Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 292: Vinh lấy được một trăm hai mươi điểm điểm cao, Hạng Thanh Phong người rất không tệ
"Chương 292: Vinh nhận được một trăm hai mươi điểm, Hạng Thanh Phong là người không tệ"
"Xem ra tỷ tỷ vẫn ghét ta, đã vậy, ta đi, tránh làm bẩn mắt tỷ tỷ." Nói xong liền muốn đứng lên rời đi.
Giang Lâm cũng hết cách rồi, nếu không phải vì giữ mối quan hệ giữa hai nhà, nàng đã sớm chạy, còn ở đây ứng phó tên nhóc này.
Thấy vậy nàng đưa tay kéo hắn lại, bảo hắn ngồi xuống.
"Đừng nhúc nhích, nếu ngươi muốn ra mắt thì cứ ra đi! Yêu cầu của ta rất cao đó."
Hạng Thanh Phong vẻ mặt thật thà.
"Yên tâm đi tỷ tỷ, em luôn là một chàng trai tốt, giữ mình trong sạch, tuyệt đối sẽ không làm chị thất vọng."
Giang Lâm suýt chút nữa trợn trắng mắt.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, xem Lưu Tư Ngữ gửi đến những câu hỏi khác.
Nhưng trước hết cô thấy hơn mười tin nhắn trong nhóm, nếu không có tin nhắn thoại thì chắc còn nhiều nữa.
Nghĩ đến việc chơi điện thoại trước mặt người khác là không tốt.
Giang Lâm liền đánh tiếng trước.
"Trí nhớ của ta không tốt, nhìn điện thoại ngươi không ngại chứ?"
Thực chất trong lòng cô muốn nói: "Ngươi có ý kiến cũng chịu thôi, không thì cút đi."
Mà Hạng Thanh Phong hôm nay nhập vai tiểu nãi cẩu, sao có thể để ý.
"Tỷ tỷ đừng đùa, chị muốn thế nào cũng được."
Thấy hắn hiểu chuyện như vậy, Giang Lâm cũng không trả lời nữa.
Câu đầu tiên, đương nhiên là về vóc dáng, còn bức ảnh mà lão bản của cô cho xem, đó là của mấy năm trước rồi, chẳng có chút giá trị tham khảo nào.
"Đệ đệ, tỷ tỷ là một người coi trọng ngoại hình, dù trông em cũng rất thuận mắt, nhưng mà chị vẫn muốn đánh giá một chút, chắc là em không ngại đứng lên chụp một tấm ảnh chứ?"
Hạng Thanh Phong đang chuẩn bị uống cà phê thì không chút do dự đứng thẳng lên.
"Tỷ tỷ cứ tùy ý chụp, nhưng nhớ chụp cho em đẹp trai chút nhé, nếu không điểm chắc chắn thấp lắm."
Thật ra Hạng Thanh Phong hiểu rõ, việc đánh giá này chắc không phải do máy móc hay phần mềm mà là đám bạn của cô.
Nhưng anh không hỏi nhiều, bởi vì anh rất tự tin vào ngoại hình của mình.
Rất nhanh Giang Lâm liền chụp cho anh một tấm ảnh toàn thân rồi gửi vào nhóm.
Lưu Tư Ngữ đang nghe hai người nói chuyện, đã sớm chờ Giang Lâm gửi ảnh.
Cô vừa gửi ảnh thì Lưu Tư Ngữ đã mở ra xem.
Đánh giá chỉ có hai chữ: "Hoàn mỹ".
Sau hai chữ lớn đó, trên trang giấy lại được cộng thêm mười điểm.
Lư Miêu Miêu cũng đang quan sát, đúng lúc cô phóng to ảnh thì Lâm Nam xuất hiện bên cạnh cô, trên tay còn bưng đủ loại đồ ăn vặt như hạt.
"Đây là bà Linh Bái sai người đi mua, đang xem gì mà chăm chú vậy, ta cũng xem với."
Vừa đặt đồ ăn xuống, anh vừa ghé đầu lại nhìn.
Vì có ánh nắng, Lư Miêu Miêu sợ Lâm Nam không thấy rõ nên chủ động đưa điện thoại cho anh.
"Đây là đối tượng xem mắt của Lâm Lâm, anh xem thế nào, trông thanh tú nhỉ!"
Lâm Nam xem xong lắc đầu.
"Bình thường thôi! Em thấy anh đẹp trai hay là hắn đẹp trai."
Lư Miêu Miêu không ngờ Lâm Nam sẽ hỏi câu đó, nhưng vẫn đáp: "Anh đẹp trai, anh là đẹp trai nhất."
Cuộc đối thoại của hai người bị Lưu Tư Ngữ nghe thấy hết.
"Miêu Miêu bảo bối, bây giờ chúng ta đang có nhiệm vụ đó, hai người liếc mắt đưa tình không hợp lý đâu nhé!"
"Nào có liếc mắt đưa tình, anh không đẹp trai sao? Vợ anh đây là nói thật mà."
"Thật không! Bà xã."
Lưu Tư Ngữ không ngờ Lâm Nam da mặt dày vậy, nhưng nghĩ đến ngoại hình của anh, đúng là hơn Hạng Thanh Phong một bậc, cô cũng không phản bác nữa.
Lúc này Giang Lâm bên kia lại có động tĩnh, chủ đề này cũng vì vậy mà kết thúc, Lư Miêu Miêu lại cầm điện thoại trở lại.
Mà Lâm Nam cũng không rời đi, bắt đầu bóc hạt, bà xã một cái mình một cái, bà xã một cái lại một cái nữa...
Về phần Nữu Cỗ Lộc • Linh Bái, hôm nay nàng có việc bận, thiết kế y phục Lâm Nam hai vợ chồng cũng không giúp được gì, nên cứ ngồi chung trong sân phơi nắng.
Giang Lâm câu thứ hai hỏi là có hút thuốc hay uống rượu không, thói quen sinh hoạt và vệ sinh thế nào.
Điểm này Hạng Thanh Phong cũng cam đoan liên tục, không hút thuốc, thỉnh thoảng uống rượu, nhưng chắc chắn không uống nhiều, còn thói quen sinh hoạt thì tương đối khỏe mạnh, vì bà nội anh xuất thân không tầm thường, nên cả nhà anh đều có thói quen sinh hoạt tốt, thói quen vệ sinh càng khỏi phải nói.
Cứ như vậy, anh lại được Lưu Tư Ngữ cộng thêm mười điểm.
Sau đó lại hỏi về tính cách, tam quan, kế hoạch tương lai, trong đó không thiếu những câu hỏi riêng của cô.
Hạng Thanh Phong đều trả lời đâu ra đấy, Giang Lâm rất hài lòng.
Lúc này điểm số của Lưu Tư Ngữ trên giấy khiến cô cảm thấy mình đặt ra điều kiện có phải quá thấp rồi không.
Còn bên Lư Miêu Miêu, Lâm Nam lên tiếng trước.
Anh đưa một hạt quả vào miệng Lư Miêu Miêu.
"Khuê mật của em cũng giỏi đó! Đi xem mắt chất lượng thế này, chỉ sợ nam nhân cũng muốn gả cho hắn."
Lư Miêu Miêu đánh yêu anh một cái, "Nói lung tung, dù gì thì cũng phải xem Lâm Lâm có thích hay không đã."
Nghe vợ mình nói vậy, Lâm Nam cũng đồng tình.
Bởi vì hai người họ cũng là vậy, khi đó Lâm Nam bị đá rồi còn bị sa thải, nghèo rớt mùng tơi, còn Lư Miêu Miêu thì ít nhiều còn có công việc và thu nhập ổn định, thu nhập làm thêm cũng không thấp, vậy mà vẫn coi trọng anh.
Tuy là có hiệp nghị, nhưng nếu đổi thành người khác, e rằng đến cơ hội cũng chẳng có.
"Tư Ngữ, cậu đang chấm điểm, được bao nhiêu rồi?"
"Một trăm hai mươi điểm."
Lư Miêu Miêu không ngờ Lưu Tư Ngữ lại đánh giá cao như vậy, gấp đôi số điểm tiêu chuẩn.
"Xem ra tên Phùng Nam Tiêu kia nguy hiểm rồi."
"Nguy hiểm thì nguy hiểm chứ! Ai bảo tên cẩu nam đó năm xưa không biết điều, bây giờ lại muốn quay lại, khiến Lâm Lâm nhà ta cứ phải tiếc nuối mãi."
Lâm Nam có chút hiếu kỳ nhưng cũng thấy tên đó quen quen.
Anh bèn chỉ vào cái tên hỏi Lư Miêu Miêu đó là ai.
"Anh nói Phùng Nam Tiêu ấy à? Là bạn học của Lâm Lâm, cũng là bạn đại học của tôi và Tư Ngữ, còn quan hệ thì một hai câu cũng không nói hết được, có cơ hội em kể anh nghe."
Lâm Nam không hỏi thêm, ngược lại trong đầu lại xuất hiện một gương mặt.
Còn Giang Lâm bên kia, sau khi hỏi hết các câu hỏi.
"Tỷ tỷ, thế nào, hài lòng chứ?"
"Phải nói thật, em đúng là hoàn mỹ, ưu tú đến mức khiến người ta phải e dè."
"Vậy bây giờ chúng ta tính là quan hệ gì, người yêu..."
Giang Lâm đưa tay ra ngăn lại, "Bây giờ chúng ta xem như bạn bè thôi, còn sau này thế nào thì để sau, dù sao chúng ta cũng xem như lần đầu gặp mặt, nên..."
"Tỷ tỷ, em hiểu, dù sao thời gian còn dài, chị yên tâm, chỉ cần một ngày chị chưa từ chối em, thì sẽ không ai cướp em đi được."
"Hả, chúng ta không phải đang xem mắt sao? Không cần thế chứ! Với cả từ nãy đến giờ toàn là tôi hỏi em thôi, em không có gì muốn hỏi tôi à?"
"Không có, từ lần đầu em gặp chị là em đã thích chị rồi, cả đời này em chỉ nhận định mình chị, em chỉ mong chị cho em một cơ hội, dù tương lai không có kết quả gì, thì đó cũng là do em không có phúc phận."
Giang Lâm không ngờ tên nhóc này lại ăn nói dễ nghe như vậy, chỉ là hơi có chút ý tứ bắt cóc đạo đức.
Dù hôm nay cô nói nhiều như vậy, hỏi nhiều câu như vậy, nhưng trong thâm tâm Giang Lâm vẫn chưa từng muốn coi Hạng Thanh Phong như một nửa kia của mình.
Ngược lại cô càng xem cậu như một người em trai.
"Đừng nói chắc chắn quá, chuyện sau này để sau hẵng hay, còn hôm nay, cứ hoàn thành buổi hoạt động mà ba tôi và bác Hạng đã sắp xếp cho chúng ta đã!"
"Tuân lệnh."
"Xem ra tỷ tỷ vẫn ghét ta, đã vậy, ta đi, tránh làm bẩn mắt tỷ tỷ." Nói xong liền muốn đứng lên rời đi.
Giang Lâm cũng hết cách rồi, nếu không phải vì giữ mối quan hệ giữa hai nhà, nàng đã sớm chạy, còn ở đây ứng phó tên nhóc này.
Thấy vậy nàng đưa tay kéo hắn lại, bảo hắn ngồi xuống.
"Đừng nhúc nhích, nếu ngươi muốn ra mắt thì cứ ra đi! Yêu cầu của ta rất cao đó."
Hạng Thanh Phong vẻ mặt thật thà.
"Yên tâm đi tỷ tỷ, em luôn là một chàng trai tốt, giữ mình trong sạch, tuyệt đối sẽ không làm chị thất vọng."
Giang Lâm suýt chút nữa trợn trắng mắt.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, xem Lưu Tư Ngữ gửi đến những câu hỏi khác.
Nhưng trước hết cô thấy hơn mười tin nhắn trong nhóm, nếu không có tin nhắn thoại thì chắc còn nhiều nữa.
Nghĩ đến việc chơi điện thoại trước mặt người khác là không tốt.
Giang Lâm liền đánh tiếng trước.
"Trí nhớ của ta không tốt, nhìn điện thoại ngươi không ngại chứ?"
Thực chất trong lòng cô muốn nói: "Ngươi có ý kiến cũng chịu thôi, không thì cút đi."
Mà Hạng Thanh Phong hôm nay nhập vai tiểu nãi cẩu, sao có thể để ý.
"Tỷ tỷ đừng đùa, chị muốn thế nào cũng được."
Thấy hắn hiểu chuyện như vậy, Giang Lâm cũng không trả lời nữa.
Câu đầu tiên, đương nhiên là về vóc dáng, còn bức ảnh mà lão bản của cô cho xem, đó là của mấy năm trước rồi, chẳng có chút giá trị tham khảo nào.
"Đệ đệ, tỷ tỷ là một người coi trọng ngoại hình, dù trông em cũng rất thuận mắt, nhưng mà chị vẫn muốn đánh giá một chút, chắc là em không ngại đứng lên chụp một tấm ảnh chứ?"
Hạng Thanh Phong đang chuẩn bị uống cà phê thì không chút do dự đứng thẳng lên.
"Tỷ tỷ cứ tùy ý chụp, nhưng nhớ chụp cho em đẹp trai chút nhé, nếu không điểm chắc chắn thấp lắm."
Thật ra Hạng Thanh Phong hiểu rõ, việc đánh giá này chắc không phải do máy móc hay phần mềm mà là đám bạn của cô.
Nhưng anh không hỏi nhiều, bởi vì anh rất tự tin vào ngoại hình của mình.
Rất nhanh Giang Lâm liền chụp cho anh một tấm ảnh toàn thân rồi gửi vào nhóm.
Lưu Tư Ngữ đang nghe hai người nói chuyện, đã sớm chờ Giang Lâm gửi ảnh.
Cô vừa gửi ảnh thì Lưu Tư Ngữ đã mở ra xem.
Đánh giá chỉ có hai chữ: "Hoàn mỹ".
Sau hai chữ lớn đó, trên trang giấy lại được cộng thêm mười điểm.
Lư Miêu Miêu cũng đang quan sát, đúng lúc cô phóng to ảnh thì Lâm Nam xuất hiện bên cạnh cô, trên tay còn bưng đủ loại đồ ăn vặt như hạt.
"Đây là bà Linh Bái sai người đi mua, đang xem gì mà chăm chú vậy, ta cũng xem với."
Vừa đặt đồ ăn xuống, anh vừa ghé đầu lại nhìn.
Vì có ánh nắng, Lư Miêu Miêu sợ Lâm Nam không thấy rõ nên chủ động đưa điện thoại cho anh.
"Đây là đối tượng xem mắt của Lâm Lâm, anh xem thế nào, trông thanh tú nhỉ!"
Lâm Nam xem xong lắc đầu.
"Bình thường thôi! Em thấy anh đẹp trai hay là hắn đẹp trai."
Lư Miêu Miêu không ngờ Lâm Nam sẽ hỏi câu đó, nhưng vẫn đáp: "Anh đẹp trai, anh là đẹp trai nhất."
Cuộc đối thoại của hai người bị Lưu Tư Ngữ nghe thấy hết.
"Miêu Miêu bảo bối, bây giờ chúng ta đang có nhiệm vụ đó, hai người liếc mắt đưa tình không hợp lý đâu nhé!"
"Nào có liếc mắt đưa tình, anh không đẹp trai sao? Vợ anh đây là nói thật mà."
"Thật không! Bà xã."
Lưu Tư Ngữ không ngờ Lâm Nam da mặt dày vậy, nhưng nghĩ đến ngoại hình của anh, đúng là hơn Hạng Thanh Phong một bậc, cô cũng không phản bác nữa.
Lúc này Giang Lâm bên kia lại có động tĩnh, chủ đề này cũng vì vậy mà kết thúc, Lư Miêu Miêu lại cầm điện thoại trở lại.
Mà Lâm Nam cũng không rời đi, bắt đầu bóc hạt, bà xã một cái mình một cái, bà xã một cái lại một cái nữa...
Về phần Nữu Cỗ Lộc • Linh Bái, hôm nay nàng có việc bận, thiết kế y phục Lâm Nam hai vợ chồng cũng không giúp được gì, nên cứ ngồi chung trong sân phơi nắng.
Giang Lâm câu thứ hai hỏi là có hút thuốc hay uống rượu không, thói quen sinh hoạt và vệ sinh thế nào.
Điểm này Hạng Thanh Phong cũng cam đoan liên tục, không hút thuốc, thỉnh thoảng uống rượu, nhưng chắc chắn không uống nhiều, còn thói quen sinh hoạt thì tương đối khỏe mạnh, vì bà nội anh xuất thân không tầm thường, nên cả nhà anh đều có thói quen sinh hoạt tốt, thói quen vệ sinh càng khỏi phải nói.
Cứ như vậy, anh lại được Lưu Tư Ngữ cộng thêm mười điểm.
Sau đó lại hỏi về tính cách, tam quan, kế hoạch tương lai, trong đó không thiếu những câu hỏi riêng của cô.
Hạng Thanh Phong đều trả lời đâu ra đấy, Giang Lâm rất hài lòng.
Lúc này điểm số của Lưu Tư Ngữ trên giấy khiến cô cảm thấy mình đặt ra điều kiện có phải quá thấp rồi không.
Còn bên Lư Miêu Miêu, Lâm Nam lên tiếng trước.
Anh đưa một hạt quả vào miệng Lư Miêu Miêu.
"Khuê mật của em cũng giỏi đó! Đi xem mắt chất lượng thế này, chỉ sợ nam nhân cũng muốn gả cho hắn."
Lư Miêu Miêu đánh yêu anh một cái, "Nói lung tung, dù gì thì cũng phải xem Lâm Lâm có thích hay không đã."
Nghe vợ mình nói vậy, Lâm Nam cũng đồng tình.
Bởi vì hai người họ cũng là vậy, khi đó Lâm Nam bị đá rồi còn bị sa thải, nghèo rớt mùng tơi, còn Lư Miêu Miêu thì ít nhiều còn có công việc và thu nhập ổn định, thu nhập làm thêm cũng không thấp, vậy mà vẫn coi trọng anh.
Tuy là có hiệp nghị, nhưng nếu đổi thành người khác, e rằng đến cơ hội cũng chẳng có.
"Tư Ngữ, cậu đang chấm điểm, được bao nhiêu rồi?"
"Một trăm hai mươi điểm."
Lư Miêu Miêu không ngờ Lưu Tư Ngữ lại đánh giá cao như vậy, gấp đôi số điểm tiêu chuẩn.
"Xem ra tên Phùng Nam Tiêu kia nguy hiểm rồi."
"Nguy hiểm thì nguy hiểm chứ! Ai bảo tên cẩu nam đó năm xưa không biết điều, bây giờ lại muốn quay lại, khiến Lâm Lâm nhà ta cứ phải tiếc nuối mãi."
Lâm Nam có chút hiếu kỳ nhưng cũng thấy tên đó quen quen.
Anh bèn chỉ vào cái tên hỏi Lư Miêu Miêu đó là ai.
"Anh nói Phùng Nam Tiêu ấy à? Là bạn học của Lâm Lâm, cũng là bạn đại học của tôi và Tư Ngữ, còn quan hệ thì một hai câu cũng không nói hết được, có cơ hội em kể anh nghe."
Lâm Nam không hỏi thêm, ngược lại trong đầu lại xuất hiện một gương mặt.
Còn Giang Lâm bên kia, sau khi hỏi hết các câu hỏi.
"Tỷ tỷ, thế nào, hài lòng chứ?"
"Phải nói thật, em đúng là hoàn mỹ, ưu tú đến mức khiến người ta phải e dè."
"Vậy bây giờ chúng ta tính là quan hệ gì, người yêu..."
Giang Lâm đưa tay ra ngăn lại, "Bây giờ chúng ta xem như bạn bè thôi, còn sau này thế nào thì để sau, dù sao chúng ta cũng xem như lần đầu gặp mặt, nên..."
"Tỷ tỷ, em hiểu, dù sao thời gian còn dài, chị yên tâm, chỉ cần một ngày chị chưa từ chối em, thì sẽ không ai cướp em đi được."
"Hả, chúng ta không phải đang xem mắt sao? Không cần thế chứ! Với cả từ nãy đến giờ toàn là tôi hỏi em thôi, em không có gì muốn hỏi tôi à?"
"Không có, từ lần đầu em gặp chị là em đã thích chị rồi, cả đời này em chỉ nhận định mình chị, em chỉ mong chị cho em một cơ hội, dù tương lai không có kết quả gì, thì đó cũng là do em không có phúc phận."
Giang Lâm không ngờ tên nhóc này lại ăn nói dễ nghe như vậy, chỉ là hơi có chút ý tứ bắt cóc đạo đức.
Dù hôm nay cô nói nhiều như vậy, hỏi nhiều câu như vậy, nhưng trong thâm tâm Giang Lâm vẫn chưa từng muốn coi Hạng Thanh Phong như một nửa kia của mình.
Ngược lại cô càng xem cậu như một người em trai.
"Đừng nói chắc chắn quá, chuyện sau này để sau hẵng hay, còn hôm nay, cứ hoàn thành buổi hoạt động mà ba tôi và bác Hạng đã sắp xếp cho chúng ta đã!"
"Tuân lệnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận