Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 320: Không có xuất toàn lực vẫn như cũ hơn một chút
Chương 320: Không dùng toàn lực vẫn nhỉnh hơn một chút Nhân vật chính Lâm Nam không có ở đây, nhưng Lư Miêu Miêu và mấy người khác vẫn ở chỗ này. Lư Miêu Miêu rất hiểu rõ thực lực của Lâm Nam, nên cũng không cần cầm máy ảnh quan sát làm gì.
"Sao, thực lực không giảm đi chứ!"
Lâm Nam rất tự tin trả lời câu hỏi của vợ mình.
"Chỗ ta làm gì có chuyện thụt lùi."
"Đồ dẻo mỏ."
Lưu Tư Ngữ cầm máy ảnh, cùng Giang Lâm và mấy người khác cùng nhau quan sát.
"Ối chao, tấm này đẹp đấy, tấm này cũng không tệ, không được, chút nữa ta cũng muốn tạo dáng như vậy…"
Lời của mấy người khiến đám đông tò mò.
"Vị tiên sinh này tạo dáng cũng không tệ đấy chứ! Không biết có thể so được với thầy Tại Ngạn không?"
"Ta thấy là khó đấy."
Trong lúc mọi người đang bàn tán, Hà Ngọc đã xem xong ảnh chụp của Tại Ngạn tổ. Bước tiếp theo đương nhiên là xem Lâm Nam chụp ra sao. Dù sao thì cũng gọi Lư Miêu Miêu một tiếng chị, Hà Ngọc cũng muốn tốt cho anh ta, nếu Lâm Nam chụp không tốt, nhất định sẽ không để anh ta mất mặt. Nhưng điểm số của mười người chấm không nói chắc được.
Khi Hà Ngọc nhận máy ảnh để xem, trong lòng không khỏi rùng mình.
"Ảnh Lâm Nam chụp không hề thua kém thần tượng của mình!"
Vì quá hợp ý Hà Ngọc, cô xem hết tất cả các tấm ảnh.
"Chị Miêu Miêu có thể cho em xin một bản được không?"
Vì không quen Lâm Nam nên cô chỉ có thể hỏi Lư Miêu Miêu.
"Có gì đâu, vốn dĩ chụp là để cho em mà, em với ông chủ sao chép một bản là được."
Ở phía khác, mười vị giám khảo được đề cử đã sốt ruột, muốn biết trình độ chụp ảnh của hai người.
"À, tôi không đợi được nữa rồi, có thể cho chúng tôi xem trực tiếp rồi chấm điểm không?"
"Đúng vậy, không nhìn thấy nóng ruột quá."
Lúc này, chủ quán chụp ảnh một lần nữa tiến đến.
"Vì mọi người muốn chấm điểm, tôi thấy tốt nhất đừng để tình cảm cá nhân xen vào. Hai vị thầy chắc hẳn đều có ấn tượng về ảnh của mình, chi bằng cứ giao ảnh cho tôi chiếu lên, để mọi người chấm điểm. Như vậy, không biết là ảnh của ai, điểm số sẽ là chân thực nhất."
Nghe đề nghị của chủ quán, mọi người đều thấy hợp lý, chí ít cách này rất công bằng.
Nói là làm, chủ quán mở màn hình 4K HD cỡ lớn trong tiệm lên. Với vai trò chủ quán ảnh, thứ này đương nhiên là phải có, dù sao cũng cần chiếu ảnh cho khách xem. Sau đó, ông ta lấy thẻ nhớ từ hai máy ảnh ra. Sau một hồi chuẩn bị, một tấm ảnh hiện ra trước mắt mọi người.
Chủ quán đi từ máy tính lại chỗ đám đông.
"Mọi người có thể chấm điểm cho tấm ảnh này, tối đa mười điểm. Mọi người cứ nói, tôi sẽ thống kê."
Dặn dò xong, chủ quán ngồi xuống, ghi chép vào quyển sổ, bên trên là tên Tại Ngạn Tổ và Lâm Nam.
Cứ như vậy, người chấm thứ nhất cho điểm, mấy người phía sau cũng lần lượt nêu ý kiến của mình và chấm điểm.
Chủ đề, bố cục, hiệu ứng thị giác… Mười người này đều là những người có hiểu biết về nhiếp ảnh, nếu không đã chẳng thể phân tích cặn kẽ rồi chấm điểm như vậy.
Rất nhanh, mười hai tấm ảnh đã chấm điểm xong, trên quyển sổ của chủ quán đã đầy ắp con số. Nhưng điểm không 9 thì 10, điều này đủ phản ánh thực lực của những tấm ảnh này. Lúc này, mọi người đều đang chờ chủ quán công bố kết quả.
Chủ quán thống kê điểm số rồi lấy điểm trung bình, và đã có kết quả. Ông ta gõ vào bàn, hiển thị kết quả lên màn hình 4K HD.
"Đừng ai chớp mắt nhé, kết quả cuối cùng ra rồi."
Tất cả mọi người đều nín thở, đặc biệt là Tại Ngạn Tổ. Dù trong lòng nói không quan trọng thắng thua, nhưng thật sự anh ta vẫn hy vọng mình có thể thắng, vì nghề này là kế sinh nhai, chỉ có tay nghề cứng cỏi mới kiếm được nhiều tiền.
Sự việc hôm nay chắc chắn sẽ được đăng lên mạng. Theo quan sát của Tại Ngạn Tổ, kỹ thuật chụp ảnh của Lâm Nam tuyệt đối rất cứng, nhưng khoảng cách giữa hai người không lớn, nếu mình có thể thắng trận so tài này, chắc chắn có thể tăng thêm một lượng fan đáng kể.
Ngược lại, Lâm Nam vẫn thản nhiên như trước, không hề có chút dao động nào, thật sự đạt đến mức xem nhẹ chuyện thắng thua. Rất nhanh, điểm số của hai người đã xuất hiện trên màn hình. Dù chỉ hơn kém nhau vài phần mười, nhưng Lâm Nam vẫn là người chiến thắng.
Tại Ngạn Tổ có chút thất vọng, nhưng vẫn tỏ ra tích cực.
"Tôi tự nhận kỹ thuật chụp ảnh của mình là nhất lưu, ở Hoa Hạ có thể xếp hạng cao, nhưng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tôi thua tâm phục khẩu phục."
Nghe Tại Ngạn Tổ nói vậy, Lâm Nam cảm thấy mình không dùng hết sức là đúng, kết quả này rất phù hợp với mong muốn của anh.
Thế là Lâm Nam cười nói: "Hơn một chút cũng chỉ là may mắn thôi, anh chụp ảnh rất lợi hại, điểm số chúng ta chênh lệch không lớn. Nếu đổi người khác chấm điểm, có lẽ thắng thua còn khó nói."
Tại Ngạn Tổ không ngờ Lâm Nam lại cho mình sự tôn trọng đến thế, hai người cũng bắt đầu màn tâng bốc lẫn nhau.
Còn đám fan hâm mộ thì không thể tin nổi.
"Người này lại thắng cả Tại Ngạn Tổ, mà lại còn là một người vô danh. Xem ra ở Hoa Hạ, tàng long ngọa hổ vẫn còn rất nhiều!"
"Đâu có khoa trương như vậy, vị tiên sinh kia vừa nãy không phải đã nói rồi sao, nếu đổi người khác chấm điểm thì chưa chắc ai thắng ai thua mà?"
"Thế nhưng nó liên quan gì đến chuyện kỹ thuật chụp ảnh nhất lưu chứ? Ông cứ nói ảnh đẹp hay không đi!"
Người kia im lặng, không thể phản bác.
"Thực sự quá đã, hôm nay có thể tận mắt thấy hai cao thủ chụp ảnh, lại còn được chiêm ngưỡng tác phẩm, công tôi đứng đợi lâu như vậy cũng đáng." …
Về phần nam fan chất vấn Lư Miêu Miêu vừa nãy cũng có chút may mắn, cũng may vừa nãy đã xin lỗi, nếu không bây giờ chắc chắn thành đối tượng bị ném đá rồi. Sau khi thấy Lâm Nam thể hiện khả năng chụp ảnh vượt trội, Lưu Tư Ngữ và mấy người khác cũng không định nán lại, ai nấy đều đòi về. Đương nhiên không phải để chụp ảnh, Lâm Nam ngay bên cạnh, chụp ảnh lúc nào mà chả được.
Sở dĩ vội về là muốn ăn bít tết và uống rượu vang mà Lâm Nam đã hứa. Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, vẫn chào hỏi Hà Ngọc.
Lưu Tư Ngữ nói: "Tiểu Ngọc, chị nói là thật đấy, không tìm được bạn trai thì cứ gọi wechat cho chị, bên chị toàn trai chất lượng cao."
Giọng nói rất lớn, mọi người xung quanh đều nghe rõ, khiến Hà Ngọc có chút ngại ngùng.
Nhưng cô vẫn đáp lại: "Không thành vấn đề."
Đợi Lâm Nam và mọi người khuất bóng, Tại Ngạn Tổ nhìn thấy Phùng Nam Tiêu theo phía sau xách đồ, thở dài cảm thán.
"Đúng là một đám người gì thế này! Lão bản tập đoàn nghìn tỷ mà lại phải xách đồ hộ."
Dù giọng không lớn nhưng các fan tụ tập ở gần đó nên đều nghe rõ.
"Cái gì tập đoàn nghìn tỷ, thầy Tại Ngạn Tổ, anh đang nói gì vậy?"
Thân phận của Phùng Nam Tiêu đều đã công khai, người có ý tìm hiểu là có thể biết ngay, nên Tại Ngạn Tổ cũng không giấu diếm.
"Tôi nói, một người đàn ông lớn tuổi hơn trong bọn họ là tổng giám đốc của tập đoàn nghìn tỷ, vậy mà còn bị sai khiến xách đồ hộ."
"Ha ha ha, tổng giám đốc nghìn tỷ, người ta mới bao nhiêu tuổi, thầy Ngạn Tổ, anh nhìn nhầm rồi."
Người này vừa cười xong thì đã có người lấy điện thoại ra tra cứu. Những người xung quanh tò mò cũng đến xem, "Tìm cái gì vậy?"
Trước mắt họ hiện lên thông tin về ông chủ của tập đoàn Đẹp A, nhìn bức ảnh trên đó, người fan kia vỗ vào má mình.
"Mình không nằm mơ đấy chứ! Người vừa rồi đúng là ông chủ tập đoàn nghìn tỷ."
"Sao, thực lực không giảm đi chứ!"
Lâm Nam rất tự tin trả lời câu hỏi của vợ mình.
"Chỗ ta làm gì có chuyện thụt lùi."
"Đồ dẻo mỏ."
Lưu Tư Ngữ cầm máy ảnh, cùng Giang Lâm và mấy người khác cùng nhau quan sát.
"Ối chao, tấm này đẹp đấy, tấm này cũng không tệ, không được, chút nữa ta cũng muốn tạo dáng như vậy…"
Lời của mấy người khiến đám đông tò mò.
"Vị tiên sinh này tạo dáng cũng không tệ đấy chứ! Không biết có thể so được với thầy Tại Ngạn không?"
"Ta thấy là khó đấy."
Trong lúc mọi người đang bàn tán, Hà Ngọc đã xem xong ảnh chụp của Tại Ngạn tổ. Bước tiếp theo đương nhiên là xem Lâm Nam chụp ra sao. Dù sao thì cũng gọi Lư Miêu Miêu một tiếng chị, Hà Ngọc cũng muốn tốt cho anh ta, nếu Lâm Nam chụp không tốt, nhất định sẽ không để anh ta mất mặt. Nhưng điểm số của mười người chấm không nói chắc được.
Khi Hà Ngọc nhận máy ảnh để xem, trong lòng không khỏi rùng mình.
"Ảnh Lâm Nam chụp không hề thua kém thần tượng của mình!"
Vì quá hợp ý Hà Ngọc, cô xem hết tất cả các tấm ảnh.
"Chị Miêu Miêu có thể cho em xin một bản được không?"
Vì không quen Lâm Nam nên cô chỉ có thể hỏi Lư Miêu Miêu.
"Có gì đâu, vốn dĩ chụp là để cho em mà, em với ông chủ sao chép một bản là được."
Ở phía khác, mười vị giám khảo được đề cử đã sốt ruột, muốn biết trình độ chụp ảnh của hai người.
"À, tôi không đợi được nữa rồi, có thể cho chúng tôi xem trực tiếp rồi chấm điểm không?"
"Đúng vậy, không nhìn thấy nóng ruột quá."
Lúc này, chủ quán chụp ảnh một lần nữa tiến đến.
"Vì mọi người muốn chấm điểm, tôi thấy tốt nhất đừng để tình cảm cá nhân xen vào. Hai vị thầy chắc hẳn đều có ấn tượng về ảnh của mình, chi bằng cứ giao ảnh cho tôi chiếu lên, để mọi người chấm điểm. Như vậy, không biết là ảnh của ai, điểm số sẽ là chân thực nhất."
Nghe đề nghị của chủ quán, mọi người đều thấy hợp lý, chí ít cách này rất công bằng.
Nói là làm, chủ quán mở màn hình 4K HD cỡ lớn trong tiệm lên. Với vai trò chủ quán ảnh, thứ này đương nhiên là phải có, dù sao cũng cần chiếu ảnh cho khách xem. Sau đó, ông ta lấy thẻ nhớ từ hai máy ảnh ra. Sau một hồi chuẩn bị, một tấm ảnh hiện ra trước mắt mọi người.
Chủ quán đi từ máy tính lại chỗ đám đông.
"Mọi người có thể chấm điểm cho tấm ảnh này, tối đa mười điểm. Mọi người cứ nói, tôi sẽ thống kê."
Dặn dò xong, chủ quán ngồi xuống, ghi chép vào quyển sổ, bên trên là tên Tại Ngạn Tổ và Lâm Nam.
Cứ như vậy, người chấm thứ nhất cho điểm, mấy người phía sau cũng lần lượt nêu ý kiến của mình và chấm điểm.
Chủ đề, bố cục, hiệu ứng thị giác… Mười người này đều là những người có hiểu biết về nhiếp ảnh, nếu không đã chẳng thể phân tích cặn kẽ rồi chấm điểm như vậy.
Rất nhanh, mười hai tấm ảnh đã chấm điểm xong, trên quyển sổ của chủ quán đã đầy ắp con số. Nhưng điểm không 9 thì 10, điều này đủ phản ánh thực lực của những tấm ảnh này. Lúc này, mọi người đều đang chờ chủ quán công bố kết quả.
Chủ quán thống kê điểm số rồi lấy điểm trung bình, và đã có kết quả. Ông ta gõ vào bàn, hiển thị kết quả lên màn hình 4K HD.
"Đừng ai chớp mắt nhé, kết quả cuối cùng ra rồi."
Tất cả mọi người đều nín thở, đặc biệt là Tại Ngạn Tổ. Dù trong lòng nói không quan trọng thắng thua, nhưng thật sự anh ta vẫn hy vọng mình có thể thắng, vì nghề này là kế sinh nhai, chỉ có tay nghề cứng cỏi mới kiếm được nhiều tiền.
Sự việc hôm nay chắc chắn sẽ được đăng lên mạng. Theo quan sát của Tại Ngạn Tổ, kỹ thuật chụp ảnh của Lâm Nam tuyệt đối rất cứng, nhưng khoảng cách giữa hai người không lớn, nếu mình có thể thắng trận so tài này, chắc chắn có thể tăng thêm một lượng fan đáng kể.
Ngược lại, Lâm Nam vẫn thản nhiên như trước, không hề có chút dao động nào, thật sự đạt đến mức xem nhẹ chuyện thắng thua. Rất nhanh, điểm số của hai người đã xuất hiện trên màn hình. Dù chỉ hơn kém nhau vài phần mười, nhưng Lâm Nam vẫn là người chiến thắng.
Tại Ngạn Tổ có chút thất vọng, nhưng vẫn tỏ ra tích cực.
"Tôi tự nhận kỹ thuật chụp ảnh của mình là nhất lưu, ở Hoa Hạ có thể xếp hạng cao, nhưng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tôi thua tâm phục khẩu phục."
Nghe Tại Ngạn Tổ nói vậy, Lâm Nam cảm thấy mình không dùng hết sức là đúng, kết quả này rất phù hợp với mong muốn của anh.
Thế là Lâm Nam cười nói: "Hơn một chút cũng chỉ là may mắn thôi, anh chụp ảnh rất lợi hại, điểm số chúng ta chênh lệch không lớn. Nếu đổi người khác chấm điểm, có lẽ thắng thua còn khó nói."
Tại Ngạn Tổ không ngờ Lâm Nam lại cho mình sự tôn trọng đến thế, hai người cũng bắt đầu màn tâng bốc lẫn nhau.
Còn đám fan hâm mộ thì không thể tin nổi.
"Người này lại thắng cả Tại Ngạn Tổ, mà lại còn là một người vô danh. Xem ra ở Hoa Hạ, tàng long ngọa hổ vẫn còn rất nhiều!"
"Đâu có khoa trương như vậy, vị tiên sinh kia vừa nãy không phải đã nói rồi sao, nếu đổi người khác chấm điểm thì chưa chắc ai thắng ai thua mà?"
"Thế nhưng nó liên quan gì đến chuyện kỹ thuật chụp ảnh nhất lưu chứ? Ông cứ nói ảnh đẹp hay không đi!"
Người kia im lặng, không thể phản bác.
"Thực sự quá đã, hôm nay có thể tận mắt thấy hai cao thủ chụp ảnh, lại còn được chiêm ngưỡng tác phẩm, công tôi đứng đợi lâu như vậy cũng đáng." …
Về phần nam fan chất vấn Lư Miêu Miêu vừa nãy cũng có chút may mắn, cũng may vừa nãy đã xin lỗi, nếu không bây giờ chắc chắn thành đối tượng bị ném đá rồi. Sau khi thấy Lâm Nam thể hiện khả năng chụp ảnh vượt trội, Lưu Tư Ngữ và mấy người khác cũng không định nán lại, ai nấy đều đòi về. Đương nhiên không phải để chụp ảnh, Lâm Nam ngay bên cạnh, chụp ảnh lúc nào mà chả được.
Sở dĩ vội về là muốn ăn bít tết và uống rượu vang mà Lâm Nam đã hứa. Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, vẫn chào hỏi Hà Ngọc.
Lưu Tư Ngữ nói: "Tiểu Ngọc, chị nói là thật đấy, không tìm được bạn trai thì cứ gọi wechat cho chị, bên chị toàn trai chất lượng cao."
Giọng nói rất lớn, mọi người xung quanh đều nghe rõ, khiến Hà Ngọc có chút ngại ngùng.
Nhưng cô vẫn đáp lại: "Không thành vấn đề."
Đợi Lâm Nam và mọi người khuất bóng, Tại Ngạn Tổ nhìn thấy Phùng Nam Tiêu theo phía sau xách đồ, thở dài cảm thán.
"Đúng là một đám người gì thế này! Lão bản tập đoàn nghìn tỷ mà lại phải xách đồ hộ."
Dù giọng không lớn nhưng các fan tụ tập ở gần đó nên đều nghe rõ.
"Cái gì tập đoàn nghìn tỷ, thầy Tại Ngạn Tổ, anh đang nói gì vậy?"
Thân phận của Phùng Nam Tiêu đều đã công khai, người có ý tìm hiểu là có thể biết ngay, nên Tại Ngạn Tổ cũng không giấu diếm.
"Tôi nói, một người đàn ông lớn tuổi hơn trong bọn họ là tổng giám đốc của tập đoàn nghìn tỷ, vậy mà còn bị sai khiến xách đồ hộ."
"Ha ha ha, tổng giám đốc nghìn tỷ, người ta mới bao nhiêu tuổi, thầy Ngạn Tổ, anh nhìn nhầm rồi."
Người này vừa cười xong thì đã có người lấy điện thoại ra tra cứu. Những người xung quanh tò mò cũng đến xem, "Tìm cái gì vậy?"
Trước mắt họ hiện lên thông tin về ông chủ của tập đoàn Đẹp A, nhìn bức ảnh trên đó, người fan kia vỗ vào má mình.
"Mình không nằm mơ đấy chứ! Người vừa rồi đúng là ông chủ tập đoàn nghìn tỷ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận