Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 93: Cùng một chỗ đi dạo Disney, muốn cho Hàn kiệt hi mua tác nghiệp

Chương 93: Cùng nhau đi dạo Disney, muốn mua bài tập cho Hàn Kiệt Hi.
"Cô bé thật là đúng dịp a! Không ngờ lại có thể gặp các cháu ở đây, ta còn nói tìm cơ hội đến thăm các cháu đấy."
Đây chính là nhà người thân duy nhất của Lư Miêu Miêu ở Hỗ Thành. Nữ chủ nhân là cô ruột của Lư Miêu Miêu, Lư Yến, chỉ là ban đầu không có qua lại nhiều với nhà Lư Miêu Miêu. Thêm việc Lư Miêu Miêu trước khi lên đại học đều ở Tô Hàng, nên quan hệ không quá thân thiết.
Mãi đến khi Lư Miêu Miêu lên đại học, Lư Yến không biết từ đâu biết được Lư Miêu Miêu không về nhà ăn Tết, liền đón nàng qua. Cũng từ miệng Lư Miêu Miêu biết được tình hình gần đây của nàng. Từ đó về sau, năm nào Lư Miêu Miêu cũng đón năm mới cùng gia đình họ. Thêm vào việc Lư Miêu Miêu học vấn cao, lại xinh đẹp, những người khác trong nhà Lư Yến cũng rất yêu quý nàng. Đặc biệt là Hàn Hương Như đang học cấp ba, đặc biệt thích gần gũi Lư Miêu Miêu, hễ có cơ hội liền hỏi Lư Miêu Miêu về các vấn đề học tập. Dù sao thì thân phận nghiên cứu sinh của Lư Miêu Miêu đâu phải để trưng. Có lẽ năm nay lớp 12, việc học nặng, nên thời gian này không liên lạc nhiều. Nhưng Lư Miêu Miêu đăng trạng thái, Hàn Hương Như thấy đều sẽ thả tim. Còn về dượng Hàn Trị và cậu em Hàn Kiệt Hi, địa vị trong nhà không cao, "yêu ai yêu cả đường đi" nên cũng rất quan tâm Lư Miêu Miêu.
Lư Yến thấy Lư Miêu Miêu xinh đẹp, trong lúc nhất thời cũng không nhận ra, chủ yếu là đã mấy tháng không gặp. Thêm vào việc trước kia Lư Miêu Miêu học nghiên cứu không có thời gian chăm chút bản thân, chỉ là trông có vẻ dễ nhìn thôi, giờ thì lại khiến người không thể rời mắt.
"Miêu Miêu càng ngày càng xinh đẹp, cô cũng không nhận ra luôn đấy."
Lư Yến nắm tay Lư Miêu Miêu, nhiệt tình hỏi han, đại khái là dạo này sống thế nào. Lúc này Hàn Trị liếc nhìn Lâm Nam, cả hai cùng mỉm cười gật đầu. Lúc này Lư Yến mới phát hiện ra Lâm Nam.
"Vị này là?"
Lư Miêu Miêu nắm chặt tay Lâm Nam, tự nhiên thoải mái giới thiệu ông xã của mình. Lư Yến còn tưởng hai người chỉ là yêu đương thôi, dù sao Lư Miêu Miêu cũng không còn nhỏ. Nhưng khi nghe hai người đã kết hôn, Lư Yến kinh ngạc lắm, dù sao anh trai nàng không ở đây, Lưu Na thì lại là kẻ chỉ biết có tiền, giờ lại có gia đình riêng càng không coi Lư Miêu Miêu ra gì, nên sợ cháu gái mình bị lừa.
Vì Lư Miêu Miêu vẫn còn người thân, Lâm Nam tự nhiên không hề keo kiệt gọi một tiếng cô ruột, rồi lại gọi mấy tiếng dượng út. Ngọt ngào như rót mật vào tai.
Thấy Lâm Nam là chàng trai tươi tắn, Lư Yến bắt đầu "bài ca" hỏi han đủ điều của bậc trưởng bối. Lâm Nam cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn thấy Lư Yến làm rất tốt. Thế nên Lâm Nam chỉ nói sơ về tình hình của mình, đại khái là có xe có nhà không nợ, công việc ổn định nhưng thời gian không nhiều. Cuối cùng là việc giặt giũ nấu cơm là anh làm hết, nhất định sẽ chăm sóc Lư Miêu Miêu thật tốt. Lư Miêu Miêu càng nghe càng đỏ mặt, còn Lư Yến càng nghe càng hài lòng, cũng mừng cho đứa cháu gái số khổ của mình đã tìm được người tốt.
Mấy người càng nói chuyện càng hăng, với lại Hàn Trị lại là đồng nghiệp, nếu không phải Hàn Kiệt Hi và Lư Yến muốn đi chơi phá tan cái bầu không khí này, thì có khi đến trưa cũng vẫn còn nói chuyện ở đây.
Đi được vài bước, Lư Yến quay lại nói: "Cháu gái cháu rể, hôm nay chúng ta cùng đi dạo đi! Nhân cơ hội này, chúng ta cùng nhau ăn cơm, rau dưa cũng được."
Vừa nói xong liền bị con trai kéo đi. Đồng ý xong, Hàn Hương Như vui không tả được, lập tức kéo Lư Miêu Miêu đi.
"Chị Miêu Miêu, em nói cho chị nghe..."
Để Lư Miêu Miêu không bị mỏi, Lâm Nam cũng không buông tay nàng. Sau đó hình thành cục diện hai người một cặp cùng đi dạo.
Đứng đầu tiên đương nhiên là Hàn Kiệt Hi và Lư Yến, thằng bé chắc là lần đầu tiên đến đây, nên cái gì cũng tò mò. Tiếp theo là Lư Miêu Miêu và Hàn Hương Như, hai người lâu ngày không gặp nắm tay thân thiết như bạn khuê mật vậy. Còn cuối cùng là Lâm Nam và hai người đàn ông áp trận.
Trên đường có rất nhiều cửa hàng quầy hàng, Hàn Kiệt Hi hầu như chỗ nào cũng dừng lại xem. Đi ngang quầy chân gà nướng, người nào tay cũng cầm chân gà nướng hoặc cánh gà nướng. Chắc là vì quá nhiều dầu mỡ nên Lư Miêu Miêu chỉ ăn nửa cái, để không lãng phí nên chỗ còn lại đưa cho Lâm Nam. Đi qua quầy kem, có đủ vị kem ly, Hàn Hương Như và em trai mỗi người một cây, Lư Miêu Miêu và Lâm Nam ăn chung một cây, còn Lư Yến thì không muốn.
Đến giữa trưa, lúc đầu định đi ăn ở sảnh yến tiệc hoàng gia, đi ngang qua quầy băng đô cài tóc, Lư Miêu Miêu và Hàn Hương Như dừng lại. Lư Miêu Miêu chọn cho Hàn Hương Như một chiếc băng đô tai chuột Mickey rồi còn chụp ảnh cho cô bé, cả hai cùng nhau ngắm nghía. Lúc này Lâm Nam lấy một chiếc băng đô tai thỏ màu hồng phấn cài lên đầu Lư Miêu Miêu. Nó rất hợp với bộ đồ cô đang mặc.
Lâm Nam cầm điện thoại lên, "A". Tình huống này, Lư Miêu Miêu đương nhiên sẽ không để ảnh dìm hàng, lập tức tạo đủ kiểu dáng. Cả hai cùng nhau xem ảnh, không chỉ Lâm Nam khen vợ xinh mà Hàn Hương Như cũng không ngừng xuýt xoa ngưỡng mộ.
"Anh rể, em thấy là do kỹ thuật chụp ảnh của anh tốt, có thể chụp cho em vài tấm không?"
Sau đó đưa điện thoại của Lư Miêu Miêu cho Lâm Nam, "Dùng máy của chị Miêu Miêu nha."
Ảnh chụp xong, Hàn Hương Như lẩm bẩm, "Quả nhiên không phải em xấu, mà là..." Còn chưa nói hết câu, Lư Miêu Miêu đã cầm điện thoại lên.
"Được rồi Hương Như, chê chị chụp ảnh không đẹp chứ gì!"
"Không có, chỉ là anh rể chụp đẹp quá!"
"Vậy chẳng phải là nói chị chụp không đẹp à."
"..."
Hai người vui đùa ầm ĩ bị bốn người Lâm Nam nhìn thấy hết, Hàn Kiệt Hi không hiểu chuyện, ở bên cạnh nói: "Chị không nghe lời, cứ giành điện thoại của chị Miêu Miêu chơi, mẹ mau đánh chị ấy đi."
Sở dĩ nói ra câu này hoàn toàn là vì mấy hôm trước vào buổi tối, Hàn Kiệt Hi đòi Lư Yến cho chơi điện thoại bị đánh, Hàn Hương Như còn ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa nói cậu không làm bài tập, thấy em bị đánh mông, cô bé ở bên cạnh cười nghiêng ngả. Hôm nay có thể đợi được cơ hội, Hàn Kiệt Hi tự nhiên muốn trả mối thù bị đổ thêm dầu vào lửa đêm đó. Đáng tiếc là hắn liên tục yêu cầu đều bị Lư Yến cự tuyệt.
Nghe thấy nhiều lần, Hàn Hương Như cũng đã hiểu. Đi trên đường đến sảnh yến tiệc hoàng gia, Hàn Hương Như ghé vào tai em trai.
"Kiệt Hi, chị nói cho em nghe bí mật này, vì hôm nay em không hiểu chuyện, chị đã chuẩn bị quà là bài tập cho em đó, nhanh cảm ơn chị đi."
Nghe vậy, Hàn Kiệt Hi tức đến giơ chân.
"Chị là đồ xấu xa!"
Thấy mẹ không quản, Hàn Kiệt Hi liền chuyển mục tiêu sang Lư Miêu Miêu. Tiến lên ôm lấy chân nàng muốn nàng giúp mình dạy dỗ người xấu.
Nhìn hai chân của mình mà còn chưa có cơ hội được ôm thì đã bị cái thằng bé này cướp trước. Dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng Lâm Nam vốn là kẻ hẹp hòi, liền tiến lên ôm cậu bé lên.
Vốn nghĩ chỉ là dỗ trẻ con thôi, ai ngờ cậu bé lại buột ra một câu.
"Bài tập là thứ tốt mà, không chỉ có mình chị muốn mua, em còn định mua thêm cho chị nữa đấy."
Nghe vậy, Hàn Kiệt Hi thật sự muốn khóc. Nếu không phải trường hợp không cho phép, chắc Lư Yến đã ôm thằng con đánh cho một trận.
Lúc này, Lâm Nam lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của Lư Miêu Miêu.
"Lâm Nam, anh thật là xấu xa."
Lâm Nam cười gian xảo, ghé sát vào tai Lư Miêu Miêu nói: "Chân của vợ anh đâu dễ ôm như vậy, muốn ôm chỉ có thể là anh ôm thôi."
"Không đứng đắn."
Nói xong liền đẩy mặt anh ra khỏi tai mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận