Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 307: Lưu Tư Ngữ trong miệng Lâm Nam, Phùng Nam Tiêu thân phận lộ ra ánh sáng
Chương 307: Lưu Tư Ngữ trong miệng Lâm Nam, thân phận Phùng Nam Tiêu lộ ra ánh sáng
Giang Lâm không biết Lưu Tư Ngữ đột nhiên nói lời này có ý gì, nhưng cũng không phản bác.
Tóm lại có thêm bạn bè thì có thêm đường đi!
"Được rồi, không nói bọn họ nữa, nói về cậu đi, cậu tiểu thư đây sống thật thoải mái, ra đường đều lái xe như này, lúc lên đại học sao cậu phải kín tiếng vậy! Chúng ta đi chơi cũng bất tiện."
Nói xong nàng quan sát cấu tạo bên trong xe thể thao, tuy gia đình nàng cũng khá giả nhưng vẫn chưa từng ngồi loại xe này.
Nghe vậy, Lưu Tư Ngữ cười nói, "Cậu đừng nói thế, xe này có tiền chưa chắc mua được, huống hồ ai lại tiêu nhiều tiền như vậy mua nó chứ?"
Giang Lâm không hiểu, "Chẳng phải cậu đang lái sao?"
Nói đến đây Lưu Tư Ngữ lập tức hứng thú,
"Xe này là của ông xã Miêu Miêu đó, cậu xem Miêu Miêu cũng lạ, chẳng biết hưởng thụ gì, xe xịn như vậy để trong gara không thèm đi, thật là lãng phí, chỉ có thể để mình tới lái thôi, ha ha ha."
Một câu nói đó lập tức cho thấy Lâm Nam không tầm thường, dù sao loại xe này nhà Lưu Tư Ngữ cũng mua không nổi, nhưng hắn lại có, vậy bối cảnh của Lâm Nam kinh khủng cỡ nào nàng cũng không dám nghĩ.
Phải biết lúc đầu khi về nhà, bố Giang Lâm sau khi biết Lưu Tư Ngữ là đại tiểu thư của Lưu gia, một trong Bát đại gia tộc Hỗ Thành, đã kinh hãi cỡ nào, Giang Lâm đến giờ vẫn nhớ như in.
Và sau khi được bố nàng giải thích cặn kẽ, Giang Lâm mới hiểu được sự khác biệt giữa người với người, nếu như bố của Hạng Thanh Phong ở đây, e là trước mặt Lưu Tư Ngữ hắn cũng không dám hé răng.
Bố nàng ban đầu đã giải thích như vậy.
Chỉ cần Lưu gia không chạm đến giới hạn cuối cùng của luật pháp quốc gia, thì ở Hỗ Thành này, bọn họ chính là thổ hoàng đế, không ai dám động vào.
Bởi vậy, hiện tại Giang Lâm tràn đầy tò mò với người bạn thân ông xã này.
Đương nhiên, chỉ là tò mò rốt cuộc hắn có năng lượng lớn đến cỡ nào.
"Tư Ngữ, cậu nói vậy, bối cảnh ông xã Miêu Miêu hẳn là không tầm thường nhỉ! So với nhà các cậu kém bao nhiêu, hay là cùng một đẳng cấp?"
Lúc này Giang Lâm vẫn còn suy đoán rất dè dặt, dù sao theo nàng thấy, nhà Lưu Tư Ngữ đã là cực hạn trong mắt nàng rồi.
Đối mặt với câu hỏi của Giang Lâm, Lưu Tư Ngữ chỉ suy tư một chút.
Sau đó đưa ra một kết luận.
"Không thể so sánh."
Giang Lâm còn tưởng nàng nói ý là chắc chắn kém nhà Lưu gia bọn họ, ai ngờ câu tiếp theo của nàng làm Giang Lâm kinh ngạc.
"Nói cho cậu như này nhé! Bên ngoài nhìn thì nhà Lưu gia của tớ có vẻ nhiều tiền hơn hắn, nhưng với những người như hắn thì tiền là thứ vô dụng nhất, chỉ cần hắn muốn thì sẽ có người liên tục mang đến, e là cho dù có chạm đến luật pháp quốc gia thì hắn vẫn có thể bình an vô sự, cả Hoa Hạ này cũng không làm gì được hắn."
"Cậu nói như vậy thì cậu hiểu chứ?"
Lưu Tư Ngữ nói rất khoa trương, nhưng ngẫm lại thì đúng là như thế, nếu Lâm Nam thật sự không muốn ở lại Hoa Hạ, muốn đi, thì không ai cản được hắn.
"Có chút hiểu, cho mình hỏi thêm một câu, đó có phải là uy lực của võ giả như lời cậu nói không?"
"Không sai, đó vẫn chỉ là một nguyên nhân thôi, mình cũng không biết hắn sinh ra thế nào nữa, mình cảm thấy trong lĩnh vực nào hắn cũng cực kỳ ưu tú, y thuật cao siêu, nấu ăn giỏi, cầm kỳ thư pháp thì hình như cái gì cũng biết mà cái gì cũng giỏi, cậu cứ nói xem có quá sức tưởng tượng không!"
Nghe vậy, Giang Lâm lại có chút lo lắng.
"Ờ, trước kia mình còn cảm thấy ít người xứng với Miêu Miêu, cậu nói thế mình thấy Miêu Miêu không xứng với hắn mất, người như vậy liệu có lăng nhăng không?"
Đàn ông có tiền hay hư hỏng, huống chi người mà Lưu Tư Ngữ miêu tả lại là loại đàn ông như thế.
Giang Lâm sợ Lư Miêu Miêu không khống chế được, tương lai bị tổn thương thì không ổn, gia thế nhà Lưu Tư Ngữ người ta còn không để vào mắt, nếu xảy ra chuyện thì chẳng phải thiệt thòi lớn sao.
Đối với sự lo lắng của Giang Lâm, Lưu Tư Ngữ cũng từng nghĩ đến, bởi vì nàng cũng muốn bạn thân của mình sống tốt.
Nhưng rất nhanh Lưu Tư Ngữ liền gạt bỏ ý nghĩ đó, hình như trong mắt Lâm Nam cũng chỉ có vợ hắn là một người phụ nữ mà thôi.
Giống như chính nàng đây, một người phụ nữ có tiền có quyền có nhan sắc và vóc dáng, theo lý thuyết thì gã đàn ông nào cũng không từ chối, nhưng trong mắt Lâm Nam, nàng nhiều nhất cũng chỉ là bạn bè.
Nếu không có Lư Miêu Miêu, e là bạn bè cũng chẳng có mà làm.
Nghe Lưu Tư Ngữ nói về Lâm Nam.
"Không hợp lẽ thường thế sao? Miêu Miêu tìm được người đàn ông này ở đâu ra vậy, đúng là mồ mả bốc khói xanh!"
"Ai bảo không phải, trước kia cảm thấy trong ba đứa mình thì chắc chắn là nó sẽ tìm được chân ái sau cùng, ai ngờ nó lại là người đầu tiên."
Nghe vậy, Giang Lâm cũng cảm khái thế sự vô thường.
"Cậu cũng nhanh lên đi, lần này tranh thủ bắt lấy Phùng Nam Tiêu, hắn chắc chắn thích cậu, mình biết chắc là cậu vẫn còn ý với hắn, cho nên đừng bỏ lỡ, điều kiện của hắn hiện tại cũng xứng với cậu rồi, đưa về ra mắt bố mẹ cậu cũng ổn."
Giang Lâm lại thấy mẹ mình không có yêu cầu gì quá lớn về điều kiện của đối tượng, nhưng bố mình chắc là yêu cầu không thấp.
Chỉ là bên nhà bà ngoại một công ty nhỏ không phát triển được, Giang Lâm không biết bố mình có hài lòng không nữa.
"Ha ha ha, Lâm Lâm không ngờ cậu lại nghĩ xa thế, cậu không cần lo, có phải cậu vẫn chưa biết tập đoàn Á Mỹ đó là của Phùng Nam Tiêu không, giờ trị giá thị trường đã hơn ngàn tỷ rồi, đem ra khoe với bố cậu, thì đích thực là một con rể vàng, con rể như này mà còn chê thì bố cậu không phải người bình thường rồi."
"Thật sao? Hắn vậy mà có thể làm công ty lớn như thế à."
"Đúng là người tài giỏi! Cho nên giờ chuyện chính của cậu là gỡ bỏ hiểu lầm giữa hai người, rồi hai người hãy ở bên nhau đi, mình xem như gả được con gái rồi đấy."
"Nếu mình đi lấy chồng thì cậu lại lẻ bóng rồi, mấy năm nay cậu vẫn chưa gặp được ai hợp sao?"
"Chuyện của mình cậu đừng lo, mình tự có tính toán."
Trên đường đi, hai người trò chuyện không ít.
Ở phía sau, trong chiếc G-Class, Hạng Thanh Phong nhìn Phùng Nam Tiêu đang lái xe nghiêm túc.
"Huynh đệ, mặc dù hai ta là tình địch nhưng mà mình thấy không nhất thiết phải im lặng không nói gì chứ! Cảm giác không khí trong xe cứ kỳ quặc thế nào."
Phùng Nam Tiêu chỉ có thể nói, "trẻ con vẫn là trẻ con."
"Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi! Còn chuyện tình địch thì thôi đi, ban đầu cậu mà nói cậu là tình địch của tôi thì có thể còn đúng, nhưng giờ trong mắt tôi cậu là một đứa trẻ con, một đứa trẻ đáng thương bị bố mẹ tùy ý chi phối."
Những lời này có thể nói là đả thương người một cách thấu tim gan, khiến Hạng Thanh Phong trong phút chốc im lặng.
Lời dối trá có thể sưởi ấm cả mùa đông, lời nói thật có thể khiến người ta đau đớn nóng bức.
Chính vì Hạng Thanh Phong biết những gì Phùng Nam Tiêu nói đều là sự thật nên mới thấy đau lòng như vậy.
Từ đó trong xe không ai nói chuyện nữa, một mạch đi theo chiếc Koenigsegg one đến khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh.
Sau khi xe thể thao đi vào, Lưu Tư Ngữ xuống xe nói với người ở cửa, liền để G-Class tiến vào.
Nói đến chuyện người ở biệt thự khác chắc chắn phải đăng ký, nhưng biệt thự số 1 thì khác, dù sao khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh đó là do Lưu gia phát triển, đăng ký làm gì cho thêm rắc rối.
Nhìn cổng chính hùng vĩ, Hạng Thanh Phong, người ít khi đến thành phố lớn, có chút kinh ngạc.
Tuy trước đây hắn có giá trị tài sản hơn 10 tỷ nhưng cũng chưa thấy nơi nào xa hoa như thế này, mà lại còn là ở Hỗ Thành tấc đất tấc vàng này nữa.
Giang Lâm không biết Lưu Tư Ngữ đột nhiên nói lời này có ý gì, nhưng cũng không phản bác.
Tóm lại có thêm bạn bè thì có thêm đường đi!
"Được rồi, không nói bọn họ nữa, nói về cậu đi, cậu tiểu thư đây sống thật thoải mái, ra đường đều lái xe như này, lúc lên đại học sao cậu phải kín tiếng vậy! Chúng ta đi chơi cũng bất tiện."
Nói xong nàng quan sát cấu tạo bên trong xe thể thao, tuy gia đình nàng cũng khá giả nhưng vẫn chưa từng ngồi loại xe này.
Nghe vậy, Lưu Tư Ngữ cười nói, "Cậu đừng nói thế, xe này có tiền chưa chắc mua được, huống hồ ai lại tiêu nhiều tiền như vậy mua nó chứ?"
Giang Lâm không hiểu, "Chẳng phải cậu đang lái sao?"
Nói đến đây Lưu Tư Ngữ lập tức hứng thú,
"Xe này là của ông xã Miêu Miêu đó, cậu xem Miêu Miêu cũng lạ, chẳng biết hưởng thụ gì, xe xịn như vậy để trong gara không thèm đi, thật là lãng phí, chỉ có thể để mình tới lái thôi, ha ha ha."
Một câu nói đó lập tức cho thấy Lâm Nam không tầm thường, dù sao loại xe này nhà Lưu Tư Ngữ cũng mua không nổi, nhưng hắn lại có, vậy bối cảnh của Lâm Nam kinh khủng cỡ nào nàng cũng không dám nghĩ.
Phải biết lúc đầu khi về nhà, bố Giang Lâm sau khi biết Lưu Tư Ngữ là đại tiểu thư của Lưu gia, một trong Bát đại gia tộc Hỗ Thành, đã kinh hãi cỡ nào, Giang Lâm đến giờ vẫn nhớ như in.
Và sau khi được bố nàng giải thích cặn kẽ, Giang Lâm mới hiểu được sự khác biệt giữa người với người, nếu như bố của Hạng Thanh Phong ở đây, e là trước mặt Lưu Tư Ngữ hắn cũng không dám hé răng.
Bố nàng ban đầu đã giải thích như vậy.
Chỉ cần Lưu gia không chạm đến giới hạn cuối cùng của luật pháp quốc gia, thì ở Hỗ Thành này, bọn họ chính là thổ hoàng đế, không ai dám động vào.
Bởi vậy, hiện tại Giang Lâm tràn đầy tò mò với người bạn thân ông xã này.
Đương nhiên, chỉ là tò mò rốt cuộc hắn có năng lượng lớn đến cỡ nào.
"Tư Ngữ, cậu nói vậy, bối cảnh ông xã Miêu Miêu hẳn là không tầm thường nhỉ! So với nhà các cậu kém bao nhiêu, hay là cùng một đẳng cấp?"
Lúc này Giang Lâm vẫn còn suy đoán rất dè dặt, dù sao theo nàng thấy, nhà Lưu Tư Ngữ đã là cực hạn trong mắt nàng rồi.
Đối mặt với câu hỏi của Giang Lâm, Lưu Tư Ngữ chỉ suy tư một chút.
Sau đó đưa ra một kết luận.
"Không thể so sánh."
Giang Lâm còn tưởng nàng nói ý là chắc chắn kém nhà Lưu gia bọn họ, ai ngờ câu tiếp theo của nàng làm Giang Lâm kinh ngạc.
"Nói cho cậu như này nhé! Bên ngoài nhìn thì nhà Lưu gia của tớ có vẻ nhiều tiền hơn hắn, nhưng với những người như hắn thì tiền là thứ vô dụng nhất, chỉ cần hắn muốn thì sẽ có người liên tục mang đến, e là cho dù có chạm đến luật pháp quốc gia thì hắn vẫn có thể bình an vô sự, cả Hoa Hạ này cũng không làm gì được hắn."
"Cậu nói như vậy thì cậu hiểu chứ?"
Lưu Tư Ngữ nói rất khoa trương, nhưng ngẫm lại thì đúng là như thế, nếu Lâm Nam thật sự không muốn ở lại Hoa Hạ, muốn đi, thì không ai cản được hắn.
"Có chút hiểu, cho mình hỏi thêm một câu, đó có phải là uy lực của võ giả như lời cậu nói không?"
"Không sai, đó vẫn chỉ là một nguyên nhân thôi, mình cũng không biết hắn sinh ra thế nào nữa, mình cảm thấy trong lĩnh vực nào hắn cũng cực kỳ ưu tú, y thuật cao siêu, nấu ăn giỏi, cầm kỳ thư pháp thì hình như cái gì cũng biết mà cái gì cũng giỏi, cậu cứ nói xem có quá sức tưởng tượng không!"
Nghe vậy, Giang Lâm lại có chút lo lắng.
"Ờ, trước kia mình còn cảm thấy ít người xứng với Miêu Miêu, cậu nói thế mình thấy Miêu Miêu không xứng với hắn mất, người như vậy liệu có lăng nhăng không?"
Đàn ông có tiền hay hư hỏng, huống chi người mà Lưu Tư Ngữ miêu tả lại là loại đàn ông như thế.
Giang Lâm sợ Lư Miêu Miêu không khống chế được, tương lai bị tổn thương thì không ổn, gia thế nhà Lưu Tư Ngữ người ta còn không để vào mắt, nếu xảy ra chuyện thì chẳng phải thiệt thòi lớn sao.
Đối với sự lo lắng của Giang Lâm, Lưu Tư Ngữ cũng từng nghĩ đến, bởi vì nàng cũng muốn bạn thân của mình sống tốt.
Nhưng rất nhanh Lưu Tư Ngữ liền gạt bỏ ý nghĩ đó, hình như trong mắt Lâm Nam cũng chỉ có vợ hắn là một người phụ nữ mà thôi.
Giống như chính nàng đây, một người phụ nữ có tiền có quyền có nhan sắc và vóc dáng, theo lý thuyết thì gã đàn ông nào cũng không từ chối, nhưng trong mắt Lâm Nam, nàng nhiều nhất cũng chỉ là bạn bè.
Nếu không có Lư Miêu Miêu, e là bạn bè cũng chẳng có mà làm.
Nghe Lưu Tư Ngữ nói về Lâm Nam.
"Không hợp lẽ thường thế sao? Miêu Miêu tìm được người đàn ông này ở đâu ra vậy, đúng là mồ mả bốc khói xanh!"
"Ai bảo không phải, trước kia cảm thấy trong ba đứa mình thì chắc chắn là nó sẽ tìm được chân ái sau cùng, ai ngờ nó lại là người đầu tiên."
Nghe vậy, Giang Lâm cũng cảm khái thế sự vô thường.
"Cậu cũng nhanh lên đi, lần này tranh thủ bắt lấy Phùng Nam Tiêu, hắn chắc chắn thích cậu, mình biết chắc là cậu vẫn còn ý với hắn, cho nên đừng bỏ lỡ, điều kiện của hắn hiện tại cũng xứng với cậu rồi, đưa về ra mắt bố mẹ cậu cũng ổn."
Giang Lâm lại thấy mẹ mình không có yêu cầu gì quá lớn về điều kiện của đối tượng, nhưng bố mình chắc là yêu cầu không thấp.
Chỉ là bên nhà bà ngoại một công ty nhỏ không phát triển được, Giang Lâm không biết bố mình có hài lòng không nữa.
"Ha ha ha, Lâm Lâm không ngờ cậu lại nghĩ xa thế, cậu không cần lo, có phải cậu vẫn chưa biết tập đoàn Á Mỹ đó là của Phùng Nam Tiêu không, giờ trị giá thị trường đã hơn ngàn tỷ rồi, đem ra khoe với bố cậu, thì đích thực là một con rể vàng, con rể như này mà còn chê thì bố cậu không phải người bình thường rồi."
"Thật sao? Hắn vậy mà có thể làm công ty lớn như thế à."
"Đúng là người tài giỏi! Cho nên giờ chuyện chính của cậu là gỡ bỏ hiểu lầm giữa hai người, rồi hai người hãy ở bên nhau đi, mình xem như gả được con gái rồi đấy."
"Nếu mình đi lấy chồng thì cậu lại lẻ bóng rồi, mấy năm nay cậu vẫn chưa gặp được ai hợp sao?"
"Chuyện của mình cậu đừng lo, mình tự có tính toán."
Trên đường đi, hai người trò chuyện không ít.
Ở phía sau, trong chiếc G-Class, Hạng Thanh Phong nhìn Phùng Nam Tiêu đang lái xe nghiêm túc.
"Huynh đệ, mặc dù hai ta là tình địch nhưng mà mình thấy không nhất thiết phải im lặng không nói gì chứ! Cảm giác không khí trong xe cứ kỳ quặc thế nào."
Phùng Nam Tiêu chỉ có thể nói, "trẻ con vẫn là trẻ con."
"Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi! Còn chuyện tình địch thì thôi đi, ban đầu cậu mà nói cậu là tình địch của tôi thì có thể còn đúng, nhưng giờ trong mắt tôi cậu là một đứa trẻ con, một đứa trẻ đáng thương bị bố mẹ tùy ý chi phối."
Những lời này có thể nói là đả thương người một cách thấu tim gan, khiến Hạng Thanh Phong trong phút chốc im lặng.
Lời dối trá có thể sưởi ấm cả mùa đông, lời nói thật có thể khiến người ta đau đớn nóng bức.
Chính vì Hạng Thanh Phong biết những gì Phùng Nam Tiêu nói đều là sự thật nên mới thấy đau lòng như vậy.
Từ đó trong xe không ai nói chuyện nữa, một mạch đi theo chiếc Koenigsegg one đến khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh.
Sau khi xe thể thao đi vào, Lưu Tư Ngữ xuống xe nói với người ở cửa, liền để G-Class tiến vào.
Nói đến chuyện người ở biệt thự khác chắc chắn phải đăng ký, nhưng biệt thự số 1 thì khác, dù sao khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh đó là do Lưu gia phát triển, đăng ký làm gì cho thêm rắc rối.
Nhìn cổng chính hùng vĩ, Hạng Thanh Phong, người ít khi đến thành phố lớn, có chút kinh ngạc.
Tuy trước đây hắn có giá trị tài sản hơn 10 tỷ nhưng cũng chưa thấy nơi nào xa hoa như thế này, mà lại còn là ở Hỗ Thành tấc đất tấc vàng này nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận