Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 69: Một mảnh Hòa Hài ra mắt bàn ăn
Chương 69: Một Bữa Ăn Tối Hòa Nhã Ra Mắt
Không chỉ Lâm Ngọc Thành mà ngay cả đại bá của hắn là Lâm Đức cũng tức giận đến bật cười. Đã bao nhiêu năm nay, ở kinh thành chưa từng có ai dám ăn nói với người nhà họ Lâm như vậy, hiện tại một thằng nhãi ranh từ Hỗ Thành lại dám cảnh cáo mình.
Lâm Ngọc Thành nhe răng trợn mắt, trông như một con quỷ.
"Thằng nhãi, ta lại muốn xem thử xem ngươi cảnh cáo ta như thế nào, ta cảm thấy hôm nay ngươi có ra khỏi cái cửa này được hay không còn là một vấn đề."
Nói rồi, hắn tiện tay cầm một cái đĩa trên bàn đổ hết thức ăn, sau đó định chụp vào đầu Lâm Nam.
Đáng tiếc, khi cái đĩa còn cách đầu Lâm Nam vài centimet, nó không thể tiến thêm được nửa bước. Cái đĩa không chụp xuống được, Lâm Ngọc Thành muốn rút tay lại cũng không xong, tựa như có một lực vô hình giữ tay hắn lơ lửng giữa không trung.
Lâm Đức, với tư cách là một trong những cao thủ của nhà họ Lâm, thực lực đã đạt tới hóa kình hậu kỳ, làm sao lại không nhận ra đây là chân khí ngoại phóng.
Ông vừa vỗ tay vừa nói: "Tốt! Tốt! Quả là anh hùng xuất thiếu niên, tuổi trẻ như vậy đã là võ giả hóa kình, có thể sánh vai với lão già ta, quả thực có vốn cuồng ngạo."
"Ngọc Thành làm việc xốc nổi, hôm nay bị dạy dỗ một trận, ghi nhớ lâu cũng tốt. Bất quá, dạy dỗ người nhà họ Lâm ta có thể sẽ phải trả một cái giá đắt, thiếu niên chuẩn bị đón nhận cơn giận của ta đi!"
Nhìn thấy Lâm Đức ra vẻ trưởng bối dạy dỗ hậu bối, làm ra vẻ cao nhân. Lâm Nam cũng không nhịn được nữa, liền phóng chân khí hất văng Lâm Ngọc Thành về phía Lâm Đức.
Lâm Đức tự tin muốn dùng chân khí tiếp lấy cháu mình đang bay tới, nhưng vừa chạm vào Lâm Ngọc Thành, ông ta cảm thấy một sức mạnh lớn lao.
Không có gì bất ngờ, Lâm Ngọc Thành mang theo cả đại bá cùng đập vào tường.
Lâm Nam vừa thong thả ăn đồ trong chén vừa trêu chọc: "Chỉ có nhiêu đây thực lực, mà ông cũng dám lên mặt?"
Dù đập vào tường nhưng với võ giả hóa kình, thương tổn không lớn.
Lâm Đức đẩy Lâm Ngọc Thành ra, run rẩy chỉ vào Lâm Nam nói: "Ngươi chính là cái người phế Tông Sư cảnh võ giả Diêm La Vương Tần Xuyên kia?"
Lúc này ông ta đã sợ hãi, Tần Xuyên có thể chấp nhận việc bị phế tu vi không có nghĩa là ông ta cũng chấp nhận được.
Đừng nhìn Lâm Đức địa vị cao sang, diện mạo sáng sủa, một khi không còn tu vi, tại nơi ăn thịt người như Lâm gia, ông ta chẳng còn chút địa vị nào.
"Xem như ông có chút mắt nhìn."
Lâm Ngọc Thành cũng là người thức thời, đại bá của mình cũng đánh không lại người ta, hắn quỳ xuống còn không kịp thì làm sao dám đi tìm cái chết.
Quay người chạy nhanh tới chỗ đồ ăn mình làm đổ, lấy khăn giấy lau dọn. Vừa lau dọn vừa nói: "Lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, mong rằng tông sư đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha thứ cho lần này."
Lâm Nam không ngờ Lâm công tử nhà này lại hiểu chuyện như vậy, không giống như Thượng Quan Thiên Xuyên, cái đầu cứng nhắc, nhất định phải bị đánh mới nhận ra địa vị của mình.
Ban đầu Lâm Nam đưa tay định vỗ vai Lâm Ngọc Thành để biểu thị tán thưởng, ai ngờ vừa đưa tay hắn liền quỳ xuống.
"Tông sư đại nhân, chỉ cần không phế tu vi của hai chúng tôi, ngài nói yêu cầu gì cũng được."
Lâm Đức lúc này cũng không để ý đến mình lớn tuổi như vậy, quỳ xuống phụ họa nói mình cũng điều kiện gì cũng đáp ứng.
Đến lượt Lâm Nam không hiểu chuyện gì: "Ta chỉ là phế có cái Tần Xuyên thôi mà? Sao hai người quỳ vậy, làm ta cảm thấy như mình là một con ác quỷ chuyên đi phế tu vi người khác."
Dù trong lòng nghĩ, "Chẳng lẽ không đúng sao?", nhưng ngoài miệng không dám nói vậy, "Tông sư đại nhân nói đùa, làm sao chúng tôi lại nghĩ ngài là ác quỷ được chứ? Quỳ xuống chỉ là vì nể phục khí thế của ngài thôi."
Lâm Nam biết Lâm Ngọc Thành đang nói bừa, nhưng vẫn kêu hai người đứng lên.
"Ngồi đi! Trừ khi mấy người thật sự chọc giận ta, chứ ta sẽ không tùy tiện phế tu vi người khác đâu."
Hai người nghe vậy mừng rỡ, tay liên tục xoa xoa lên quần áo.
"Nhưng mà," hai người lại căng thẳng, lắng nghe lời Lâm Nam dạy bảo.
"Ta là người rất coi trọng tình nghĩa, nếu để ta biết mấy người có làm chuyện gì không tốt với người bên cạnh ta thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt."
Nói xong không quên nắm chặt nắm đấm, chiếc đũa ngọc trong tay bị bóp nát vụn.
"Đó là đương nhiên, tông sư đại nhân cứ yên tâm."
Lúc đầu Lâm Đức cho rằng việc phế tu vi Tông Sư cảnh của Tần Xuyên là do có thù oán. Bây giờ xem ra, tám phần là có liên quan đến Lưu Tư Ngữ, nên ông ta cũng không dám tiếp tục thực hiện kế hoạch nhằm vào cô.
"Được rồi, ăn cơm thôi!"
Thấy Lâm Nam không có đũa, Lâm Ngọc Thành cũng rất thức thời, gọi nhân viên phục vụ mang đến một đôi khác.
Trong nhà vệ sinh, Lưu Tư Ngữ đang trang điểm lại bên cạnh bồn rửa mặt.
Lư Miêu Miêu nói: "Tư Ngữ, cái đối tượng xem mắt của cậu nhìn có vẻ gian xảo lắm, tớ sợ cậu không giữ được."
Lưu Tư Ngữ vừa kẻ lông mày vừa đáp: "Ngốc Miêu Miêu của tớ, tớ đã nói với cậu rồi mà, cái đối tượng xem mắt lần này vì chuyện gia đình mà trong lòng rất u ám, nên lần này tớ chỉ đi cho có thôi."
"Ồ! Sao cậu biết trong lòng hắn u ám vậy?"
Lưu Tư Ngữ kể lại chuyện trước kia cô mời người ở kinh thành đến đối phó với Thượng Quan Thiên Xuyên, chuyện này là nghe được trong lúc nói chuyện phiếm với một người bạn.
Ai ngờ, Lư Miêu Miêu lại chuyển sự chú ý từ Lâm Ngọc Thành sang người bạn ở kinh thành của Lưu Tư Ngữ: "Tư Ngữ, cái này không giống cậu chút nào! Cậu trước giờ không gần nam sắc, vậy mà có thể nói chuyện phiếm với người đó, xem ra quan hệ không hề đơn giản, mau khai thật đi."
Lưu Tư Ngữ ngẩn người, một gương mặt tươi cười hoạt bát hiện lên trong đầu, nhưng cô nhanh chóng lắc đầu, đồng thời kết thúc việc trang điểm.
"Miêu Miêu cậu đúng là nhiều chuyện đó, đi ra ngoài lâu rồi, mau về ăn cơm thôi!"
Lư Miêu Miêu bị kéo đi biết bạn thân mình có chuyện, nhưng người ta không nói thì cô cũng chẳng còn cách nào.
Trở lại phòng ăn, hai người kinh ngạc trước cảnh hòa thuận trước mắt.
Ba người đang nói chuyện vui vẻ, Lâm Ngọc Thành và Lâm Đức thì hết lời giới thiệu các món ăn cho Lâm Nam, thậm chí ông lão Lâm Đức còn đích thân rót nước trái cây.
Lưu Tư Ngữ hiểu rằng có thể khiến một đại lão như Lâm Đức ăn nói khép nép như vậy thì chắc chắn là nhờ vào thực lực của Lâm Nam.
Thấy Lư Miêu Miêu và Lưu Tư Ngữ ngồi xuống, hai người kia mới thu liễm lại một chút.
Nói tóm lại, họ đã ăn xong bữa cơm một cách vô cùng náo nhiệt.
Tiếp theo là chuyện của Lưu Tư Ngữ và Lâm Ngọc Thành.
Lâm Nam trực tiếp kéo Lư Miêu Miêu rời đi, dù sao buổi chiều còn phải đến cửa hàng đồ trang điểm thủ công của nhà họ Châu để đặt đồ trang điểm cho Lư Miêu Miêu, không thể chậm trễ được.
Lâm Nam tự nhận rằng có mình uy hiếp thì Lưu Tư Ngữ tuyệt đối sẽ không bị ép làm bất kỳ chuyện gì không thích.
Và đúng như Lâm Nam dự đoán, trong phòng ăn, Lâm Ngọc Thành không còn ngụy trang nhiệt tình nữa, mà thật sự muốn xem mắt với Lưu Tư Ngữ.
Dù sao kết hợp với cô, không chỉ có sự trợ lực của nhà họ Lưu, mà còn có một người bạn Tông Sư cảnh làm chỗ dựa, mối quan hệ này tuyệt đối là vững như bàn thạch, còn về phần ức hiếp cô, cho hắn cả ngàn lá gan hắn cũng không dám.
Nhưng tiếc nuối là Lưu Tư Ngữ từ chối thẳng thừng: "Lâm Ngọc Thành, tôi đã thấy được sự nhiệt tình của anh rồi, nhưng tôi nghĩ giữa chúng ta không phù hợp, mong anh sau này có thể gặp được người tốt."
Lâm Ngọc Thành cười khổ: "Cô chính là người tốt đấy, nhưng nếu Lưu tiểu thư không thích tại hạ thì tại hạ cũng không nên dây dưa thêm nữa, như vậy sẽ bất lịch sự. Xem mắt không thành vậy thì làm bạn bè vậy, mong Lưu tiểu thư đừng từ chối."
Lời nói hạ thấp giọng mình xuống, Lưu Tư Ngữ thấy cũng không tiện từ chối, cuối cùng cũng thêm wechat, coi như là biểu tượng của bạn bè.
Không chỉ Lâm Ngọc Thành mà ngay cả đại bá của hắn là Lâm Đức cũng tức giận đến bật cười. Đã bao nhiêu năm nay, ở kinh thành chưa từng có ai dám ăn nói với người nhà họ Lâm như vậy, hiện tại một thằng nhãi ranh từ Hỗ Thành lại dám cảnh cáo mình.
Lâm Ngọc Thành nhe răng trợn mắt, trông như một con quỷ.
"Thằng nhãi, ta lại muốn xem thử xem ngươi cảnh cáo ta như thế nào, ta cảm thấy hôm nay ngươi có ra khỏi cái cửa này được hay không còn là một vấn đề."
Nói rồi, hắn tiện tay cầm một cái đĩa trên bàn đổ hết thức ăn, sau đó định chụp vào đầu Lâm Nam.
Đáng tiếc, khi cái đĩa còn cách đầu Lâm Nam vài centimet, nó không thể tiến thêm được nửa bước. Cái đĩa không chụp xuống được, Lâm Ngọc Thành muốn rút tay lại cũng không xong, tựa như có một lực vô hình giữ tay hắn lơ lửng giữa không trung.
Lâm Đức, với tư cách là một trong những cao thủ của nhà họ Lâm, thực lực đã đạt tới hóa kình hậu kỳ, làm sao lại không nhận ra đây là chân khí ngoại phóng.
Ông vừa vỗ tay vừa nói: "Tốt! Tốt! Quả là anh hùng xuất thiếu niên, tuổi trẻ như vậy đã là võ giả hóa kình, có thể sánh vai với lão già ta, quả thực có vốn cuồng ngạo."
"Ngọc Thành làm việc xốc nổi, hôm nay bị dạy dỗ một trận, ghi nhớ lâu cũng tốt. Bất quá, dạy dỗ người nhà họ Lâm ta có thể sẽ phải trả một cái giá đắt, thiếu niên chuẩn bị đón nhận cơn giận của ta đi!"
Nhìn thấy Lâm Đức ra vẻ trưởng bối dạy dỗ hậu bối, làm ra vẻ cao nhân. Lâm Nam cũng không nhịn được nữa, liền phóng chân khí hất văng Lâm Ngọc Thành về phía Lâm Đức.
Lâm Đức tự tin muốn dùng chân khí tiếp lấy cháu mình đang bay tới, nhưng vừa chạm vào Lâm Ngọc Thành, ông ta cảm thấy một sức mạnh lớn lao.
Không có gì bất ngờ, Lâm Ngọc Thành mang theo cả đại bá cùng đập vào tường.
Lâm Nam vừa thong thả ăn đồ trong chén vừa trêu chọc: "Chỉ có nhiêu đây thực lực, mà ông cũng dám lên mặt?"
Dù đập vào tường nhưng với võ giả hóa kình, thương tổn không lớn.
Lâm Đức đẩy Lâm Ngọc Thành ra, run rẩy chỉ vào Lâm Nam nói: "Ngươi chính là cái người phế Tông Sư cảnh võ giả Diêm La Vương Tần Xuyên kia?"
Lúc này ông ta đã sợ hãi, Tần Xuyên có thể chấp nhận việc bị phế tu vi không có nghĩa là ông ta cũng chấp nhận được.
Đừng nhìn Lâm Đức địa vị cao sang, diện mạo sáng sủa, một khi không còn tu vi, tại nơi ăn thịt người như Lâm gia, ông ta chẳng còn chút địa vị nào.
"Xem như ông có chút mắt nhìn."
Lâm Ngọc Thành cũng là người thức thời, đại bá của mình cũng đánh không lại người ta, hắn quỳ xuống còn không kịp thì làm sao dám đi tìm cái chết.
Quay người chạy nhanh tới chỗ đồ ăn mình làm đổ, lấy khăn giấy lau dọn. Vừa lau dọn vừa nói: "Lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, mong rằng tông sư đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha thứ cho lần này."
Lâm Nam không ngờ Lâm công tử nhà này lại hiểu chuyện như vậy, không giống như Thượng Quan Thiên Xuyên, cái đầu cứng nhắc, nhất định phải bị đánh mới nhận ra địa vị của mình.
Ban đầu Lâm Nam đưa tay định vỗ vai Lâm Ngọc Thành để biểu thị tán thưởng, ai ngờ vừa đưa tay hắn liền quỳ xuống.
"Tông sư đại nhân, chỉ cần không phế tu vi của hai chúng tôi, ngài nói yêu cầu gì cũng được."
Lâm Đức lúc này cũng không để ý đến mình lớn tuổi như vậy, quỳ xuống phụ họa nói mình cũng điều kiện gì cũng đáp ứng.
Đến lượt Lâm Nam không hiểu chuyện gì: "Ta chỉ là phế có cái Tần Xuyên thôi mà? Sao hai người quỳ vậy, làm ta cảm thấy như mình là một con ác quỷ chuyên đi phế tu vi người khác."
Dù trong lòng nghĩ, "Chẳng lẽ không đúng sao?", nhưng ngoài miệng không dám nói vậy, "Tông sư đại nhân nói đùa, làm sao chúng tôi lại nghĩ ngài là ác quỷ được chứ? Quỳ xuống chỉ là vì nể phục khí thế của ngài thôi."
Lâm Nam biết Lâm Ngọc Thành đang nói bừa, nhưng vẫn kêu hai người đứng lên.
"Ngồi đi! Trừ khi mấy người thật sự chọc giận ta, chứ ta sẽ không tùy tiện phế tu vi người khác đâu."
Hai người nghe vậy mừng rỡ, tay liên tục xoa xoa lên quần áo.
"Nhưng mà," hai người lại căng thẳng, lắng nghe lời Lâm Nam dạy bảo.
"Ta là người rất coi trọng tình nghĩa, nếu để ta biết mấy người có làm chuyện gì không tốt với người bên cạnh ta thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt."
Nói xong không quên nắm chặt nắm đấm, chiếc đũa ngọc trong tay bị bóp nát vụn.
"Đó là đương nhiên, tông sư đại nhân cứ yên tâm."
Lúc đầu Lâm Đức cho rằng việc phế tu vi Tông Sư cảnh của Tần Xuyên là do có thù oán. Bây giờ xem ra, tám phần là có liên quan đến Lưu Tư Ngữ, nên ông ta cũng không dám tiếp tục thực hiện kế hoạch nhằm vào cô.
"Được rồi, ăn cơm thôi!"
Thấy Lâm Nam không có đũa, Lâm Ngọc Thành cũng rất thức thời, gọi nhân viên phục vụ mang đến một đôi khác.
Trong nhà vệ sinh, Lưu Tư Ngữ đang trang điểm lại bên cạnh bồn rửa mặt.
Lư Miêu Miêu nói: "Tư Ngữ, cái đối tượng xem mắt của cậu nhìn có vẻ gian xảo lắm, tớ sợ cậu không giữ được."
Lưu Tư Ngữ vừa kẻ lông mày vừa đáp: "Ngốc Miêu Miêu của tớ, tớ đã nói với cậu rồi mà, cái đối tượng xem mắt lần này vì chuyện gia đình mà trong lòng rất u ám, nên lần này tớ chỉ đi cho có thôi."
"Ồ! Sao cậu biết trong lòng hắn u ám vậy?"
Lưu Tư Ngữ kể lại chuyện trước kia cô mời người ở kinh thành đến đối phó với Thượng Quan Thiên Xuyên, chuyện này là nghe được trong lúc nói chuyện phiếm với một người bạn.
Ai ngờ, Lư Miêu Miêu lại chuyển sự chú ý từ Lâm Ngọc Thành sang người bạn ở kinh thành của Lưu Tư Ngữ: "Tư Ngữ, cái này không giống cậu chút nào! Cậu trước giờ không gần nam sắc, vậy mà có thể nói chuyện phiếm với người đó, xem ra quan hệ không hề đơn giản, mau khai thật đi."
Lưu Tư Ngữ ngẩn người, một gương mặt tươi cười hoạt bát hiện lên trong đầu, nhưng cô nhanh chóng lắc đầu, đồng thời kết thúc việc trang điểm.
"Miêu Miêu cậu đúng là nhiều chuyện đó, đi ra ngoài lâu rồi, mau về ăn cơm thôi!"
Lư Miêu Miêu bị kéo đi biết bạn thân mình có chuyện, nhưng người ta không nói thì cô cũng chẳng còn cách nào.
Trở lại phòng ăn, hai người kinh ngạc trước cảnh hòa thuận trước mắt.
Ba người đang nói chuyện vui vẻ, Lâm Ngọc Thành và Lâm Đức thì hết lời giới thiệu các món ăn cho Lâm Nam, thậm chí ông lão Lâm Đức còn đích thân rót nước trái cây.
Lưu Tư Ngữ hiểu rằng có thể khiến một đại lão như Lâm Đức ăn nói khép nép như vậy thì chắc chắn là nhờ vào thực lực của Lâm Nam.
Thấy Lư Miêu Miêu và Lưu Tư Ngữ ngồi xuống, hai người kia mới thu liễm lại một chút.
Nói tóm lại, họ đã ăn xong bữa cơm một cách vô cùng náo nhiệt.
Tiếp theo là chuyện của Lưu Tư Ngữ và Lâm Ngọc Thành.
Lâm Nam trực tiếp kéo Lư Miêu Miêu rời đi, dù sao buổi chiều còn phải đến cửa hàng đồ trang điểm thủ công của nhà họ Châu để đặt đồ trang điểm cho Lư Miêu Miêu, không thể chậm trễ được.
Lâm Nam tự nhận rằng có mình uy hiếp thì Lưu Tư Ngữ tuyệt đối sẽ không bị ép làm bất kỳ chuyện gì không thích.
Và đúng như Lâm Nam dự đoán, trong phòng ăn, Lâm Ngọc Thành không còn ngụy trang nhiệt tình nữa, mà thật sự muốn xem mắt với Lưu Tư Ngữ.
Dù sao kết hợp với cô, không chỉ có sự trợ lực của nhà họ Lưu, mà còn có một người bạn Tông Sư cảnh làm chỗ dựa, mối quan hệ này tuyệt đối là vững như bàn thạch, còn về phần ức hiếp cô, cho hắn cả ngàn lá gan hắn cũng không dám.
Nhưng tiếc nuối là Lưu Tư Ngữ từ chối thẳng thừng: "Lâm Ngọc Thành, tôi đã thấy được sự nhiệt tình của anh rồi, nhưng tôi nghĩ giữa chúng ta không phù hợp, mong anh sau này có thể gặp được người tốt."
Lâm Ngọc Thành cười khổ: "Cô chính là người tốt đấy, nhưng nếu Lưu tiểu thư không thích tại hạ thì tại hạ cũng không nên dây dưa thêm nữa, như vậy sẽ bất lịch sự. Xem mắt không thành vậy thì làm bạn bè vậy, mong Lưu tiểu thư đừng từ chối."
Lời nói hạ thấp giọng mình xuống, Lưu Tư Ngữ thấy cũng không tiện từ chối, cuối cùng cũng thêm wechat, coi như là biểu tượng của bạn bè.
Bạn cần đăng nhập để bình luận