Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 34: Hẹn hò

Chương 34: Hẹn hò
Ngồi ở trong xe.
"Lâm Nam, ngươi nói ngươi ưu tú như vậy vì sao bạn gái cũ còn muốn chia tay với ngươi vậy?"
Nói đến vấn đề này, Lâm Nam cảm thấy Lư Miêu Miêu quả thực là ngôi sao may mắn của mình.
Bởi vì không có nàng, hệ thống không thể kích hoạt, tất cả những gì mình có hôm nay đều không thể xảy ra.
Nhiều nhất cũng chỉ là tìm một công việc tương tự như trước kia, mỗi ngày mệt muốn chết, mà lại còn không có tiền.
"Nói ra có lẽ ngươi không tin, năm ngày trước ta đích thực là một thanh niên ba không, chỉ là bởi vì có ngươi, ta mới thay đổi vận mệnh hoàn toàn."
Lâm Nam nói rất thật, nhưng Lư Miêu Miêu lại cho rằng hắn đang nói đùa, dù sao nàng cũng có làm gì đâu, chỉ là cùng Lâm Nam đăng ký kết hôn thôi mà.
Lư Miêu Miêu bĩu môi, "Sao ngươi học được thói ba hoa thế?"
Lâm Nam cũng không giải thích thêm, đạp chân ga rời khỏi tiểu khu.
Trước đó, Lâm Nam đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rồi.
Bởi vì buổi sáng không có nhiều thời gian, cho nên hai người đi Thủy cung.
« Lựa chọn đã được đưa ra, mời ký chủ lựa chọn. »
« Lựa chọn một: Tự mình chụp ảnh cho vợ, thưởng kỹ năng chụp ảnh cấp tông sư. »
« Lựa chọn hai: Để vợ mình chụp ảnh, thưởng một bộ máy chụp ảnh. »
"Ta chọn lựa chọn một."
« Phần thưởng đã phát, mời ký chủ kiểm tra và nhận. »
Đến giữa trưa, Lâm Nam đã chụp cho Lư Miêu Miêu đủ các loại ảnh cùng động vật biển, tuy cách lớp kính, vẫn chụp rất chân thực.
Lư Miêu Miêu cũng rất xuất thần, hầu như mỗi tấm ảnh đều có biểu cảm thần thái khác nhau.
Khi nàng chu môi, Lâm Nam hận không thể lao tới hôn vài cái.
Đi dạo một vòng, không chỉ chụp ảnh riêng mà còn chụp ảnh chung.
Đến lúc ăn trưa, Lư Miêu Miêu xem lại album ảnh, tấm nào cũng như là tác phẩm nghệ thuật.
"Anh thật là quá toàn năng, tại sao kỹ thuật chụp ảnh cũng giỏi thế?"
Giúp Lư Miêu Miêu lấy cơm xong, đặt trước mặt nàng.
"Muốn học không? Anh có thể dạy cho em. Nhưng mà giờ ăn cơm đã, buổi chiều chúng ta còn phải đi công viên giải trí nữa."
Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một lát.
Trong lúc đó, Lâm Nam gửi ảnh chụp chung của mình và Lư Miêu Miêu cho mẹ.
Mặc dù bà vẫn sống ở nông thôn, nhưng bà vẫn rất rành sử dụng điện thoại thông minh.
Vừa ăn cơm xong, mẹ Lâm Nam liền nhận được tin tức của con trai, ấn vào xem, trong lòng vui vẻ khôn tả.
"Ông Lâm, mau lại đây xem bạn gái của con trai ông xem, xinh đẹp biết bao này."
Mẹ Lâm Nam còn gửi lại một biểu tượng trái tim.
Thấy mẹ mình online, Lâm Nam liền nói với Lư Miêu Miêu: "Gọi video cho mẹ anh đi, em có muốn nói chuyện với bà không?"
"Chắc chắn rồi ạ!"
Thế là Lâm Nam gọi video cho mẹ mình.
"Con trai, cô bé kia đâu, trông thật dễ thương, có ở bên cạnh không?"
Lư Miêu Miêu, người từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, đột nhiên có chút hối hận.
Nhưng nàng vẫn lấy hết dũng khí cầm điện thoại của Lâm Nam lên.
"Chào dì ạ!"
"Ngoan ngoan, con cũng khỏe."
Lúc đầu Lư Miêu Miêu còn có chút e thẹn.
Nhưng càng nói chuyện càng hăng say, còn thêm cả wechat, Lâm Nam thậm chí còn nghe thấy mẹ mình gọi nàng là con gái.
"Con gái à, nếu Lâm Nam dám bắt nạt con, cứ nói với ta, ta bẻ gãy chân nó."
Nói chuyện nửa tiếng, chỉ khổ Lâm Nam phải nghe những lời nói xấu hổ đó.
Cuối cùng Lâm Nam bất đắc dĩ giành lại điện thoại.
"Thôi được rồi mẹ, mẹ với bố ở nhà chú ý sức khỏe nhé, không đủ tiền cứ nói con, con dự định một thời gian nữa sẽ về thăm nhà."
Ai ngờ mẹ Lâm Nam lại nói một câu khiến Lâm Nam phải câm nín.
"Nếu Miêu Miêu không về thì con cũng đừng về."
Trong những lời cằn nhằn đó, bà cúp máy.
Lư Miêu Miêu rất thích loại hình thức hòa thuận của gia đình, cho dù lời nói có hung dữ nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Không giống như nàng và mẹ nàng.
Lâm Nam biết Lư Miêu Miêu đang nghĩ về người mẹ không ra gì của nàng, vì vậy nói: "Miêu Miêu à, sau này em về nhà anh, sẽ có người bảo vệ em."
"Không phải là anh sẽ bảo vệ em sao?"
Lâm Nam chỉ đáp một câu.
"Địa vị của anh ở nhà chỉ tương đương với con Đại Hoàng thôi."
Buổi chiều.
Hai người tiến vào công viên giải trí, từ những trò chơi bình thường như đu quay ngựa gỗ, xe điện đụng... đến những trò kích thích hơn như đu dây cáp, búa xoay...
Hai người đều thử qua vài lần.
Đến lượt trò nhảy cầu.
Lâm Nam hỏi: "Có sợ không? Sợ thì chúng ta không chơi."
"Có anh ở đây, em không sợ."
Sau đó hai người bị trói lại với nhau, chưa đếm 1, 2, 3, hai người đã bị đẩy xuống dưới.
Cảm giác căng thẳng, sợ hãi, bất an xuất hiện ngay lập tức, Lư Miêu Miêu hét lên thất thanh.
Đồng thời nàng ôm lấy tay Lâm Nam càng chặt hơn.
Lâm Nam thì chẳng có chút cảm giác nào, võ thuật cấp tông sư cộng với thể chất của võ giả, chút cảm giác kích thích này có là gì mà phải la hét mất mặt thế chứ.
Hơn nữa Lâm Nam nhìn khoảng cách phía dưới, dù hắn có ôm Lư Miêu Miêu trực tiếp nhảy xuống, hắn cũng có thể giảm xóc trên vách đá mà không hề hấn gì.
Lư Miêu Miêu hét lên một trận chói tai, sau khi được Lâm Nam an ủi, nàng mới bình tĩnh lại.
Tuy trong lòng vẫn có chút hoảng hốt, nhưng cứ ôm lấy Lâm Nam thì lại cảm thấy tốt hơn nhiều.
Khi được tháo dây thừng, thuyền đưa hai người vào bờ.
Lúc đi lên bờ, Lư Miêu Miêu có chút run chân, Lâm Nam liền bế nàng kiểu công chúa lên.
Xung quanh vẫn còn rất đông người, thêm hai người họ lại là trai tài gái sắc.
Thu hút vô số ánh mắt của mọi người xung quanh, Lư Miêu Miêu vẫn vòng tay qua cổ Lâm Nam, xấu hổ vùi đầu vào ngực hắn.
Cảm nhận được tiếng hít thở trong lồng ngực và xúc cảm mềm mại truyền đến từ cánh tay, Lâm Nam có chút không nỡ đặt nàng xuống ghế.
Nghỉ ngơi một lát, hai người rời công viên giải trí.
Tại một nhà hàng gần rạp chiếu phim, hai người tìm một chỗ để ăn tối, sau đó đợi phim bắt đầu.
Lâm Nam cố ý chọn một bộ phim kinh dị, đương nhiên là chỉ vì hắn muốn xem, chứ không có ý đồ gì khác.
Trong một căn biệt thự bình thường ở Hỗ Thành, một nam tử tức giận đùng đùng đá văng cánh cửa lớn.
"Cái đối tượng hẹn hò mà ba ông giới thiệu cái quái gì vậy, tôi đợi ở quán cà phê đến trưa mà không có ai đến cả, bây giờ tôi đau nhừ cả người đây."
Người này tên là Triệu Uy, vì nhà có chút tiền, nên từ nhỏ hắn đã lêu lổng chẳng chịu học hành gì, mới đây còn nhiễm AIDS, hắn chính là đối tượng mà Lý Na muốn để Lư Miêu Miêu đi gặp mặt.
Triệu Bàng Thành biết con trai mình bị cho leo cây, trước tiên bảo hắn về phòng uống thuốc.
Còn mình thì tức giận bấm máy gọi cho Trương Vĩ.
Vừa kết nối liền mắng ầm lên: "Trương Vĩ, chính ông mặt dày cầu xin con trai tôi đến xem mặt con gái ông, bây giờ lại cho con trai tôi leo cây, cái công ty rách nát của ông không muốn làm nữa hay sao?"
Trương Vĩ cũng biết chuyện Lư Miêu Miêu không đến, vội vàng xin lỗi nói đó là vấn đề của mình.
Đồng thời hứa sẽ cho Triệu Bàng Thành một lời giải thích thỏa đáng.
Cúp điện thoại, Trương Vĩ trực tiếp ném điện thoại xuống đất.
Âm thanh khiến Lý Na, Trương Thư Phi và Trương Thư Nhã đang nấu ăn đều chạy đến.
Trương Vĩ trút hết giận dữ lên người Lý Na.
Tát cho bà ta một cái rồi nói: "Con gái tốt của bà, Lư Miêu Miêu kia lại dám cho cậu Triệu leo cây, bây giờ thì hay rồi, nếu không thể làm hài lòng Triệu tổng, cả nhà chúng ta sẽ phải ra đường ăn gió tây bắc."
Hai anh em Trương Thư Phi ban đầu thấy mẹ mình bị đánh thì muốn xông vào giúp.
Nhưng nghe nói chỉ vì chuyện của chị cả, cả nhà mình phải uống gió tây bắc, hai người liền chỉ đứng nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận