Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 269: Ngây ngốc Dương Triều Nguyệt

Chương 269: Dương Triều Nguyệt ngây ngốc
Thấy ba người rời đi, Hà Siêu bảo người đem bản đăng ký đặt lên bàn.
"Các cô muốn đăng ký thì tự mình đến lấy bản khai sau đó trở về phòng nghỉ, về nội dung phỏng vấn các cô có nửa tiếng để chuẩn bị, một bản nháp nội dung người dẫn phỏng vấn là được, nửa tiếng sau có thể vào."
Các cô gái nghe vậy lần lượt cầm một bản khai rời đi, trong số đó có một cô gái trông rất nhút nhát, không có gì nổi bật.
Nhưng khi cầm bản khai cô lại hỏi một câu, "Không viết được bản nháp phỏng vấn có bị phạt không?"
Nhìn ánh mắt ngây thơ vô tội của nàng, Lâm Nam cười hiền hòa.
"Đương nhiên là không."
"Vậy thì tốt rồi."
Nói xong, nàng cũng giống như những người khác rời đi.
Hà Siêu lại có ấn tượng rất sâu với cô gái này, vì cảm thấy nàng rất kỳ lạ, có vẻ như tên là Dương Triều Nguyệt.
Sau khi mọi người rời đi, Hà Siêu và Lâm Nam cùng nhau chờ đợi.
Nơi làm việc cũng được chuyển từ văn phòng đến đây, rất đơn giản, cũng chỉ có mấy tập tài liệu mà thôi.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Hà Siêu lại hỏi một câu, "Lão bản, chỉ để bọn họ viết một bản nháp phỏng vấn streamer là được thôi sao? Chúng ta có phải cũng nên chuẩn bị gì đó cho họ không?"
Hà Siêu cho rằng Lâm Nam chưa nghĩ đến chuyện này, lúc này hắn đang muốn tìm một văn bản có độ khó cao.
Ai ngờ Lâm Nam nói: "Đương nhiên rồi, ta đã nghĩ xong hết rồi, nhờ Hà tổng giám đốc tìm cho ta ít giấy bút, ta sẽ viết ra."
"Ờ, lão bản, hay là dùng máy tính đi, tôi đánh máy ra cho anh!"
Lâm Nam lắc đầu từ chối.
"Còn nửa tiếng, ta cũng không có chuyện gì, với cả ta vẫn chưa nghĩ ra sao cho hay."
Thấy tình hình này, Hà Siêu lại bảo người mang giấy bút đến cho Lâm Nam, công ty không bao giờ thiếu mấy thứ này.
Cứ như vậy, Lâm Nam một bên cầm giấy bút vẽ vẽ, Hà Siêu thì đang chăm chỉ làm việc.
Khoảng mười phút sau, Lâm Nam cầm kiệt tác của mình lên ngắm nghía, vô cùng hài lòng.
Hà Siêu cũng nổi hứng muốn xem đồ mà ông chủ mình viết ra là cái gì.
Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ cho mọi người xem, Lâm Nam đưa luôn tờ giấy cho Hà Siêu.
Vừa nhận lấy, Hà Siêu ngây người.
Là bởi vì nét chữ giản dị, đến cả một người không am hiểu chữ nghĩa như hắn cũng nhìn ra được cái hồn bên trong, chữ có thể thông thần đại khái là như vậy.
Chữ đẹp như vậy e là bây giờ các đại sư thư pháp Hoa Hạ cũng sẽ thấy không bằng.
Nếu Lâm Nam mà biết suy nghĩ của Hà Siêu, chắc chắn sẽ tự hào một phen.
Thư pháp cấp tông sư đấy, ngươi nghĩ sao.
Nhưng chữ đẹp cũng chỉ là bước đầu, đoạn văn phía dưới mới càng khiến Hà Siêu kinh ngạc.
"Ta từng coi phù thế muôn ngàn, chúng ta thích có ba: Nhật nguyệt và khanh. Ngày là buổi sớm, tháng là hoàng hôn, khanh là hướng đến. Sớm tối hoàng hôn, lại từng chưa nghĩ, phù thế muôn ngàn, chẳng được có ba..."
Trôi chảy chưa tới hơn hai trăm chữ, nhưng tình cảm và tư tưởng ẩn chứa bên trong lại như dòng suối trong, thấm vào tận tâm can, khiến người ta không khỏi muốn nghiêm túc đọc diễn cảm.
Mị lực văn tự này, tuyệt đối không phải những bài văn trên mạng tùy tiện tìm được có thể so sánh, chiều sâu và nội hàm thể hiện ra vượt xa chúng.
Đến lúc này, Hà Siêu càng thêm bội phục Lâm Nam.
Hắn thầm than: "Thì ra con em thế gia đúng là bất phàm, bọn họ không chỉ có đầu óc kinh doanh trác tuyệt mà còn tinh thông cả cầm kỳ thi họa."
So sánh lại, những thường dân như bọn họ thật sự không theo kịp.
Thấy Hà Siêu im lặng, Lâm Nam còn tưởng mình viết không tốt.
"Hà tổng giám đốc sao thế, hay là cần sửa lại?"
"Không, không, không." Hà Siêu liên tiếp ba tiếng "không" để biểu thị sự hài lòng của mình với bài thơ.
"Lão bản đây là bài thơ anh viết ra trong chưa đến hai mươi phút sao? Quá hoàn hảo, tôi còn muốn dùng nó để đi tỏ tình."
Mặt Lâm Nam tối sầm lại, hắn biết Hà Siêu là người có gia thất, nói câu này không sợ bà già ở nhà bắt quỳ bàn phím sao?
Nhưng ngoài mặt vẫn nói: "Không sai, là vừa viết ra, nhưng ta đã suy nghĩ hồi lâu, ngươi thấy thật sự được chứ?"
Hà Siêu mạnh mẽ gật đầu.
"Vậy thì quyết định thế, xem ai đọc diễn cảm mà ta thấy ưng ý nhất, hợp đồng hạng A này thuộc về người đó."
Ngươi cảm thấy thế nào?" Đối với câu hỏi của Lâm Nam, Hà Siêu cười khổ: "Công ty đều là của anh, loại quyết định nhỏ này mà tôi còn ý kiến nữa thì đúng là không biết điều."
Nhưng ngoài miệng vẫn rất uyển chuyển, "Lão bản anh quyết định là được, còn việc chọn người, anh cứ tự mình làm, mắt nhìn người của anh chuẩn mà."
Lâm Nam biết Hà Siêu đang nịnh hót mình, tuy không cần thiết nhưng nghe cũng thoải mái.
Trong lúc nói chuyện, thời gian đã qua hơn nửa, nửa tiếng sắp đến.
Hà Siêu xin phép: "Lão bản có thể cho tôi chép một bản được không? Tôi muốn mang về cho bà xã."
"Ờ, bút ở đó, tự chép đi!"
Hà Siêu có chút xấu hổ: "Tôi nói là anh có thể chép cho tôi một bản không? Chữ tôi viết không đẹp."
Đương nhiên, đây là so với chữ của Lâm Nam, dù thế nào thì Hà Siêu cũng là sinh viên tài cao của trường đại học danh tiếng, chữ viết không thể xấu được.
Không còn cách nào, Lâm Nam đành phải chép lại một bản.
Khi đưa cho Hà Siêu, hắn vui mừng khôn xiết.
Vừa đúng nửa tiếng, mấy cô gái vừa rồi đã tập trung ở hành lang, còn có cả Mục Phong.
Hà Siêu cầm tờ giấy và cặp tài liệu bước ra.
"Các cô từng người vào đi, cơ hội phỏng vấn rất khó, hãy nắm chắc."
Sau đó mặc kệ đám người, hắn cười hớn hở nhìn bài thơ của Lâm Nam rồi rời đi.
"Tổng giám đốc gặp chuyện gì vui mà cười tươi thế kia?"
"Đúng đấy, trước đây tôi thấy mặt anh ấy toàn nghiêm nghị thôi."
Mọi người ở bên ngoài không ngừng trò chuyện, hoàn toàn quên mất phải phỏng vấn, Lâm Nam chờ mãi không thấy ai vào, chỉ có thể mở cửa nhìn xem.
"Không ai vào à?"
Chỉ một tiếng này, đám người liền im lặng, còn tự giác xếp thành hàng một, người dẫn đầu dĩ nhiên là Tử Uyển, người cuối cùng là Mục Phong.
Thấy vậy Lâm Nam không nói gì thêm, quay về chỗ ngồi.
Người bên ngoài thấy Lâm Nam trở vào, đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng người dẫn đầu là Tử Uyển lại không muốn làm chim đầu đàn, người đầu tiên bước vào, dù sao cũng phải có người đi trước thăm dò xem phỏng vấn cái gì đã chứ.
Thế nhưng Tử Uyển hỏi mấy người đều không ai muốn đi vào.
Lý Phi, người vừa rồi không ưa Tử Uyển lúc này lại lên tiếng:
"Tử Uyển, không phải cô muốn đi đầu sao? Sao lần này lại sợ rồi?"
"Đó là."
Nghe vậy, Tử Uyển bị tức không nhẹ, nhưng hiện tại nàng không muốn tức giận, vẫn là hợp đồng hạng A quan trọng hơn.
Một cô gái có quan hệ tốt với Tử Uyển nói: "Chị Tử Uyển, đừng mắc mưu khiêu khích của cô ta, để em vào trước."
Nói rồi cô gái liền định mở cửa đi vào, Tử Uyển tuy có chút không nỡ nhưng cũng không ngăn cản.
Lúc này, Dương Triều Nguyệt vẫn chưa viết xong bản nháp phỏng vấn, cúi đầu buồn bã đi đến.
Tử Uyển thấy vậy liền nghĩ, đây chẳng phải là người thích hợp để đi đầu sao?
Vội kéo người kia lại, quay sang chỗ Dương Triều Nguyệt.
"Này, phỏng vấn bắt đầu rồi, còn không mau vào đi."
"A!"
Dương Triều Nguyệt ngây ngốc vốn định nói bản nháp phỏng vấn mình còn chưa chuẩn bị xong, nhưng Tử Uyển không cho nàng cơ hội, trực tiếp mở cửa đẩy nàng vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận