Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 155: Cà chua hầm thịt bò nạm, cực hạn dụ hoặc

Chương 155: Cà chua hầm thịt bò nạm, cực hạn dụ hoặc
Còn chưa biết rõ nàng muốn làm gì, Lư Miêu Miêu đành phải cầm giày cao gót của nàng đuổi theo. Trong tủ quần áo, mấy bộ đồ ngủ cùng chiếc váy ngủ hai dây màu trắng lóa mắt treo cùng nhau. Lưu Tư Ngữ lấy váy ngủ ra, liếc mắt một cái liền thấy đây là đồ không thể mặc ra ngoài.
Vừa lúc này Lư Miêu Miêu theo tới. “Tư Ngữ, sao ngươi không mang giày đã chạy lung tung rồi!” Vừa thấy váy ngủ trên tay nàng, “Ngươi muốn mặc sao? Cho ngươi nè.” Nói xong, liền để giày cao gót xuống chân nàng, còn tự lẩm bẩm: “Lần sau ngươi vẫn là xỏ dép lê đi! Chân thúi nha.”
Lưu Tư Ngữ biết rõ mình muốn làm gì, không vì lời nói của nàng mà chậm trễ tiến độ. “Miêu Miêu bảo bối, đồ ngủ của ngươi ta tùy tiện mặc được không?”
Đứng dậy, Lư Miêu Miêu không rõ Lưu Tư Ngữ có ý đồ quỷ quái gì, nên gật đầu.
Nghe vậy, Lưu Tư Ngữ cười tươi rói. “Vậy thì tốt, chiếc váy ngủ này để lại cho ngươi, còn lại ta đều mang về mặc.” Nói xong, nàng mang giày cao gót, ôm hết mấy bộ đồ ngủ còn lại trong tủ đi xuống lầu.
Lúc Lư Miêu Miêu kịp phản ứng thì Lưu Tư Ngữ đã xuống lầu. Nàng chỉ có thể ở trên lầu hô: “Tư Ngữ, ngươi nhiều đồ ngủ như vậy, ngươi ôm hết của ta đi tính là sao!”
Biết không đuổi kịp, Lưu Tư Ngữ dừng lại, ngẩng đầu nói: “Miêu Miêu bảo bối, ngươi đừng có nói mò, không phải đã để lại cho ngươi một cái sao? Yên tâm, mấy thứ này ngày mai, không đúng, ngày mốt hoặc ngày kia ta sẽ trả lại cho ngươi.” Ngay sau đó, nàng nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Vừa lúc gặp Lâm Nam đang bưng thức ăn. “Lưu Tư Ngữ, đang muốn ăn cơm mà, ngươi chạy đi đâu đó?” Nhìn lên lầu, thấy Lư Miêu Miêu đã đi vào, Lưu Tư Ngữ mới nói với Lâm Nam: “Nói không ăn cơm chùa của ngươi thì không thể nuốt lời được, thù lao là gì thì tối ngươi sẽ biết.”
“Không nói nữa, ta về trước một chuyến, lập tức tới liền, nhìn đồ ăn trên tay ngươi mà ta thấy đói bụng rồi, tuyệt đối đừng ăn trước, chờ ta về đấy.” Nhìn thấy Lưu Tư Ngữ mang giày cao gót mà vẫn có thể bước đi như bay. “Đã đến lúc để lão bà thích nghi một chút rồi, ngày mai yến hội chắc là sẽ phải mặc đó.”
Bày hết thức ăn xong, hắn lại gọi Lư Miêu Miêu xuống. Đồng thời mở một chai rượu vang đỏ, rót rượu ra ly, dĩ nhiên không phải loại ly rượu mà mấy vị phụ đạo viên dùng lần trước, chúng đã bị xử lý hết. Sau khi làm xong hết mọi thứ, Lâm Nam nhìn bữa tối phong phú, lại thêm rượu đỏ, không khỏi cảm thán, những ngày tháng thế này, trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ, hơn 100 vạn rượu đỏ nói mở là mở ngay.
Trên bàn cơm, Lưu Tư Ngữ không hề kinh ngạc khi thấy có thêm vài món liên quan tới thịt bò, luôn không thể là lão công cô ta nấu cơm riêng cho mình được, có món mình thích ăn cũng đã là tốt rồi. Đang ăn thì Lư Miêu Miêu đột nhiên nói: “Ta kể chuyện cười cho mọi người nghe nhé!” Thấy hai người đang dùng khăn giấy lau miệng, Lư Miêu Miêu cũng nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Chuyện cười này nàng mới xem trên TikTok, vừa hay tối nay Lâm Nam làm món cà chua hầm thịt bò nạm, nên mới nổi hứng.
Khụ khụ hai tiếng, ngữ khí chậm rãi, thêm chút ửng hồng trên mặt, có chút đáng yêu. “Có người nói cà chua và thịt bò không thể ăn chung, mọi người biết vì sao không?”
Lâm Nam liếc qua món cà chua hầm thịt bò nạm mà mình làm, nhưng món này nằm trong công thức nấu ăn cấp tông sư của hệ thống mà, không thấy có cảnh báo nguy hại nào.
Còn Lưu Tư Ngữ thì nhìn món cà chua hầm thịt bò nạm còn chưa kịp nếm, trong đầu chợt hiện ra vài suy nghĩ. Điều kỳ quái nhất chính là, Lâm Nam không muốn Lư Miêu Miêu nên mới mượn cớ nấu cơm để hạ độc Lư Miêu Miêu. Trong nháy mắt, da gà nổi hết lên.
Trái lại Lư Miêu Miêu thì: “Mọi người sao nghiêm túc vậy, ta đang kể chuyện cười đó.” “Được rồi, mọi người chắc chắn không biết, vậy để ta nói cho mọi người nghe.” “Bởi vì cà chua màu đỏ, khi ăn cùng thịt bò vào bụng, con bò ở trong bụng sẽ húc ngươi, cho nên ngươi sẽ thấy khó chịu.”
Nói xong, hai vợ chồng Lâm Nam cùng nhau cười. Lưu Tư Ngữ thì đầy dấu chấm hỏi: “? Điểm cười của ta thấp vậy sao? Đây là cái gì mà cười lạnh, hoàn toàn không cười nổi.”
Thực ra Lâm Nam cười là cười hạnh phúc, là cười mình cưới được cô vợ thú vị như vậy, chứ không phải vì chuyện cười. Lư Miêu Miêu cười có lẽ vì điểm cười của nàng thấp. Sau khi hai người cười xong, họ còn nâng ly cụng một cái. Lưu Tư Ngữ chỉ còn biết tự nhận mình là thằng hề, sao lại phải cùng hai người này ăn cơm chứ. Cuối cùng chỉ còn biết hóa đau thương thành sức mạnh, vét sạch đồ ăn trên bàn, chiếc váy dài bó sát ban nãy giờ cũng hơi nhô ra ở bụng.
Lúc rời đi, Lư Miêu Miêu còn đùa trông Lưu Tư Ngữ như có thai. Nhưng sau đó nàng lại thấy mình lỡ lời. Bởi vì Lưu Tư Ngữ lại giục nàng sinh con: “Tối nay phải cố gắng vào nhé! Tranh thủ sớm một chút cho ta làm mẹ nuôi.”
Bất đắc dĩ, Lư Miêu Miêu chỉ đành đẩy nàng đi, về chuyện sinh con, nàng thật sự vẫn chưa nghĩ tới. Nàng thấy mình vẫn còn đang là học sinh, mình vẫn là trẻ con, lại sinh một đứa con, luôn cảm thấy có chút đột ngột. "Không nghĩ, thuận theo tự nhiên thôi."
Ban đêm Lâm Nam cùng Lư Miêu Miêu đi dạo một vòng, không chỉ để tiêu cơm mà còn để chờ nhân viên dọn dẹp mới đến quét dọn biệt thự số ba một lượt.
Đêm khuya, Lâm Nam tắm rửa xong sớm đã ở trên giường chờ Lư Miêu Miêu, còn nàng ngâm mình trong bồn tắm khá lâu. Trong phòng tắm, khăn tắm quấn quanh thân thể mềm mại, lộ ra vai và cổ, trên làn da trắng như tuyết vẫn còn vương chút giọt nước, không thể tưởng tượng được hương thơm sẽ đậm đà tới mức nào. Lư Miêu Miêu suy đi nghĩ lại, vẫn là mặc bộ váy ngủ hai dây màu trắng kia, rồi ra khỏi phòng tắm để sấy tóc.
Lâm Nam cũng nghe thấy tiếng mà xuống giường. "Để anh giúp em sấy nhé!" Khi thấy người vợ đang sấy tóc trước gương, Lâm Nam sững sờ. Đôi tay trắng nõn hoàn toàn trần trụi, da thịt phía sau trắng như tuyết đầy gợi cảm.
Không hề do dự, Lâm Nam tiến tới nhận máy sấy tóc trong tay Lư Miêu Miêu, giúp nàng sấy tóc. Mùi thơm của dầu gội và sữa tắm hòa cùng hương thơm cơ thể xộc vào mũi. Thông qua tấm kính, có thể thấy rõ cảnh trước ngực của Lư Miêu Miêu qua lớp váy ngủ, dù đã đích thân cảm nhận nhưng sự mơ hồ lại càng thêm phần quyến rũ. Lúc sấy tóc, Lâm Nam không biết đã nuốt bao nhiêu nước bọt.
Lư Miêu Miêu hỏi: “Lâm Nam, anh khát sao?”
Lâm Nam gật đầu. Thấy tóc sắp khô, Lư Miêu Miêu muốn nhận lại máy sấy tóc thì bị Lâm Nam từ chối. "Anh vẫn chịu được, sấy tóc cho em khô trước đã." "Được thôi!"
Sau hơn một phút, Lâm Nam tắt máy sấy. Lư Miêu Miêu nói: “Đi uống nước đi thôi! Chuyện tốt cũng có thể nói em muốn một chút." Đặt máy sấy tóc xuống, Lâm Nam không động đậy, chờ Lư Miêu Miêu quay lại, anh trực tiếp ôm nàng đặt lên bồn rửa mặt, không cho cơ hội nào, trực tiếp hôn nàng. Thừa lúc lấy hơi, "Nước thật ngọt." Lư Miêu Miêu chỉ cảm thấy có thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào miệng mình, bất đắc dĩ chỉ có thể vòng tay ôm cổ Lâm Nam, đáp lại.
Điều này khiến Lâm Nam kích động tột độ, anh ôm Lư Miêu Miêu vào phòng ngủ, vì sợ nàng rơi nên hai chân Lư Miêu Miêu kẹp chặt eo Lâm Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận