Giữa chừng Lư Miêu Miêu đứng dậy đi lên hỗ trợ. Bất quá phát hiện không có gì phải tự làm, bất đắc dĩ chỉ có thể phụ giúp lau mồ hôi, đút cho ăn. Hai người một đôi cứ thế mà ăn, đồ uống cũng giống vậy. Cuối cùng, thấy mọi người đều ăn quá no, đồ nướng còn có rất nhiều, liền bắt đầu chia cho người ngoài. Người ở khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh vẫn còn rất đông, chia vài lượt liền hết, về sau những người tới sau chỉ có thể nói một tiếng đáng tiếc. Dù sao mùi thơm kia, còn có thấy người ta ăn một cách hài lòng, đều đủ để cho thấy mình đã bỏ lỡ một lần thưởng thức mỹ thực. Cứ như vậy, một buổi nướng đồ ăn nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa hạ màn. Sắc trời cũng đã tối hẳn. Bọn người làm bắt đầu lục tục thu dọn đồ nướng, còn Lâm Nam mấy người thì vào trong phòng. Sợ Hàn Tú Tú bốn người buồn chán, Lư Miêu Miêu còn mang theo Lưu Tư Ngữ cùng các nàng bắt đầu chơi trò chơi. «Vương Giả Tranh Phong» đương nhiên là lựa chọn đầu tiên. Mỗi khi đánh không lại, người "công cụ" Lâm Nam sẽ online, không kể là vị trí nào, Lâm Nam đều có thể điều khiển được một cách dễ dàng. Lại giành được sự tán thưởng của đám tiểu mê muội. "Sư công, đây là thao tác gì vậy, chợt lóe sao?" "Sư công, anh siêu thần.""Sư công, lần sau thầy không có ở đây em có thể tìm anh chơi game không?" "Sư công, anh có tài khoản không? Chúng ta ghép cp thế nào."... Lâm Nam càng nghe càng không hợp, dứt khoát cũng không trả lời. Cứ chơi đến khuya. Lúc đầu muốn giữ Lưu Tư Ngữ lại ngủ bị Lâm Nam không chút do dự đuổi đi. "A, keo kiệt.""Đi." Dù cho chỉ là ở chung mấy tiếng, nhưng Hàn Tú Tú bốn người tự nhiên cũng hiểu rõ thân phận của Lưu Tư Ngữ đại biểu cho điều gì. Nói là con nhà giàu có thứ nhất thứ hai ở Hỗ Thành cũng không đủ. Mà bây giờ lại bị Lâm Nam đuổi đi như vậy, còn có thể nói nói cười cười, chỉ có thể nói rõ sư phụ của mình một nhà còn không đơn giản hơn. Lưu Tư Ngữ biến mất ở ngoài cửa. Nhìn thấy bốn người sững sờ tại chỗ cũ, Lư Miêu Miêu vẫy vẫy tay, "Nghĩ gì vậy?" "Không nghĩ gì, chỉ là cảm giác quan hệ của mọi người tốt thật.""Đúng vậy đúng vậy, hi vọng chúng ta sau này tốt nghiệp cũng được như vậy." Nghe những lời này, Lư Miêu Miêu cũng cảm thấy rất may mắn vì có thể làm bạn với Lưu Tư Ngữ và mọi người. Lúc này Lâm Nam nói: "Tốt, đi tắm rồi ngủ đi! Muộn rồi." Cũng không cần Lâm Nam và vợ sắp xếp, Hàn Tú Tú bốn người vẫn là ở tại phòng ngủ trưa buổi chiều. Về phần đồ dùng vệ sinh cá nhân, biệt thự đã chuẩn bị rất đầy đủ. Đêm dài. Tại phòng khách, trên chiếc giường lớn, Hàn Tú Tú bốn người bắt đầu trở về với hình thức "tin nhắn". Đồng thời xem mấy nghìn tin nhắn trong nhóm. Cao Khiết bấm vào tin nhắn cuối cùng nhất có tag tên mình, xem lướt một lượt, mới phát hiện tin nhắn tỏ tình đầu tiên cư nhiên là gửi cho mình. "Không ngờ lão nương vẫn có mị lực vậy." Ấn vào hình chân dung nhân vật hoạt hình. Cao Khiết như nhớ ra điều gì, "Chờ một chút, người này có vẻ như là anh chàng buổi sáng chạy mất!" Kích động nàng lập tức ngồi dậy, bắt đầu tìm ảnh. Có ban cán sự lớp ở đây thì rất tiện lợi. Một tiếng "Tú Tú", cả lớp ảnh của mọi người đều có thể xem được. Nghe tiếng, Hàn Tú Tú đã lướt đến tin nhắn Trần Mộc tỏ tình với Cao Khiết, chủ động đưa ảnh của Trần Mộc đến trước mặt Cao Khiết. "Là đang tìm hắn à!" Nắm lấy điện thoại của Hàn Tú Tú. "Vẫn là Tú Tú hiểu ta nhất." Cố gắng nhớ lại anh chàng chạy mất buổi sáng, quả thật là giống y đúc trong ảnh. Lúc này Cao Khiết càng nhìn Trần Mộc càng thấy vừa mắt. "Tú Tú, tớ...tớ cảm thấy muốn yêu đương rồi.""?" "Tiểu Khiết cậu nói đùa à!""Đùa với cậu đấy, xem tớ dùng kinh nghiệm xem tiểu thuyết ngôn tình nhiều năm trêu cậu ta." Vừa nói, nàng vừa biên tập tin nhắn trên giao diện không có lấy một mẩu tin nhắn đối thoại. Ở nơi xa trên một ngọn núi lớn, Trần Mộc và bạn cùng phòng lúc này cũng đã dựng xong căn cứ tạm thời. Ngồi trong lều vải, Trần vuốt điện thoại, sáng rồi tắt, tắt rồi sáng. Lâu như vậy không thấy Cao Khiết hồi âm, Trần Mộc có chút hối hận vì đã tỏ tình trực diện. Người bạn cùng phòng nhìn thấy Trần Mộc như vậy."A Mộc à! Cậu sẽ không còn đang đợi tin nhắn của Cao Khiết đó chứ! Nói thật, bây giờ là thời đại ai cũng không rời điện thoại rồi, một người có thể cách hơn mười tiếng không trả lời tin nhắn cho cậu, vậy đã nói rõ là không phải họ không nhìn thấy, mà là không muốn trả lời." Buổi sáng, sau khi Trần Mộc gửi tin nhắn tỏ tình, đám quân sư bạn cùng phòng cũng không biết, vì vội leo núi nên cũng không xem điện thoại. Đến khi nhìn thấy thì đã muộn, vượt qua thời gian thu hồi tin nhắn. Qua một hồi phân tích của bạn cùng phòng, đưa ra kết luận: tỏ tình trực diện không thích hợp với nữ sinh kiểu như Cao Khiết. Ban đầu Trần Mộc vẫn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy cứ liều một phen xem sao, dù sao cũng đã gửi đi rồi. Nhưng bây giờ xem ra thì mình thật sự không có cơ hội. Lúc này, Trần Mộc ủ rũ, dập tắt điện thoại không còn bật sáng nữa. "Ngủ đi!" Bạn cùng phòng thở dài, cũng không biết phải an ủi như thế nào. Ngay lúc này, trong lều vải đang yên tĩnh bỗng nhiên "Leng keng" một tiếng."Có tin nhắn đến." Trong chăn, Trần Mộc lại lần nữa bật sáng điện thoại, là người mà hắn chờ mong. Thấy Cao Khiết biên tập tin nhắn, Trần Mộc dường như có thể nhìn thấy biểu cảm của nàng khi biên tập tin nhắn. Sau khi kích động, hắn bắt đầu vắt óc hồi âm, bởi vì lúc này Trần Mộc đã không còn dũng khí trực diện như buổi sáng. Cứ như vậy, hai người đều đi trên con đường thoát kiếp độc thân. Tại một biệt thự vùng ngoại ô Hỗ Thành. Long Tam bẩm báo với Long Trác đang ở vị trí chủ vị."Thiếu gia, thành viên Long Tổ được điều từ nơi khác đến đã về đủ, thành viên tổ tình báo cũng đã có tin, cho bọn họ thêm ba ngày nữa là có thể điều tra ra địa chỉ của Miyamoto Weimitsu và đồng bọn.""Thi thể Miyamoto Mitsuhao có được cất giữ theo lời ta không?" Long Trác đang nhắm mắt dưỡng thần, giờ đã mở mắt. Long Tam gật đầu. "Cơ quan liên quan, người canh gác thay phiên nhau cũng đã vào vị trí, chỉ chờ Miyamoto Weimitsu và đồng bọn tự chui đầu vào lưới." Long Trác gật đầu, ra hiệu cho Long Tam có thể đi làm việc của mình. Thế nhưng Long Trác vốn muốn đi ngủ lúc này lại không thấy buồn ngủ chút nào. Cho dù Long Tam đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, nhưng Long Trác vẫn cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, dường như lần này bọn họ sẽ thất bại. Nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ lại, ông cảm thấy không có sơ hở nào. Ngồi trên ghế, Long Trác thao thức cả một đêm. Đến khi nghe bên ngoài có người bắt đầu thao luyện, Long Trác rốt cuộc không chờ được nữa, bấm số gọi cho Lâm Nam. Thì ra tối qua Long Trác nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn là nên phiền đến người cháu rể của mình. Dù sao cũng chỉ có ba ngày, không kể ba ngày này Miyamoto Weimitsu có đến gây chuyện hay không, có Lâm Nam ở đây thì tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì. Long Trác tin rằng việc để Lâm Nam và vợ ở chỗ mình ba ngày chắc không có vấn đề. Thế là có chuyện gọi điện cho Lâm Nam vào lúc này. Tại khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh. Giờ này, Lâm Nam và vợ còn đang ngủ ngon trong ổ chăn. Chuông vừa reo liền bị Lâm Nam ấn im lặng, liếc nhìn thấy là Long Trác gọi đến, lại nhìn một chút Lư Miêu Miêu đang ngủ say trong lòng mình. Lâm Nam chậm rãi rút cánh tay ra, để có thể xuống giường, sau đó kéo chăn đàng hoàng cho nàng rồi mới ra khỏi phòng nghe điện thoại. Bên trong phòng khách."Alo, cậu hai gọi điện thoại cho con giờ này, chắc là có đại sự gì rồi a!" Vốn định hỏi Lâm Nam tại sao lâu như thế mới nghe máy. Nhưng nghe thấy lời của Lâm Nam, Long Trác liếc nhìn thời gian, vẫn chưa đến năm giờ sáng, dù sao cũng có chút xấu hổ."Ngoại sinh nữ tế, không có quấy rầy đến các con ngủ chứ!"