Không biết qua bao lâu hai người mới tách ra. Lúc tách ra còn luyến tiếc. Điều này làm Lư Miêu Miêu đỏ bừng mặt, Lâm Nam nhân cơ hội lại hôn một ngụm mới buông nàng ra, nếu không phải cân nhắc đến trong phòng còn có người khác, chắc chắn sẽ không nhanh như vậy. Lư Miêu Miêu sờ lấy khuôn mặt nóng bừng của mình đứng lên, muốn về phòng, chưa đi được hai bước, không biết nghĩ đến điều gì, đưa chân nhẹ nhàng đá Lâm Nam một cái, mới bước nhanh rời đi. Lâm Nam còn chưa hiểu có ý gì, Hàn Tú Tú liền đi ra. Vừa vặn gặp được Lư Miêu Miêu mặt đỏ, "Lão sư, mặt ngươi sao lại đỏ như vậy?" Cũng không thể nói là vì Lâm Nam tự mình mình vươn đầu lưỡi mà làm, chỉ có thể nói: "Nóng." "Ờ" Hàn Tú Tú vừa mới trưởng thành vẫn còn rất đơn thuần, không quá để ý. Buổi tối trước khi ngủ, Hàn Tú Tú cũng đã nhìn ra ánh mắt Lư Miêu Miêu nhìn Lâm Nam có gì đó không đúng. Còn tưởng rằng là giữa vợ chồng tình thú nên không hỏi nhiều. Chỉ là nhắn cho bạn cùng phòng một tin, nói tối nay mình không về, qua đêm ở nhà Lư lão sư. Một lần nữa khiến bạn cùng phòng không ngừng ngưỡng mộ. Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Ngày thứ hai Lư Miêu Miêu cùng Lâm Nam vừa xuống, cơm đã được làm xong. Lúc ăn cơm, Hàn Tú Tú hâm mộ nói: "Lão sư, vợ chồng hai người thân mật quá, nếu mà em cũng tìm được một nửa kia tốt như vậy thì tốt, chuyện tình yêu của hai người chắc hẳn rất cảm động nhỉ! Có thời gian thật muốn nghe thử xem." Lâm Nam đang xới cơm nói thẳng: "Ta và lão sư của ngươi không có cái gì gọi là chuyện tình cảm cảm động, đơn thuần là ta thích ăn thịt bò, vừa lúc nàng cũng thích, sau đó hai ta liền kết hôn." "Hả?" Hàn Tú Tú mặt không thể tin nhìn Lư Miêu Miêu tìm kiếm đáp án. Lư Miêu Miêu ngược lại rất bình thản nói: "Cũng không sai biệt lắm là chuyện như vậy." Câu trả lời này khiến Hàn Tú Tú không thể tiếp nhận, nàng còn tưởng tượng cảnh bạch mã vương tử cứu mình trong nước lửa, sau đó mình lấy thân báo đáp. Lư Miêu Miêu bên này đã ăn xong, "Tú Tú mau ăn đi, còn phải về trường." Nghe vậy, Hàn Tú Tú lập tức tăng tốc, ban đầu còn muốn rửa chén nhưng bị Lư Miêu Miêu kéo đi ngay. Chờ đến trường học, cho dù là đang trong giờ học, đám bạn cùng phòng vẫn cứ tranh nhau chen lấn hỏi thăm tình hình của Hàn Tú Tú tối hôm qua. Khi Hàn Tú Tú nói buổi tối hôm qua ăn một bữa tối hơn mười vạn, Cao Khiết, người luôn khuấy động không khí phòng ngủ, liền kêu lên một tiếng "Bà mẹ" không chỉ thu hút ánh mắt cả lớp mà còn làm lão sư giật mình kêu to. Nếu không phải kịp thời xin lỗi, sợ là đã bị lão sư ghi vào sổ đen, điểm cuối kỳ cũng không được đảm bảo. Xin lỗi thì xin lỗi, vẫn không thể kiềm chế được lòng hiếu kỳ của Cao Khiết, chưa được vài phút tiếp tục lẩm bẩm, "10 vạn đó! Đây chính là 10 vạn, bốn năm đại học của tao còn không xài nhiều tiền như vậy, mày một đêm tiêu, còn là ăn cơm, đây cũng quá xa hoa rồi." Bất quá không ai dám nói tiếp, lấy thành tích cuối kỳ của mình ra mạo hiểm thì không đáng. Điền Vũ Hàn trong phòng làm việc mua quà cho tất cả các phụ đạo viên, chỉ là mấy loại trái cây. "Chuyện đêm qua thật ngại quá! Không chỉ để mọi người tốn kém mà còn mất mặt, vì chuyện này tôi đã chia tay với Mã Hà rồi, hy vọng các vị đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha thứ cho em gái tôi lần này." Nói vô cùng đáng thương động lòng người, hai vị phụ đạo viên trẻ tuổi chưa kết hôn ngay lập tức bị nắm bắt lấy. "Đây đúng là không phải lỗi của Điền lão sư, trách thì trách cái tên Mã Hà kia không có tiền mà còn giả làm người giàu có, lại còn làm Điền lão sư khó xử, thật không phải là đàn ông." Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai. Rất nhanh, bầu không khí căng thẳng trong văn phòng liền sôi động lên, không có ai vì chuyện hôm qua mà trách cứ Điền Vũ Hàn, thậm chí còn bênh vực cho nàng. Về phần Lư Miêu Miêu thì cái gì cũng hiểu rõ, dù sao kinh nghiệm đọc tiểu thuyết phong phú, loại bạch liên hoa này lại không phải là chưa từng viết. Trong tiếng ồn ào của mọi người, nàng tiếp tục công việc của mình. Trong văn phòng chủ tịch của công ty Linh Miêu Khoa Kỹ, Mã Thiên Sinh bắt chéo chân ngồi trên ghế. Lưu Dũng đứng đối diện cúi đầu không dám nói gì. "Lưu Dũng, Lưu Dũng à, hôm nay ta đến công ty mới biết, lúc ta không có mặt, ngươi ở Linh Miêu Khoa Kỹ xưng vương đúng không! Ngươi xem lại mình đã làm những chuyện gì phá hoại kia đi, tùy tiện một chuyện cũng đủ cho ngươi vào tù rồi." Nói xong, Mã Thiên Sinh ném tư liệu vừa điều tra được vào mặt Lưu Dũng. Lưu Dũng tự biết không thể giấu được, chỉ có thể ôm lấy tư liệu quỳ xuống trước mặt Mã Thiên Sinh. "Lão bản tha cho tôi một lần đi! Tôi còn có cha mẹ già và con nhỏ, nếu tôi thực sự phải vào đó, người nhà tôi phải làm sao?" Nói đến đây hắn thế mà còn rơi nước mắt. Mã Thiên Sinh đương nhiên không phải dễ bị lừa bởi cái trò khóc lóc giả vờ đáng thương này. "Lưu Dũng, ngươi đúng là nói rất thảm, vậy ngươi có biết những người bị ngươi vô duyên vô cớ đuổi việc kia sẽ ra sao không? Như Lâm Nam chẳng hạn, trong nhà không dễ gì mới có một sinh viên, còn nghĩ tương lai có chỗ tốt để tham gia thi đấu, vừa nhận được giải thưởng thì ngươi một câu liền sa thải hắn, ngươi có nghĩ đến hắn không?" Thấy Lưu Dũng im lặng, Mã Thiên Sinh không cho hắn cơ hội nói. "Đã nói hết ra đến đây, ta cũng nói thẳng luôn, Lưu Dũng, nếu ngươi không muốn vào tù, thì khách khí mà mời Lâm Nam quay lại, sau đó nhường lại chức vị cho hắn, ta tin là hắn sẽ làm tốt hơn. Nếu không thì ngươi chắc chắn bị kiện." Lưu Dũng thấy mình còn có cơ hội liền vội vàng đứng lên cam đoan sẽ mời Lâm Nam về. Ngay sau đó liền ra ngoài gọi điện thoại. Mã Thiên Sinh thở dài, thực ra hắn từ đầu cũng không định sẽ tìm Lâm Nam về lại. Chủ yếu là sau khi điều tra, Lâm Nam không chỉ có năng lực mà còn chịu khó, một người làm công việc của mấy người, chỉ cần đồng nghiệp có vấn đề là anh đều không chút do dự giúp đỡ. Cho nên anh có một vị trí tinh thần nhất định ở công ty, sau chuyện của hắn thì mọi người đều hoang mang lo sợ, nhao nhao có ý định nghỉ việc. Mà Mã Thiên Sinh bây giờ mời Lâm Nam quay về thay Lưu Dũng, một là do năng lực anh đủ, để anh làm chủ quản, lúc mình không ở công ty có người quản lý cũng yên tâm. Còn mục đích thứ hai đương nhiên là để ổn định lòng quân, chỉ có để người ở công ty biết Linh Miêu Khoa Kỹ còn có phép tắc, sẽ không để bất cứ một nhân viên nào phải chịu ủy khuất, như vậy họ mới có thể cố gắng làm việc. Lưu Dũng ngồi trước bàn làm việc của mình run rẩy bấm số điện thoại của Lâm Nam, đồng thời cũng may mắn khi đuổi việc anh ta, hắn đã thỏa mãn mọi yêu cầu, thậm chí mình còn bù thêm tiền cho anh. Điện thoại kết nối, Lâm Nam không rõ Lưu Dũng gọi cho mình làm gì. "Uy, đầu heo Lưu đó à? Người bận rộn sao lại rảnh gọi điện thoại cho ta, ta nói trước cho ngươi biết, tiền lần trước ngươi trợ cấp cho ta ta không trả đâu." Lửa đã cháy đến nơi rồi, Lưu Dũng cũng không quan tâm Lâm Nam xưng hô mình thế nào. "Lâm Nam, có phải cậu vẫn chưa tìm được việc làm không? Cậu quay lại đi, tôi nhường chức vụ của tôi cho cậu được không?" Lâm Nam biết rõ cái đạo lý, nếu người ta không có chuyện gì mà ân cần thì không phải lừa đảo thì là trộm cướp. "Đầu heo Lưu đừng có vòng vo với tôi, tôi còn lạ gì ngươi, chuyện tốt sao lại đưa cho người khác, chẳng lẽ ngươi gặp chuyện gì muốn tôi quay lại làm dê thế tội?" Lưu Dũng biết bây giờ giấu giếm cũng không có tác dụng gì, liền đem sự tình ban đầu kể hết, đương nhiên là bao gồm cả nhiệm vụ Mã Thiên Sinh giao cho mình. "Lâm Nam coi như là tôi van cậu, cứu tôi lần này đi! Tôi không muốn vào tù đâu."