Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 176: Nói chuyện với nhau

Lâm Nam cũng không do dự, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Đồng thời trên tay cũng đã vận chuyển chân khí, tuy nói hắn không cho rằng Long Trác sẽ đối với mình ra tay. Nhưng là chuẩn bị trước một chút cũng không có gì sai. Lưu lão gia tử nhìn thấy Lâm Nam vào cửa. "Long gia tiểu tử, đã đến lúc để ngươi nếm chút đau khổ rồi." Quả nhiên, mới vừa vào cửa Lâm Nam liền cảm nhận được Long Trác động, một nắm đấm to như đống cát trực diện mà đến. Đồng thời hắn thế mà dùng toàn lực, chân khí trên nắm tay không thể lừa được Lâm Nam. Một quyền này xuống tới, người bình thường có thể miễn cưỡng sống sót cũng bị đánh chết. Nhưng trong mắt Lâm Nam hoàn toàn là trò trẻ con. Đưa tay ra, trực tiếp nắm chặt nắm đấm của Long Trác ngay trước mặt mình. Thấy tình thế không ổn, Long Trác một cái không trúng quay người, muốn thoát khỏi tay Lâm Nam đang bắt mình, nhưng không thành công. Rơi vào đường cùng chỉ có thể lần nữa tiến công, đáng tiếc chênh lệch quá lớn, Long Trác ngay cả đại chiêu đáng tự hào nhất của mình cũng không có xuất ra, trực tiếp bị Lâm Nam ném ra ngoài. Bất quá Lâm Nam có chừng mực, dù sao cũng là trưởng bối, cho dù hắn đánh lén, Lâm Nam cũng không ném hắn xuống đất. Bị ném ra Long Trác lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới đứng vững. Đằng sau, Lưu lão gia tử theo vào cười như điên, không có chút nào vẻ thành thục ổn trọng của một ông lão. "Long gia tiểu tử cũng đã nói với ngươi đừng có làm những chuyện ngây thơ như vậy, hiện tại thì tốt rồi, mất mặt trước mặt tiểu bối." "Ha ha ha." Trong mắt Long Trác, chẳng có cái gì kính già yêu trẻ, ngay cả lão gia tử nhà mình hắn còn dám oán, càng huống hồ là Lưu lão gia tử. "Ai cần ngươi lo, ta chỉ là thăm dò thực lực của con rể ngoại ta xem hắn có xứng với cháu gái ta hay không, đâu có chuyện mất mặt." Lưu lão gia tử thấy hắn mạnh miệng, cũng thu hồi nụ cười. "Vậy thăm dò thế nào, so với ngươi lợi hại hơn nhiều đúng không!" Nghe Lưu lão gia tử trêu chọc, Long Trác kịp phản ứng. "Ngươi có phải hay không đã sớm biết ta không đỡ nổi một chiêu của hắn, mới cố ý dẫn dụ ta ra tay." Lưu lão gia tử thấy mình bị vạch trần, nhưng ông sẽ không thừa nhận. "Ngươi đừng có nói mò! Rõ ràng là chính ngươi ngứa tay, bây giờ lại muốn đổ lên người ta, ta già rồi, cái nồi lớn như vậy ta không có vác nổi." Hai người hận không thể ngay trước mặt Lâm Nam mà đánh nhau một trận. Mà Lâm Nam sau khi nghe hai người nói chuyện cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra. Lại thêm cách xưng hô của Long Trác, tất cả suy đoán trước kia đều đã được chứng thực. Thế là hắn chen ngang vào hai người. "Khụ khụ." Hai người không còn tiếp tục cãi cọ nữa. "Đã tiền bối vừa gọi ta là con rể ngoại, ta cũng không ngại gọi một tiếng cữu cữu, thăm dò xong rồi, không biết ta có lọt vào mắt của ngươi không." Hai người liếc nhau. Long Trác lúng túng nói: "Nói quá lời, là cháu gái chúng ta trèo cao." Chỉ bằng thủ đoạn vừa rồi của Lâm Nam, đủ để so sánh với Long Phá Không, mấu chốt nhất là hắn còn trẻ, còn Long Phá Không đã gần đất xa trời. So sánh như vậy thì toàn bộ Long gia đều không là gì so với Lâm Nam. "Vậy thì tốt, ta còn tưởng ngươi không hài lòng về ta." Lúc này Lưu lão gia tử nói: "Đã Lâm tiểu hữu nói như vậy, chắc hẳn cũng biết Long gia tiểu tử gọi ngươi tới là vì chuyện gì rồi chứ." Lâm Nam không chút e dè. "Nói thật, các ngươi làm như vậy, ta thật sự thấy có chút không hiểu." "Ta suy đoán là chuyện của lão bà ta, nhưng việc ngươi đơn độc gọi ta đến gặp mặt là vì mục đích nào?" Long Trác thở dài. "Ngươi cũng hiểu rõ đại khái về Long gia chúng ta, lão gia tử nhà ta xưa nay độc đoán chuyên quyền, năm đó không đồng ý cho tỷ ta gả đến Hỗ Thành, dẫn đến hai người đoạn tuyệt quan hệ cha con, cuối cùng lại xảy ra hàng loạt sự việc, cho tới khi tỷ ta mất, khúc mắc của hai cha con vẫn chưa được cởi bỏ." "Thời điểm tỷ ta mất, Long Tổ vừa mới thành lập chưa lâu, rất nhiều võ giả bất mãn đứng lên phản kháng, lão gia tử cùng một đám võ giả phải mất gần hai năm mới hoàn thành việc trấn áp, cũng chính hai năm này không có để ý tin tức của tỷ ta, đến khi ta quay lại Hỗ Thành thì cảnh còn người mất." "Ta biết được từ miệng Lư phụ, tỷ ta chỉ còn một đống cát vàng, còn đứa bé trong bụng thì đã mất từ lâu." "Lại thấy Lư phụ đã có người mới, trong lúc tức giận ta đã đánh hắn một trận, cũng không suy nghĩ nhiều, liền tìm cho tỷ ta một chỗ an táng." "Trở về nói với lão gia tử việc này, ông ấy không có biểu hiện gì cả, cuối cùng thì cũng chỉ đến thăm tỷ ta mỗi năm một lần, cũng không giải quyết được gì." "Ai có thể ngờ, chỉ vì một lần sơ sẩy này mà bỏ lỡ cháu gái ta hơn hai mươi năm, mãi đến lần trước ở trong phòng bệnh ta mới nhận ra có phải bị tên chó má Lư phụ kia lừa gạt không." "Sau khi tra một chút thì đúng là vậy." Thấy Long Trác chậm chạp không đi vào chủ đề, Lâm Nam mở miệng chen ngang. "Những chuyện này ta đã biết từ trước rồi, ngươi chỉ cần nói thái độ của Long gia bây giờ là gì." Lâm Nam cảm thấy vợ mình hiện tại đang sống rất tốt, với lại nàng cũng không nhất định muốn về Long gia, cái nơi đó không thích hợp với nàng. Đương nhiên nếu muốn quay về thì Lâm Nam cũng có năng lực không để cho nàng chịu bất cứ ủy khuất nào. Lúc này Long Trác có chút khó mở miệng. Nhẫn nhịn nửa ngày. "Hôm nay ta chỉ gặp một mình ngươi, đó là thái độ của ta, ta không muốn để cháu gái ta quay về Long gia." Lâm Nam nhíu mày, có chút tức giận. "Long gia tính là cái gì chứ, dù các ngươi muốn vợ ta trở về, nàng cũng chưa chắc đã đồng ý..." Long Trác không ngờ Lâm Nam lại có giọng điệu lớn như vậy, nhưng điều này làm cho hắn càng an tâm hơn, ít nhất trong lòng hắn, địa vị của cháu gái mình rất cao. "Ta không có ý đó, đương nhiên ta là muốn nhận người." "Nhưng ta nhận nàng không có nghĩa là nàng muốn nhận chúng ta, dù sao đã hơn hai mươi năm không hề quen biết, khi xưa điều kiện còn khó khăn nàng còn không chắc, huống hồ bây giờ nàng đang sống rất tốt." Về điểm này Lâm Nam rất hài lòng. "Coi như các ngươi còn có chút tự hiểu mình, bất quá mấy lời này ngươi cứ nói với vợ ta, ta tin nàng có chính kiến của mình." Long Trác muốn nói lại thôi, mở miệng câu đầu tiên lại là bảo Lưu lão gia tử đi chỗ khác. Lưu lão gia tử vừa rồi còn đang hoài nghi Long Trác giấu diếm mình chuyện gì, giờ thấy vậy cũng hiểu chuyện, không nên nghe những chuyện không nên nghe cũng chẳng có lợi gì, chỉ chọc người ghét. "Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta đi xem tình hình yến hội." Đợi đến khi Lưu lão gia tử đi ra ngoài, Long Trác mới mở miệng. "Việc ta không muốn cháu gái trở về còn có một nguyên nhân thứ hai, đó là vì ẩn thế gia tộc." Vốn dĩ việc nhận người thân là một việc rất vui, nhưng đến khi yến hội này sắp bắt đầu. Long Trác nghĩ đến một chuyện, sau khi suy đi tính lại nhiều lần, kết luận cuối cùng vẫn là không nên. "Ẩn thế gia tộc, cái tên nghe thì lạ, nhưng nó có liên quan gì đến chuyện này?" Thấy sự việc này rất dài dòng, Long Trác dứt khoát mời Lâm Nam ngồi xuống, từ tốn kể lại. Sau khi rời đi, Lưu lão gia tử tìm đến Lưu Vũ. Thấy ông nội mình tới, Lưu Vũ đang vừa uống rượu vừa ngắm các mỹ nữ không xa liền đứng dậy. "Sao vậy, có ưng ý cô nào rồi, muốn ông nội giúp con đi nói chuyện một chút?" Lưu Vũ xấu hổ cười. "Không có, con chỉ nhìn bừa thôi." Lưu lão gia tử cười rạng rỡ. "Đến tuổi rồi, chuyện này cũng nên để tâm một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận