
"Biểu muội à! Muội nhất định phải tin biểu ca, tuyệt đối là người này vu oan cho ta, muội biết đó, ta coi muội như thể t·h·i·ê·n lôi không dám làm trái, sao có lý nào mà lại đi liên kết với người ngoài để hãm hại muội chứ!" Nghe Tiết Bái biện bạch, người thanh niên làm ngân hàng vẫn còn có chút sợ hãi, hắn sợ đến lúc đó Tiết Mẫn lại tin lời biểu ca, vậy thì hắn chỉ còn đường chết. Cũng may Tiết Mẫn không phải loại phụ nữ đầu óc rỗng tuếch. Ra hiệu cho vệ sĩ giữ chặt Tiết Bái, nàng đưa tay chỉnh lại bộ âu phục của Tiết Bái.
x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g thì thầm nói: "Tiết Bái, muốn người khác không biết thì tốt nhất là đừng làm, lúc biết có người có thể thay ta thực hiện giao dịch tài khoản ngân hàng, Diệu Đông đã bắt đầu nghi ngờ ngươi rồi, nhưng nghĩ đến ngươi và ta đã quen biết nhau bao nhiêu năm như vậy, chuyện tốt gì ta cũng luôn nghĩ đến ngươi đầu tiên, nên ta đã cho rằng ngươi sẽ không làm chuyện như thế."
Nói đến đây, Tiết Mẫn một tay giật mạnh cà vạt của Tiết Bái."Nhưng ta không thể ngờ là, ngươi lại tệ đến vậy.""Việc ta tin tưởng ngươi không có nghĩa là Diệu Đông cũng tin ngươi, đến khi anh ấy đưa kết quả điều tra ra trước mặt, ta mới nhận ra mình đã hoàn toàn nhìn lầm ngươi rồi."
Nói xong nàng đưa tay ra, một vệ sĩ khác đưa cho nàng một tập giấy. Tiết Mẫn thả nó xuống trước mặt Tiết Bái. "Tham ô, nhận hối lộ, làm giả hóa đơn giá trị gia tăng, kéo bè kết phái…" "Mỗi một việc này ở chỗ ta đều là tội c·h·ế·t cả, ta tính sơ sơ thì số tiền ngươi vơ vét từ tập đoàn Khoa Kỹ Cực Quang những năm qua chắc phải lên đến chín chữ số."
Tiết Bái tỏ vẻ ấm ức, nói: "Biểu muội à, những thứ đó đối với muội mà nói đều là tiền lẻ cả, đối với em rể thì lại càng không đáng gì, bao năm qua ta vất vả như vậy, chỉ là lấy chút tiền lẻ của công ty thôi mà, có đáng gì đâu!"
Nghe vậy, tay Tiết Mẫn đang nắm cà vạt của Tiết Bái càng dùng sức hơn."Những thứ đó đương nhiên là không đáng gì rồi, ta cũng không để tâm, dù sao hiện tại Khoa Kỹ Cực Quang đã không còn là của ta, thứ ta thật sự để ý là tại sao ngươi lại p·h·ả·n· ·b·ộ·i ta, an ổn mà ở lại công ty lấy tiền không phải là được rồi sao?"
Lúc này gân xanh trên cổ Tiết Bái đã nổi lên, mặt mày đỏ bừng, dường như sắp ngạt thở đến nơi. Vệ sĩ thấy vậy vội khuyên can bà chủ, nói cứ tiếp tục như thế Tiết Bái sẽ bị siết chết mất, lúc này Tiết Mẫn mới buông tay ra. Vừa được thở Tiết Bái liền ngã phịch xuống đất, điên cuồng ho khan. Trương Tam và Lâm Tịch đứng phía sau thấy cảnh tượng này tuy thấy t·à·n nhẫn nhưng cũng không có ý định can ngăn. Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người bình thường và những thương nhân đỉnh cao, không thể tàn nhẫn như thế.
Đợi đến khi Tiết Bái lấy lại được sức, Tiết Mẫn tiếp tục truy hỏi, "Bây giờ ngươi hãy kể lại hết tất cả chuyện đã lừa dối ta, có lẽ ta có thể nương tay tha cho ngươi, không thì với những tội này ngươi có thể phải ngồi tù mọt gông." Nói xong liền nhét xấp giấy vào mặt Tiết Bái.
Tiết Bái liếc qua, thấy mình không còn đường lui liền thở dài, "Là ta tự làm tự chịu."
Nguyên lai Tiết Bái sở dĩ bị người khác sai khiến là vì hắn nợ nần c·á đ·ộ. Mấy năm nay hắn kiếm được cũng không ít tiền, nhưng vì dính vào cờ bạc nên số tiền ấy căn bản không đủ dùng. Gần đây nhất hắn đã dồn 600 vạn vào sới b·ạ·c với mong muốn được một phen ra oai. Mới đầu quả thực vận may đến, 600 vạn trực tiếp nhân đôi, từ đó hắn không thể ngăn lại ý định nhất định phải gỡ gạc lại những gì đã thua trước đó. Chỉ tiếc rằng mười lần cá cược thì hết chín lần thua, số tiền thắng được lúc trước chỉ là mồi nhử người khác đưa cho hắn để đào hố mà thôi. Cuối cùng hắn dốc một ván cược lớn, trực tiếp biến hơn 1000 vạn thành số nợ hơn 100 triệu. Vì không cho thiếu nợ nên Tiết Bái đã bị giữ lại.
Tiết Bái biết rõ mình phải mất đến bảy tám năm mới có thể kiếm được số tiền hơn trăm triệu từ Khoa Kỹ Cực Quang, giờ thì hắn chỉ có thể ngồi đợi tàn. Lúc đầu định bán cổ phần. Nhưng số cổ phần 0,5% của hắn là do Tiết Mẫn cho lúc ban đầu, khi ký hiệp ước đã nói rõ chỉ có thể cầm cổ phần chia hoa hồng, nếu bán cổ phần thì Tiết Mẫn có quyền thu hồi lại. Con đường này cũng bị bịt kín. Tưởng chừng như sắp phải đền mạng thì lúc này Ngô Quyền xuất hiện.
Hắn giao cho Tiết Bái một nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì chẳng những 600 vạn tiền cờ bạc được xóa nợ, số nợ hơn 100 triệu cũng không cần trả. Mới đầu Tiết Bái còn chưa tin, nhưng khi thấy bên cạnh Ngô Quyền có người của Uy Quốc, còn cả 600 vạn tiền mặt cùng văn bản bảo đảm bày trước mặt, Tiết Bái đã dao động. Khi nghe nói chỉ cần giúp Tiết Mẫn mở một tài khoản, không cho nàng biết thì xem như hoàn thành nhiệm vụ, Tiết Bái vui vẻ đồng ý, đồng thời trực tiếp ôm 600 vạn tiền cờ bạc.
Nhiệm vụ hoàn thành một cách suôn sẻ, hắn còn thấy Ngô Quyền đúng là một kẻ ngu ngốc, tặng không cho mình cả trăm triệu. Nhưng khi thấy những chuyện xảy ra về sau, Tiết Bái mới thấy kẻ ngu ngốc chính là mình, vì hắn đã giúp người khác đ·ậ·p bát cơm của mình. Mới đầu còn muốn nói thật với Tiết Mẫn, nhưng sự việc đã đến bước đường này, nói ra thì cả hai bên đều mất lòng, không nghĩ ra được cách gì, nên Tiết Bái cứ thế che giấu đến tận hôm nay. May mà Khoa Kỹ Cực Quang đã thắng vụ kiện, hắn cứ tưởng không còn gì phải lo nữa, ai ngờ vẫn bị Tiết Mẫn tra ra.
Nghe Tiết Bái kể, Tiết Mẫn còn chưa kịp lên tiếng thì đã có người hỏi trước. "Ngươi xác nhận Ngô Quyền cấu kết với người Uy Quốc?" Vừa nói vừa móc giấy chứng nhận ra, là người của Long Tổ Hoa Hạ. Tiết Bái không biết tổ chức này, bèn quay sang nhìn Tiết Mẫn, Tiết Mẫn cũng không muốn giải thích nhiều, chủ yếu là không muốn nói chuyện với Tiết Bái nữa. Nàng quay sang nói với thành viên Long Tổ, "Những việc còn lại xin giao lại cho các anh, tôi chỉ muốn có kết quả, phải để cho kẻ l·ừ·a dối tôi t·r·ả giá thật đắt."
Sau đó liền không để ý đến chuyện ở đây nữa, dẫn vệ sĩ của mình nghênh ngang bỏ đi, mặc cho Tiết Bái có gào thét thế nào cũng vô dụng. Lúc này người của Long Tổ lên tiếng một lần nữa, "Tiết tiên sinh không cần kêu nữa, sai lầm mà ngươi phạm phải ai nấy đều rõ cả rồi, giờ ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có thật sự xác nhận có người Uy Quốc tham gia không, hãy trả lời thật nghiêm túc, biết đâu ngươi vẫn còn cơ hội lập c·ô·ng chuộc tội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận