Chương 138: Hai hot search lớn, chạy bộ sáng sớm, chóp mũi chạm nhau. "Ngươi cứ nói là có dạy đi!" Hai tay từ dưới vòng lên, ôm lấy eo nhỏ nhắn, "Dạy, khẳng định dạy, vậy phải có chút phần thưởng." Lư Miêu Miêu cắn lên mặt Lâm Nam một cái. "Đủ chứ!" Lâm Nam lộ ra nụ cười gian tà, trong lòng thầm nghĩ: "Muốn ta làm chó đúng không, ta càng cẩu hơn." Xoay người đè nàng xuống dưới thân. Đầu tiên là cắn lên mặt nàng, nơi căng tràn nhựa cây nguyên lòng trắng trứng. Sau đó là môi, mũi, vành tai… Ngay khi Lâm Nam muốn để lại vết đỏ trên cổ trắng nõn thơm ngát, liền cảm thấy sự ngăn cản của Lư Miêu Miêu. Hiện tại đầu óc Lâm Nam vẫn rất tỉnh táo, lập tức dừng lại. Lư Miêu Miêu nằm dưới, mở to mắt, hai tay nắm lấy mặt Lâm Nam. "Ngày mai trường học có đại hội thể dục thể thao, còn nhiều việc lắm, ngươi đừng làm cho ngày mai ta không thể gặp người." "Vậy thì tiếc quá." Sau đó anh tiến tới môi cô, hai người trên chiếc giường lớn 2m4 lại lăn qua lộn lại. Đợi đến khi kết thúc, lại khôi phục thành tư thế Lâm Nam ở dưới, Lư Miêu Miêu ở trên. Dưới ánh trăng, giữa hai người xuất hiện một sợi tơ phản quang, rồi đứt gãy. Cô tựa vào ngực Lâm Nam. "Thưởng cho ngươi, khi nào thì dạy ta?" Anh vuốt tóc cô, "Bà xã, thực ra ta định dạy em từ lâu rồi, nhưng lúc đó em không muốn học, ta cũng có dự định khác, nhưng bây giờ em đã muốn học, có hai con đường cho em chọn." Ngay sau đó Lâm Nam nói rõ hai con đường này. Con đường thứ nhất đương nhiên là từ giờ trở đi luyện võ, tuy đã lỡ mất tuổi luyện võ tốt nhất, nhưng Lâm Nam có lòng tin để Lư Miêu Miêu trở thành cường giả ám kình thậm chí là hóa kình. Nhưng nếu chọn tự mình luyện võ thì không những vất vả mà có lẽ mấy năm sau cũng không có thời gian làm việc khác. Con đường thứ hai Lâm Nam cũng không che giấu, buff sao chép tu vi của hệ thống bị anh sửa lại thành một thuyết pháp khác, dù sao ý chính là chung phòng. Cách này nhanh nhất, gọn nhất, lại không có di chứng. Nghe nói lựa chọn tối ưu nhất cho mình là chung phòng, Lư Miêu Miêu lộ vẻ nghi ngờ, "Lâm Nam, có phải ngươi có ý đồ riêng không?" Nghe xong, Lâm Nam đánh vào mông nàng một cái. "Sao có thể nghĩ ta như vậy hả bà xã." Có lẽ hơi mạnh tay, Lư Miêu Miêu lập tức cảm thấy nóng rát. Ngay khi Lâm Nam định đánh thêm thì bị cô túm lấy tay. "Đau." Thấy Lư Miêu Miêu tội nghiệp, Lâm Nam mới bỏ tay xuống. "Bà xã, chuyện này ta sẽ không ép buộc em, chỉ khi cả hai cùng thích thì mới vui vẻ..." Cuối cùng Lâm Nam nói đến mức mặt Lư Miêu Miêu đỏ bừng. "Lâm Nam, cảm ơn anh đã nghĩ cho em, em muốn đợi đến đêm tân hôn thì..." Nghe xong Lâm Nam vui mừng, tay lại bắt đầu không thành thật, "Đã vậy, ta thu chút lợi tức cũng không quá đáng nhỉ!" Anh vừa hôn vừa sờ soạng khắp trên dưới. Đến khi mệt thì dừng lại, "Bà xã, hay là mình làm đám cưới vào dịp Tết năm nay luôn đi, thời gian cũng vừa vặn." Nằm trong ngực Lâm Nam, Lư Miêu Miêu cũng không cự tuyệt, nửa năm nữa, cũng nhanh thôi! "Được." Nghe xong lời này, anh lại hôn thêm một cái. "Bà xã, tuy chung tu vi có thể không có di chứng, nhưng nếu thể chất của em không đủ khỏe thì có thể sẽ rất khó chịu, nên sau này mình cần tập thói quen chạy bộ sáng sớm, đây là cách nhanh nhất mà không tốn nhiều thời gian." Lư Miêu Miêu nghĩ mình mấy năm nay toàn ở nhà, chẳng hề vận động nên không do dự đồng ý. Thân thể là gốc gác, đạo lý này nàng hiểu. "Bà xã ngoan quá." Sau đó anh ôm lấy đối phương rồi thiếp đi. Lâm Nam và vợ ngủ rồi, nhưng có người thì chưa. Long Trác bên này uống mấy ấm trà, bác bỏ mấy cách gặp mặt, cuối cùng vẫn là thuộc hạ đưa ra một biện pháp tốt. Mấy ngày nay thuộc hạ này làm rất nhiều chuyện cho Long Trác, thông tin về Lâm Nam và Lư Miêu Miêu đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Nên mới đưa ra ý kiến tổ chức tiệc rượu giữa các danh lưu Hỗ Thành, đến lúc đó mời Lâm Nam dẫn vợ tới. Như vậy có thể danh chính ngôn thuận gặp cô, mà còn có thể củng cố địa vị người lãnh đạo Long Tổ ở đông nam Hoa Hạ của Long Trác, có thể nói nhất tiễn song điêu. "Cứ làm vậy đi, chuyện này toàn quyền giao cho ngươi, làm xong chắc chắn có thưởng." Lúc này Long Trác mới yên tâm ngủ. Bên kia Hoắc Quân Di cũng đưa ra quyết định quan trọng, nàng muốn nói thẳng với Hàn Hương Như chuyện Phương Vân. Không phải vì lời khuyên của Châu Khả Nhân, mà là nàng cảm thấy mình đã sai. Về phần Châu Khả Nhân, nàng cũng đã hiểu rõ, mình đường đường là đại tiểu thư nhà họ Hoắc, mới 18 tuổi đã là nữ hoàng thương nghiệp, bao nhiêu người thiên tài trác tuyệt, sao có thể treo cổ trên một cái cây cong queo như vậy. Nên nàng muốn quay lại giới kinh doanh, lấy lại tất cả thuộc về mình, còn đàn ông, à, dễ như trở bàn tay. Đêm đó, trên TikTok xuất hiện hai hot search, trực tiếp chiếm hai vị trí đầu. Thứ nhất là về Tư Đồ Quốc Cương, anh về đến kinh thành đã hơn 8 giờ tối, nhưng không ảnh hưởng gì đến việc anh công bố tin tức giải quyết phỏng đoán của Barton. Tin tức lan khắp Hoa Hạ trong chốc lát, thậm chí còn hot sang nước ngoài. Còn hot search thứ hai là về Miến Điện. Quan chức làm rõ, những người gần đây bị mất tích một cách khó hiểu không phải bị người ngoài hành tinh bắt cóc, nên mời dân chúng đừng hoảng sợ. Còn về chuyện đi đâu, quan chức cũng không che giấu, nói thẳng bọn họ đều ở Miến Điện. Đương nhiên là không phải do Long Trác phái người đưa đến, mà là chính họ bị lừa sang, nên quan chức hi vọng quần chúng nhân dân hãy mở to mắt, đừng để bị lừa bởi những lời đường mật về công việc lương cao. Quan chức nói vậy thì trừ mấy người biết chuyện không tin, còn có mấy y tá bác sĩ không tin ra, thì mọi người đều tin cả. Người biết chuyện đương nhiên là người đã đưa họ tới Miến Điện, còn bác sĩ y tá là những người điều trị và chăm sóc Vương Tiểu Oánh và Triệu Uy. Bọn họ không cho rằng hai người tàn phế, không chơi được điện thoại lại tự mình chạy đến Miến Điện. Nhưng đây là quan chức nói, bọn họ không có tư cách xoi mói. Lúc này số người của cục cảnh sát cũng tăng lên. Tiểu Quân sau khi nhận được mệnh lệnh không cần điều tra người mất tích nữa thì cũng thấy nhẹ nhõm hẳn. Dù sao hiện tại anh ta không có một chút manh mối nào, nếu sau này không tra ra thì có lẽ sẽ bị xử lý. "Cuối cùng cũng có thể về nhà ngủ ngon một giấc." Sáng hôm sau 6 giờ rưỡi. Lâm Nam đã lôi Lư Miêu Miêu vẫn còn ngủ say dậy, "Đồ lười, dậy chạy bộ thôi." "Ngủ thêm một lát nữa." Lâm Nam bế cô lên, nhưng mắt cô vẫn chưa mở ra. "Bà xã, em không mở mắt nữa là anh giúp em thay quần áo đấy." Vừa nói xong, Lư Miêu Miêu vội vàng nhảy xuống giường rửa mặt, lúc thay quần áo thì đuổi Lâm Nam ra ngoài. Khi cô đi ra lần nữa thì vẻ đẹp của cô làm lóa mắt Lâm Nam. Bộ đồ bó sát làm nổi bật lên thân hình hoàn mỹ của cô, quả thật là trước sau lồi lõm, Lâm Nam nhìn mà suýt chảy nước miếng. "Không phải chạy bộ sao? Còn không nhanh lên, lát nữa Hương Như với em còn phải đi học." Lâm Nam lau miệng, "Đi thôi đi thôi!" Sau đó, trên đường chạy ven sông bên ngoài khu Thang Thần nhất phẩm, một nam một nữ, người trước người sau, trông thật khiến người ta ngưỡng mộ. Nếu không thấy hai người là một đôi thì có lẽ không thiếu nam thanh nữ tú lên xin wechat.