Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 252: Bái sư không có kết quả Lâm Dịch Chi
Chương 252: Bái sư không thành công Lâm Dịch Chi Cho đến lần trước, gia gia hắn trở về kể lại chuyện trên yến tiệc. Đối với cái tên Lâm Nam cũng như thân phận của người này, Lâm Dịch Chi hoàn toàn không để vào tai, chỉ đặc biệt say sưa, thích thú khi nghe chuyện hắn có thực lực hóa kình ở độ tuổi tương đồng mình. Thế là, hắn nghĩ chắc chắn người này có biện pháp giúp mình, dù phải trả giá nào, chỉ cần có thể giúp hắn đột phá ám kình, Lâm Dịch Chi đều cảm thấy chấp nhận được.
Hỏi thăm khắp nơi để biết làm thế nào gặp được Lâm Nam, chỉ tiếc là có Long Tổ cản trở, đều không có kết quả. Chuyện này gần đây khiến hắn rất phiền muộn, lại được mời đến tiệc sinh nhật Trần Xử Lê, vốn không mấy hứng thú nhưng khi nghe người mình muốn bái sư cũng đến, Lâm Dịch Chi đã lập tức thay đổi ý định. Chẳng chuẩn bị gì cả, hắn liền đến thẳng buổi tiệc. Vừa đến nơi đã muốn tìm Lâm Nam ngay, thậm chí còn mang theo hoa tươi. Đáng tiếc hắn đến quá sớm, đến cả Lư Miêu Miêu cũng còn chưa tới. Người xung quanh nói, với người có vị thế như Lâm Nam, thế nào cũng phải là người đến sau cùng, cho nên Lâm Dịch Chi đành phải ngồi xuống đợi.
Đến bây giờ, lại có người nói hắn đã đắc tội đại lão, ai bảo hắn cứ đến đâu là lớn tiếng biện minh lý lẽ như vậy. Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn xem Lâm Dịch Chi định làm gì, Châu Khả Nhân thì lại càng có chút giễu cợt: "Anh bạn, sao không nói gì nữa, có phải hối hận đến phát điên rồi không." Lâm Dịch Chi cũng chẳng khách khí: "Cút xéo sang một bên." Vừa dứt lời, Châu Khả Nhân vốn là một cậu ấm vừa lớn: "Lâm thiếu đây bảo ngươi cút xéo đấy." "Ngươi." Lâm Dịch Chi vội vàng giải thích: "Đại lão, ta không phải nói ngươi." Thấy hắn như vậy, Châu Khả Nhân đắc ý cười. Cuối cùng, Lâm Dịch Chi chỉ trỏ hắn nửa ngày cũng không nói thêm gì. Ngược lại là quay sang xin lỗi Lâm Nam: "Đại lão, xin lỗi, tính cách ta là như vậy, vừa rồi thực sự là lỡ miệng, không có ý gì khác, mong ngươi có thể tha thứ cho ta."
Lâm Nam chẳng thèm để ý, những người này trong mắt hắn chỉ là tôm tép nhãi nhép, với lại hôm nay là tiệc sinh nhật của Trần Xử Lê, mình còn có thể nói gì được nữa, khẳng định phải tha thứ rồi! Lâm Nam cảm thấy, nếu như mình mà không tha thứ, thì bữa tiệc hôm nay nhất định không xong. Trước ánh mắt của các cô gái, Lâm Nam nói: "Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, sau này đừng ăn nói lung tung bên ngoài, kẻo lại gây chuyện, đến lúc đó nhà họ Lâm các ngươi chỉ sợ cũng không giúp ngươi lau sạch được cái mông đâu." Lâm Dịch Chi không còn chút khí thế nào như vừa rồi với Lâm Tịch và Châu Khả Nhân. Giống như một tiểu đệ, liên tục gật đầu: "Vâng, vâng, vâng."
Lâm Nam vốn tưởng mọi chuyện đến đây là xong, không ngờ Lâm Dịch Chi lại được một tấc lại muốn tiến một thước: "Vậy, đại lão, có thể thu ta làm đồ đệ không? Ta thật lòng, chỉ cần ngươi giúp ta đột phá ám kình, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, ngươi cứ nói thẳng." Lâm Dịch Chi cũng coi như là dốc hết vốn liếng, hắn tin rằng nếu mình có thể đột phá ám kình, có dùng bao nhiêu tiền, cha mẹ cũng sẽ đồng ý. Nhưng đáng tiếc, Lâm Nam không hứng thú, bây giờ tiền đối với hắn chỉ là con số vô nghĩa: "Ta không hứng thú thu đồ, ngươi tìm người khác đi!"
Không chút do dự cự tuyệt, Lâm Dịch Chi cũng không biết phải nói gì nữa. Nhưng ngay sau đó, Lâm Dịch Chi nghĩ đến cô em họ tiện nghi của mình. Vì cô ta gọi Lâm Nam là ca, chắc chắn quan hệ cũng không phải là bình thường, nếu nhờ cô ta giúp đỡ nói giúp, có khi mình lại có thể bái sư thành công. Thế nhưng khi nghĩ lại, vừa rồi khi mình đến còn ép buộc Lâm Tịch, liệu nàng có đồng ý không? Với lại mình là một đại thiếu gia, đi nhờ một cô bé giúp đỡ, nói ra thật là mất mặt, sợ sau này trước mặt đám bạn cũng không ngóc đầu lên được.
Nhưng nếu thay đổi góc độ mà suy nghĩ, mấy chuyện đó tính là gì? Mình không phải là võ giả Lâm Dịch cũng có thể, mình không có nhân mạch Lâm Dịch cũng có thể có, mình chết Lâm Dịch có thể vẫn sống, sau này người kế thừa gia sản cũng có thể là Lâm Dịch. Từng việc một khiến Lâm Dịch Chi hạ quyết tâm. Hắn liền mang ánh mắt cầu xin nhìn về phía Lâm Tịch: "Muội muội, muội biết những năm nay ca ca có nỗi khổ tâm này mà, không đạt thành tựu võ giả, thì cuộc đời này của ta cũng coi như xong, muội thật nhẫn tâm nhìn ta sa đọa xuống vậy sao?" Vốn đang xem kịch, Lâm Tịch trừng lớn mắt, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào mình: "Ngươi đang nói chuyện với ta đấy à?"
Lời này vừa nói ra, tất cả những người ở đó đều bật cười ha hả: "Cô Lâm tiểu thư làm sao có thể đùa như thế chứ?" "Ai nói không phải, đoán chừng bây giờ Lâm Dịch Chi muốn độn thổ mất." "Cũng quá xấu hổ rồi." . . . Lâm Dịch Chi nghe được tiếng xì xào bàn tán của mọi người xung quanh, chỉ muốn tìm cái hố mà chui xuống. Nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: "Đúng vậy! Ta đang nói chuyện với muội, chẳng phải muội gọi đại lão là ca sao? Có thể giúp ta van xin hắn một chút, chỉ cần giúp ta đột phá ám kình là được, có yêu cầu gì cứ nói ra." "Dựa vào cái gì?" "Dựa vào việc ta là ca ca của muội, muội là em gái của ta."
Đối với cái sự vô liêm sỉ của Lâm Dịch Chi, Lâm Tịch cười: "Không phải, Lâm Dịch Chi, có phải ngươi bị ngốc không, ngươi quên lúc buổi chiều đến ngươi đã nói cái gì à, nói ta cầm cực quang khoa kỹ rồi thì không còn là người nhà họ Lâm, bảo ta về sau tránh xa các ngươi ra một chút, bây giờ thì sao, có chuyện cần đến lại cầu xin người ta, còn nói ta là muội muội của ngươi, ta không dám có ca ca như ngươi." "Hơn nữa, ta tính là gì chứ, có thể khiến Lâm đại ca một tiếng ca ca, đó là do người ta coi trọng ta, ngươi cầu người cũng không nên đi cầu ta a!" Có thể những lời này vào tai Lâm Dịch Chi lại trở thành Lâm Tịch không chịu giúp. "Sao ta lại có một đứa em gái lòng dạ sắt đá như ngươi vậy chứ, không giúp thì thôi, kiếm cớ làm gì." "Ta..." Tức thời nghẹn lời. Lâm Tịch cũng không biết nên nói gì cho phải. Cuối cùng, nàng nói thẳng: "Ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao nói với ngươi cũng như không, ta hiện giờ cũng chẳng có quan hệ gì với nhà họ Lâm nữa."
Trong lúc hai người nói chuyện, Lư Miêu Miêu đã hiểu được quan hệ của mấy người này, đều họ Lâm, cũng thật là khéo. Thế là, cô ghé sát vào tai Lâm Nam nói: "Em thấy cô em gái này cũng không tệ, tính cách điềm đạm nho nhã, nội tâm cũng rất kiên cường, em rất thích." Lâm Nam gật đầu nói: "Anh cũng thấy vậy." "Vậy sao anh không giúp đỡ nói chuyện?" Lâm Nam ở dưới gầm bàn nắm chặt tay Lư Miêu Miêu: "Bà xã, em còn non lắm, anh đây là đang nể mặt tôn nghiêm của cô em gái này, chuyện nhà người ta thì tốt nhất để tự người ta giải quyết, chúng ta người ngoài mà xen vào lại càng thêm phiền phức, đương nhiên, nếu nàng mà bị bắt nạt, anh chắc chắn sẽ ra tay."
Lư Miêu Miêu nhất thời chưa hiểu được những lời Lâm Nam giảng giải đạo lý, điều đó cũng bình thường thôi, chỉ khi nào tự trải nghiệm qua thì mới hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của Lâm Nam. Về phần Lâm Dịch Chi, bái sư không thành công, lại còn ầm ĩ với em gái một trận, cũng chẳng còn mặt mũi mà nán lại nữa. Cơm cũng không ăn, liền mang theo đám bạn bè rời đi, hoàn toàn không để mặt mũi cho Trần Xử Lê. Trần Xử Lê cũng không giận, chỉ cười khổ. Bởi vì nàng biết giận cũng vô dụng, mà cũng chẳng làm gì được Lâm Dịch Chi, nhân cơ hội hắn rời đi, bữa tiệc thực sự cũng bắt đầu.
Bãi đỗ xe, càng nghĩ Lâm Dịch Chi lại càng giận, trút giận lên chiếc xe sang trọng của mình. Chiếc xe thể thao hạng sang có giá trị hơn ngàn vạn tệ, vốn có lớp sơn bóng loáng, nay bị hắn xả giận lên khiến cho xe chỉ còn tạm gọi là nhìn được. Mấy người bạn đứng một bên nhìn cũng không dám hé răng nửa lời.
Hỏi thăm khắp nơi để biết làm thế nào gặp được Lâm Nam, chỉ tiếc là có Long Tổ cản trở, đều không có kết quả. Chuyện này gần đây khiến hắn rất phiền muộn, lại được mời đến tiệc sinh nhật Trần Xử Lê, vốn không mấy hứng thú nhưng khi nghe người mình muốn bái sư cũng đến, Lâm Dịch Chi đã lập tức thay đổi ý định. Chẳng chuẩn bị gì cả, hắn liền đến thẳng buổi tiệc. Vừa đến nơi đã muốn tìm Lâm Nam ngay, thậm chí còn mang theo hoa tươi. Đáng tiếc hắn đến quá sớm, đến cả Lư Miêu Miêu cũng còn chưa tới. Người xung quanh nói, với người có vị thế như Lâm Nam, thế nào cũng phải là người đến sau cùng, cho nên Lâm Dịch Chi đành phải ngồi xuống đợi.
Đến bây giờ, lại có người nói hắn đã đắc tội đại lão, ai bảo hắn cứ đến đâu là lớn tiếng biện minh lý lẽ như vậy. Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn xem Lâm Dịch Chi định làm gì, Châu Khả Nhân thì lại càng có chút giễu cợt: "Anh bạn, sao không nói gì nữa, có phải hối hận đến phát điên rồi không." Lâm Dịch Chi cũng chẳng khách khí: "Cút xéo sang một bên." Vừa dứt lời, Châu Khả Nhân vốn là một cậu ấm vừa lớn: "Lâm thiếu đây bảo ngươi cút xéo đấy." "Ngươi." Lâm Dịch Chi vội vàng giải thích: "Đại lão, ta không phải nói ngươi." Thấy hắn như vậy, Châu Khả Nhân đắc ý cười. Cuối cùng, Lâm Dịch Chi chỉ trỏ hắn nửa ngày cũng không nói thêm gì. Ngược lại là quay sang xin lỗi Lâm Nam: "Đại lão, xin lỗi, tính cách ta là như vậy, vừa rồi thực sự là lỡ miệng, không có ý gì khác, mong ngươi có thể tha thứ cho ta."
Lâm Nam chẳng thèm để ý, những người này trong mắt hắn chỉ là tôm tép nhãi nhép, với lại hôm nay là tiệc sinh nhật của Trần Xử Lê, mình còn có thể nói gì được nữa, khẳng định phải tha thứ rồi! Lâm Nam cảm thấy, nếu như mình mà không tha thứ, thì bữa tiệc hôm nay nhất định không xong. Trước ánh mắt của các cô gái, Lâm Nam nói: "Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, sau này đừng ăn nói lung tung bên ngoài, kẻo lại gây chuyện, đến lúc đó nhà họ Lâm các ngươi chỉ sợ cũng không giúp ngươi lau sạch được cái mông đâu." Lâm Dịch Chi không còn chút khí thế nào như vừa rồi với Lâm Tịch và Châu Khả Nhân. Giống như một tiểu đệ, liên tục gật đầu: "Vâng, vâng, vâng."
Lâm Nam vốn tưởng mọi chuyện đến đây là xong, không ngờ Lâm Dịch Chi lại được một tấc lại muốn tiến một thước: "Vậy, đại lão, có thể thu ta làm đồ đệ không? Ta thật lòng, chỉ cần ngươi giúp ta đột phá ám kình, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, ngươi cứ nói thẳng." Lâm Dịch Chi cũng coi như là dốc hết vốn liếng, hắn tin rằng nếu mình có thể đột phá ám kình, có dùng bao nhiêu tiền, cha mẹ cũng sẽ đồng ý. Nhưng đáng tiếc, Lâm Nam không hứng thú, bây giờ tiền đối với hắn chỉ là con số vô nghĩa: "Ta không hứng thú thu đồ, ngươi tìm người khác đi!"
Không chút do dự cự tuyệt, Lâm Dịch Chi cũng không biết phải nói gì nữa. Nhưng ngay sau đó, Lâm Dịch Chi nghĩ đến cô em họ tiện nghi của mình. Vì cô ta gọi Lâm Nam là ca, chắc chắn quan hệ cũng không phải là bình thường, nếu nhờ cô ta giúp đỡ nói giúp, có khi mình lại có thể bái sư thành công. Thế nhưng khi nghĩ lại, vừa rồi khi mình đến còn ép buộc Lâm Tịch, liệu nàng có đồng ý không? Với lại mình là một đại thiếu gia, đi nhờ một cô bé giúp đỡ, nói ra thật là mất mặt, sợ sau này trước mặt đám bạn cũng không ngóc đầu lên được.
Nhưng nếu thay đổi góc độ mà suy nghĩ, mấy chuyện đó tính là gì? Mình không phải là võ giả Lâm Dịch cũng có thể, mình không có nhân mạch Lâm Dịch cũng có thể có, mình chết Lâm Dịch có thể vẫn sống, sau này người kế thừa gia sản cũng có thể là Lâm Dịch. Từng việc một khiến Lâm Dịch Chi hạ quyết tâm. Hắn liền mang ánh mắt cầu xin nhìn về phía Lâm Tịch: "Muội muội, muội biết những năm nay ca ca có nỗi khổ tâm này mà, không đạt thành tựu võ giả, thì cuộc đời này của ta cũng coi như xong, muội thật nhẫn tâm nhìn ta sa đọa xuống vậy sao?" Vốn đang xem kịch, Lâm Tịch trừng lớn mắt, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào mình: "Ngươi đang nói chuyện với ta đấy à?"
Lời này vừa nói ra, tất cả những người ở đó đều bật cười ha hả: "Cô Lâm tiểu thư làm sao có thể đùa như thế chứ?" "Ai nói không phải, đoán chừng bây giờ Lâm Dịch Chi muốn độn thổ mất." "Cũng quá xấu hổ rồi." . . . Lâm Dịch Chi nghe được tiếng xì xào bàn tán của mọi người xung quanh, chỉ muốn tìm cái hố mà chui xuống. Nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: "Đúng vậy! Ta đang nói chuyện với muội, chẳng phải muội gọi đại lão là ca sao? Có thể giúp ta van xin hắn một chút, chỉ cần giúp ta đột phá ám kình là được, có yêu cầu gì cứ nói ra." "Dựa vào cái gì?" "Dựa vào việc ta là ca ca của muội, muội là em gái của ta."
Đối với cái sự vô liêm sỉ của Lâm Dịch Chi, Lâm Tịch cười: "Không phải, Lâm Dịch Chi, có phải ngươi bị ngốc không, ngươi quên lúc buổi chiều đến ngươi đã nói cái gì à, nói ta cầm cực quang khoa kỹ rồi thì không còn là người nhà họ Lâm, bảo ta về sau tránh xa các ngươi ra một chút, bây giờ thì sao, có chuyện cần đến lại cầu xin người ta, còn nói ta là muội muội của ngươi, ta không dám có ca ca như ngươi." "Hơn nữa, ta tính là gì chứ, có thể khiến Lâm đại ca một tiếng ca ca, đó là do người ta coi trọng ta, ngươi cầu người cũng không nên đi cầu ta a!" Có thể những lời này vào tai Lâm Dịch Chi lại trở thành Lâm Tịch không chịu giúp. "Sao ta lại có một đứa em gái lòng dạ sắt đá như ngươi vậy chứ, không giúp thì thôi, kiếm cớ làm gì." "Ta..." Tức thời nghẹn lời. Lâm Tịch cũng không biết nên nói gì cho phải. Cuối cùng, nàng nói thẳng: "Ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao nói với ngươi cũng như không, ta hiện giờ cũng chẳng có quan hệ gì với nhà họ Lâm nữa."
Trong lúc hai người nói chuyện, Lư Miêu Miêu đã hiểu được quan hệ của mấy người này, đều họ Lâm, cũng thật là khéo. Thế là, cô ghé sát vào tai Lâm Nam nói: "Em thấy cô em gái này cũng không tệ, tính cách điềm đạm nho nhã, nội tâm cũng rất kiên cường, em rất thích." Lâm Nam gật đầu nói: "Anh cũng thấy vậy." "Vậy sao anh không giúp đỡ nói chuyện?" Lâm Nam ở dưới gầm bàn nắm chặt tay Lư Miêu Miêu: "Bà xã, em còn non lắm, anh đây là đang nể mặt tôn nghiêm của cô em gái này, chuyện nhà người ta thì tốt nhất để tự người ta giải quyết, chúng ta người ngoài mà xen vào lại càng thêm phiền phức, đương nhiên, nếu nàng mà bị bắt nạt, anh chắc chắn sẽ ra tay."
Lư Miêu Miêu nhất thời chưa hiểu được những lời Lâm Nam giảng giải đạo lý, điều đó cũng bình thường thôi, chỉ khi nào tự trải nghiệm qua thì mới hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của Lâm Nam. Về phần Lâm Dịch Chi, bái sư không thành công, lại còn ầm ĩ với em gái một trận, cũng chẳng còn mặt mũi mà nán lại nữa. Cơm cũng không ăn, liền mang theo đám bạn bè rời đi, hoàn toàn không để mặt mũi cho Trần Xử Lê. Trần Xử Lê cũng không giận, chỉ cười khổ. Bởi vì nàng biết giận cũng vô dụng, mà cũng chẳng làm gì được Lâm Dịch Chi, nhân cơ hội hắn rời đi, bữa tiệc thực sự cũng bắt đầu.
Bãi đỗ xe, càng nghĩ Lâm Dịch Chi lại càng giận, trút giận lên chiếc xe sang trọng của mình. Chiếc xe thể thao hạng sang có giá trị hơn ngàn vạn tệ, vốn có lớp sơn bóng loáng, nay bị hắn xả giận lên khiến cho xe chỉ còn tạm gọi là nhìn được. Mấy người bạn đứng một bên nhìn cũng không dám hé răng nửa lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận