Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 194: Vương Bá đưa giường
Chương 194: Vương Bá tặng giường
Cuối cùng đi đến một kết luận, đó là Hàn Hương Như trong ảnh chính là nữ chính trong video kia.
“Nói có lý đấy chứ!” “Ngươi nói nhiều, ngươi đúng.” “Anh em, không hổ là Holmes, xứng với biệt danh này.” Cứ như vậy, Hàn Hương Như cùng Holmes • trình lại lần nữa đẩy video này lên cao trào, bình luận và lượt thích cũng tăng dần.
Lâm Nam cùng hai người kia hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, đã ăn cơm xong.
Vốn dĩ nói là đi dạo phố, mua chút quần áo cho Hàn Hương Như.
Nhưng mà bình thường người ta toàn mặc đồng phục, có mua cũng không có thời gian mặc, thêm nữa thời gian cũng không còn sớm, cho nên đi thẳng tới cửa hàng nội thất.
Vừa vào cửa, đã có người tiến lên chào hỏi, nhưng không phải nhân viên phục vụ, mà là khách hàng.
Vị khách kia đầu trọc, ăn mặc tùy ý, kẹp một chiếc túi nhỏ màu đen, không mất vẻ bá khí, nhìn là biết người lăn lộn ngoài đường.
“Huynh đệ, bản lĩnh đấy.” Nói rồi, ông ta giơ ngón cái với Lâm Nam.
Lâm Nam cứ tưởng có người gây chuyện nên che hai cô gái ra sau lưng, thấy người kia không có ý đó mới bỏ tay đang giữ cánh tay Lư Miêu Miêu ra.
“Chúng ta quen nhau sao?” Đầu trọc ngượng ngùng cười: “Ngươi không nhận ra ta, nhưng ta nhận ra ngươi, tự giới thiệu chút, ta là Vương Bá, ở Hỗ Thành coi như có chút danh tiếng, thích kết giao bạn bè, nhưng mà người bình thường thì ta không coi vào mắt, lúc nãy ta đi ngang qua chỗ đại muội tử gặp tai nạn xe, thấy ngươi giải quyết mọi chuyện gọn gàng, làm người thân thiện, nên muốn kết bạn với ngươi, không biết có được không.” Nghe ra người kia chỉ là đám quần chúng thích hóng chuyện, Lâm Nam cũng biểu hiện ra sự ôn hòa mà người kia nói.
Đưa tay nắm chặt tay người kia: “Nhiều bạn bè thêm nhiều đường đi, ta cũng tự giới thiệu chút, ta là Lâm Nam, đây là vợ ta Lư Miêu Miêu, còn đây là em gái Hàn Hương Như.” Từng người chào hỏi xong, Lâm Nam còn trao đổi phương thức liên lạc với Vương Bá.
“Huynh đệ, ngươi cũng tới mua đồ nội thất à? Vậy thì cứ chọn thứ gì thích, cứ lấy đi, coi như ta thanh toán.” Chủ tiệm đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, lúc nãy Vương Bá đã mua đồ nội thất hết mấy chục vạn tệ, cho nên gã không hề nghi ngờ gì thực lực của Vương Bá.
Mà là hâm mộ ghen tỵ với Lâm Nam, vậy mà có thể được người như vậy coi trọng, hận không thể người đứng trước mặt Vương Bá hiện giờ là mình.
Bất quá chỉ là nghĩ trong lòng thôi, gã chủ động tiến lên: “Nếu các vị là bạn của Vương tổng thì cũng là bạn của tiểu điếm này, các vị muốn gì cứ nói, tôi sẽ cho các vị giải thích từng thứ, đồng thời giảm giá cho các vị 90%.” Vương Bá thấy chủ tiệm cũng hiểu chuyện, vỗ vai gã nói: “Hiểu chuyện! Ta thích.” Chủ tiệm cúi đầu khom lưng: “Không dám.” Lâm Nam cũng không quanh co: “Ông chủ, chúng tôi tới mua giường, có loại phản giường cứng rắn nào tốt không?” Không cần biết trong tiệm có hàng thật hay không, ông chủ tự nhiên sẽ không để khách hàng chạy mất.
Đối với tất cả khách hàng, câu đầu tiên luôn là như vậy.
“Các vị tới đúng chỗ rồi, nhìn khắp Hỗ Thành này xem, phản giường cứng rắn tốt nhất thì ở chỗ của tôi mà nói thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất.” Bất quá, khi nói câu này, ông chủ vẫn nhìn người.
Nếu là người không có tiền thì gã sẽ không do dự mà nói, nhưng địa vị cao, có tiền thì vẫn phải xem xét một chút xem có đủ hàng hay không.
Dù sao nếu chọc giận người ta thì không chỉ mỗi cửa hàng mình không gánh nổi, chỉ sợ tính mạng nhỏ cũng bị uy hiếp.
Đừng thấy bây giờ là xã hội pháp trị, một vài chuyện người bình thường không tiếp xúc tới cũng nhiều lắm.
Ví như Vương Bá, khí thế đó, sợ là trên tay đều đã dính máu người.
Nhưng oan cho Vương Bá, Lâm Nam có thể cảm nhận được ông ta có từng giết người không, nếu mà làm chuyện đó thì Lâm Nam cũng sẽ không kết giao bạn bè.
Càng sẽ không nắm tay, ghê tởm.
Lúc này, Vương Bá đang đánh giá ông chủ tiệm.
Vương Bá có quan hệ qua lại với tiểu thương khá nhiều, tự nhiên biết được bọn họ hình thành thói quen, bất kể có hàng hay không đều nói là có.
Như mấy cửa hàng nội thất này, có khi nói là gỗ quý, đưa cho khách xem cũng thế, nhưng tới tay khách hàng lại thành hai kiểu khác nhau.
“Tiểu tử, đừng ở trước mặt ta giở trò ma lanh, nếu mà dám nói có mà thực tế lại không, mà hàng lại còn giả, ta sẽ không kiềm chế được tính tình đâu.” “Không dám không dám.” Lâm Nam thấy cảnh này thì không có cảm giác gì, Lư Miêu Miêu thì hơi không quen, còn Hàn Hương Như thì kinh ngạc không thôi.
Bởi vì Lư Yến cũng mở tiệm, nàng không dám tưởng tượng có đôi khi mẹ mình phải chịu áp lực lớn như nào.
Bất quá, nghĩ lại, chỉ cần mẹ mình làm ăn hợp tình hợp pháp, không lừa đảo người khác, thì người ngay thẳng thì không sợ kẻ gian, cũng chẳng có gì phải lo.
Với lại sao lại có chuyện luôn gặp người như Vương Bá này được chứ.
Sau đó, chủ tiệm dẫn mấy người tới một căn phòng.
Đẩy cửa ra liền thấy một chiếc giường lớn màu tím đen, còn kèm theo một làn hương thơm.
“Không lâu trước đây, tiệm của tiểu nhân nhập được một tấm phản giường làm bằng gỗ tử đàn, vị tiên sinh đây, ngài xem thử xem có hợp ý không.” Lâm Nam cùng Lư Miêu Miêu tiến lên xem xét, chủ tiệm ở một bên giải thích:
“Hai vị có thể nằm lên đó cảm nhận thử xem, thoải mái lắm, tốt cho mọi thứ đấy.” Thật tình mà nói, Lâm Nam cũng không nghiên cứu gì về gỗ tử đàn, nhưng anh có kỹ năng đánh giá đồ vật mà!
Qua so sánh, khi phát hiện chủ tiệm nói tất cả đều là lời nói thật thì Lâm Nam cảm thấy chiếc giường này không tồi, rất hợp với mong muốn của anh.
Nhưng cuối cùng thì vẫn giao quyết định lại cho Lư Miêu Miêu, dù sao nếu cô không thích thì cũng không được.
“Bà xã, sao nào?” Lư Miêu Miêu đang nằm cảm nhận độ cứng trên tấm phản giường liền ngồi dậy, không chút do dự gật gật đầu.
“Em thấy cũng không tồi.” Nghe được khách hàng vừa lòng, chủ tiệm cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
Kéo Lư Miêu Miêu xuống giường: “Ông chủ, chiếc giường này bao nhiêu tiền, tôi muốn mua, tính tiền đi!” Lúc này, chủ tiệm mới nhớ ra mình nãy giờ mải giới thiệu giường tốt, nhưng lại chưa nói giá cả.
“Chiếc giường này làm bằng vật liệu…” Vương Bá là người nóng tính, thấy chủ tiệm còn đang luyên thuyên mãi:
“Nói thẳng giá đi.” “168.000 tệ 8.” Chủ tiệm vừa dứt lời thì ngậm miệng im re.
Nghe vậy, Lâm Nam lẩm bẩm: “Cũng không đắt.” “Tôi chuyển khoản trực tiếp, ông tối nay cho người chở hàng đến được chứ?” Chủ tiệm vô cùng vui vẻ, nguyên nhân cũng vì hắn sợ Lâm Nam sẽ trả giá.
Giá nhập của chiếc giường này đã hơn 14 vạn rồi, nếu là người khác đến mua thì chủ tiệm sẽ hét giá lên 17 vạn tệ.
Nhưng vì có Vương Bá ở đây, gã không dám đòi nhiều, chỉ nói giá 168.000 tệ 8, đánh xong 90% thì trừ cả chi phí vận chuyển này kia, cơ hồ không kiếm được đồng nào.
Cho nên giá 168.000 tệ 8 này là giá thấp nhất mà chủ tiệm có thể đưa ra.
Chủ tiệm vui vẻ nói: “Đương nhiên là được rồi.” “Tôi đã nói giảm cho anh 90%, tính ra là hơn 15 vạn, tiền lẻ tôi không cần, ngài cứ đưa tôi 15 vạn, tôi đảm bảo tối nay các vị sẽ được ngủ trên chiếc giường này.” Vương Bá đứng một bên đều thấy hết, ông ta cảm thấy mức giá đó cũng hợp lý.
Thấy Lâm Nam chuẩn bị trả tiền, ông ta vội vàng ngăn lại:
“Huynh đệ, vậy thì khách khí quá rồi, đã nói anh cho thì cứ để anh cho, anh đây không thiếu tiền.” Nhưng mới quen mà đã đòi tặng giường hơn 10 vạn tệ thì Lâm Nam vẫn thấy không hợp cho lắm.
Lại muốn tranh trả tiền, Vương Bá liền nổi nóng:
“Đứng yên đấy.”
Cuối cùng đi đến một kết luận, đó là Hàn Hương Như trong ảnh chính là nữ chính trong video kia.
“Nói có lý đấy chứ!” “Ngươi nói nhiều, ngươi đúng.” “Anh em, không hổ là Holmes, xứng với biệt danh này.” Cứ như vậy, Hàn Hương Như cùng Holmes • trình lại lần nữa đẩy video này lên cao trào, bình luận và lượt thích cũng tăng dần.
Lâm Nam cùng hai người kia hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, đã ăn cơm xong.
Vốn dĩ nói là đi dạo phố, mua chút quần áo cho Hàn Hương Như.
Nhưng mà bình thường người ta toàn mặc đồng phục, có mua cũng không có thời gian mặc, thêm nữa thời gian cũng không còn sớm, cho nên đi thẳng tới cửa hàng nội thất.
Vừa vào cửa, đã có người tiến lên chào hỏi, nhưng không phải nhân viên phục vụ, mà là khách hàng.
Vị khách kia đầu trọc, ăn mặc tùy ý, kẹp một chiếc túi nhỏ màu đen, không mất vẻ bá khí, nhìn là biết người lăn lộn ngoài đường.
“Huynh đệ, bản lĩnh đấy.” Nói rồi, ông ta giơ ngón cái với Lâm Nam.
Lâm Nam cứ tưởng có người gây chuyện nên che hai cô gái ra sau lưng, thấy người kia không có ý đó mới bỏ tay đang giữ cánh tay Lư Miêu Miêu ra.
“Chúng ta quen nhau sao?” Đầu trọc ngượng ngùng cười: “Ngươi không nhận ra ta, nhưng ta nhận ra ngươi, tự giới thiệu chút, ta là Vương Bá, ở Hỗ Thành coi như có chút danh tiếng, thích kết giao bạn bè, nhưng mà người bình thường thì ta không coi vào mắt, lúc nãy ta đi ngang qua chỗ đại muội tử gặp tai nạn xe, thấy ngươi giải quyết mọi chuyện gọn gàng, làm người thân thiện, nên muốn kết bạn với ngươi, không biết có được không.” Nghe ra người kia chỉ là đám quần chúng thích hóng chuyện, Lâm Nam cũng biểu hiện ra sự ôn hòa mà người kia nói.
Đưa tay nắm chặt tay người kia: “Nhiều bạn bè thêm nhiều đường đi, ta cũng tự giới thiệu chút, ta là Lâm Nam, đây là vợ ta Lư Miêu Miêu, còn đây là em gái Hàn Hương Như.” Từng người chào hỏi xong, Lâm Nam còn trao đổi phương thức liên lạc với Vương Bá.
“Huynh đệ, ngươi cũng tới mua đồ nội thất à? Vậy thì cứ chọn thứ gì thích, cứ lấy đi, coi như ta thanh toán.” Chủ tiệm đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, lúc nãy Vương Bá đã mua đồ nội thất hết mấy chục vạn tệ, cho nên gã không hề nghi ngờ gì thực lực của Vương Bá.
Mà là hâm mộ ghen tỵ với Lâm Nam, vậy mà có thể được người như vậy coi trọng, hận không thể người đứng trước mặt Vương Bá hiện giờ là mình.
Bất quá chỉ là nghĩ trong lòng thôi, gã chủ động tiến lên: “Nếu các vị là bạn của Vương tổng thì cũng là bạn của tiểu điếm này, các vị muốn gì cứ nói, tôi sẽ cho các vị giải thích từng thứ, đồng thời giảm giá cho các vị 90%.” Vương Bá thấy chủ tiệm cũng hiểu chuyện, vỗ vai gã nói: “Hiểu chuyện! Ta thích.” Chủ tiệm cúi đầu khom lưng: “Không dám.” Lâm Nam cũng không quanh co: “Ông chủ, chúng tôi tới mua giường, có loại phản giường cứng rắn nào tốt không?” Không cần biết trong tiệm có hàng thật hay không, ông chủ tự nhiên sẽ không để khách hàng chạy mất.
Đối với tất cả khách hàng, câu đầu tiên luôn là như vậy.
“Các vị tới đúng chỗ rồi, nhìn khắp Hỗ Thành này xem, phản giường cứng rắn tốt nhất thì ở chỗ của tôi mà nói thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất.” Bất quá, khi nói câu này, ông chủ vẫn nhìn người.
Nếu là người không có tiền thì gã sẽ không do dự mà nói, nhưng địa vị cao, có tiền thì vẫn phải xem xét một chút xem có đủ hàng hay không.
Dù sao nếu chọc giận người ta thì không chỉ mỗi cửa hàng mình không gánh nổi, chỉ sợ tính mạng nhỏ cũng bị uy hiếp.
Đừng thấy bây giờ là xã hội pháp trị, một vài chuyện người bình thường không tiếp xúc tới cũng nhiều lắm.
Ví như Vương Bá, khí thế đó, sợ là trên tay đều đã dính máu người.
Nhưng oan cho Vương Bá, Lâm Nam có thể cảm nhận được ông ta có từng giết người không, nếu mà làm chuyện đó thì Lâm Nam cũng sẽ không kết giao bạn bè.
Càng sẽ không nắm tay, ghê tởm.
Lúc này, Vương Bá đang đánh giá ông chủ tiệm.
Vương Bá có quan hệ qua lại với tiểu thương khá nhiều, tự nhiên biết được bọn họ hình thành thói quen, bất kể có hàng hay không đều nói là có.
Như mấy cửa hàng nội thất này, có khi nói là gỗ quý, đưa cho khách xem cũng thế, nhưng tới tay khách hàng lại thành hai kiểu khác nhau.
“Tiểu tử, đừng ở trước mặt ta giở trò ma lanh, nếu mà dám nói có mà thực tế lại không, mà hàng lại còn giả, ta sẽ không kiềm chế được tính tình đâu.” “Không dám không dám.” Lâm Nam thấy cảnh này thì không có cảm giác gì, Lư Miêu Miêu thì hơi không quen, còn Hàn Hương Như thì kinh ngạc không thôi.
Bởi vì Lư Yến cũng mở tiệm, nàng không dám tưởng tượng có đôi khi mẹ mình phải chịu áp lực lớn như nào.
Bất quá, nghĩ lại, chỉ cần mẹ mình làm ăn hợp tình hợp pháp, không lừa đảo người khác, thì người ngay thẳng thì không sợ kẻ gian, cũng chẳng có gì phải lo.
Với lại sao lại có chuyện luôn gặp người như Vương Bá này được chứ.
Sau đó, chủ tiệm dẫn mấy người tới một căn phòng.
Đẩy cửa ra liền thấy một chiếc giường lớn màu tím đen, còn kèm theo một làn hương thơm.
“Không lâu trước đây, tiệm của tiểu nhân nhập được một tấm phản giường làm bằng gỗ tử đàn, vị tiên sinh đây, ngài xem thử xem có hợp ý không.” Lâm Nam cùng Lư Miêu Miêu tiến lên xem xét, chủ tiệm ở một bên giải thích:
“Hai vị có thể nằm lên đó cảm nhận thử xem, thoải mái lắm, tốt cho mọi thứ đấy.” Thật tình mà nói, Lâm Nam cũng không nghiên cứu gì về gỗ tử đàn, nhưng anh có kỹ năng đánh giá đồ vật mà!
Qua so sánh, khi phát hiện chủ tiệm nói tất cả đều là lời nói thật thì Lâm Nam cảm thấy chiếc giường này không tồi, rất hợp với mong muốn của anh.
Nhưng cuối cùng thì vẫn giao quyết định lại cho Lư Miêu Miêu, dù sao nếu cô không thích thì cũng không được.
“Bà xã, sao nào?” Lư Miêu Miêu đang nằm cảm nhận độ cứng trên tấm phản giường liền ngồi dậy, không chút do dự gật gật đầu.
“Em thấy cũng không tồi.” Nghe được khách hàng vừa lòng, chủ tiệm cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
Kéo Lư Miêu Miêu xuống giường: “Ông chủ, chiếc giường này bao nhiêu tiền, tôi muốn mua, tính tiền đi!” Lúc này, chủ tiệm mới nhớ ra mình nãy giờ mải giới thiệu giường tốt, nhưng lại chưa nói giá cả.
“Chiếc giường này làm bằng vật liệu…” Vương Bá là người nóng tính, thấy chủ tiệm còn đang luyên thuyên mãi:
“Nói thẳng giá đi.” “168.000 tệ 8.” Chủ tiệm vừa dứt lời thì ngậm miệng im re.
Nghe vậy, Lâm Nam lẩm bẩm: “Cũng không đắt.” “Tôi chuyển khoản trực tiếp, ông tối nay cho người chở hàng đến được chứ?” Chủ tiệm vô cùng vui vẻ, nguyên nhân cũng vì hắn sợ Lâm Nam sẽ trả giá.
Giá nhập của chiếc giường này đã hơn 14 vạn rồi, nếu là người khác đến mua thì chủ tiệm sẽ hét giá lên 17 vạn tệ.
Nhưng vì có Vương Bá ở đây, gã không dám đòi nhiều, chỉ nói giá 168.000 tệ 8, đánh xong 90% thì trừ cả chi phí vận chuyển này kia, cơ hồ không kiếm được đồng nào.
Cho nên giá 168.000 tệ 8 này là giá thấp nhất mà chủ tiệm có thể đưa ra.
Chủ tiệm vui vẻ nói: “Đương nhiên là được rồi.” “Tôi đã nói giảm cho anh 90%, tính ra là hơn 15 vạn, tiền lẻ tôi không cần, ngài cứ đưa tôi 15 vạn, tôi đảm bảo tối nay các vị sẽ được ngủ trên chiếc giường này.” Vương Bá đứng một bên đều thấy hết, ông ta cảm thấy mức giá đó cũng hợp lý.
Thấy Lâm Nam chuẩn bị trả tiền, ông ta vội vàng ngăn lại:
“Huynh đệ, vậy thì khách khí quá rồi, đã nói anh cho thì cứ để anh cho, anh đây không thiếu tiền.” Nhưng mới quen mà đã đòi tặng giường hơn 10 vạn tệ thì Lâm Nam vẫn thấy không hợp cho lắm.
Lại muốn tranh trả tiền, Vương Bá liền nổi nóng:
“Đứng yên đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận