Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 35: Tông sư cấp biên kịch, kém chút hôn khóc

Chương 35: Biên kịch cấp tông sư, suýt chút nữa thì khóc nhè Lý Na không ngờ Lư Miêu Miêu lại thật sự không về. Bất chấp mặt đang nóng ran, cô lập tức gọi điện cho Lư Miêu Miêu. Đáng tiếc, điện thoại của Lư Miêu Miêu đã hết pin từ đêm qua, đến hôm nay dùng cả ngày nên tắt nguồn luôn. Gọi chục cuộc đều không được. Lý Na hoàn toàn hết cách, không khí trong nhà cũng không còn hòa thuận vui vẻ như trước, bốn người ngồi trong phòng khách im lặng, ai nấy đều mang tâm sự riêng.
Bên này, Lâm Nam đã cùng Lư Miêu Miêu vào phòng chiếu phim. Họ chọn ghế đôi dành cho các cặp tình nhân để xem phim. Lư Miêu Miêu đang ăn bắp rang thì bị một con ma trên màn hình làm cho sợ hãi, ngã luôn vào lòng Lâm Nam. "Anh đưa em đi xem cái gì vậy! Anh đáng ghét quá đi." Thấy Lư Miêu Miêu mềm mại trong vòng tay mình, Lâm Nam thản nhiên xem phim, anh cho rằng mọi nỗi sợ đều do hỏa lực không đủ mà ra. Lâm Nam cứ ôm Lư Miêu Miêu như vậy xem phim. Có lẽ vì có Lâm Nam ở bên cạnh hoặc đã chuẩn bị tâm lý trước, Lư Miêu Miêu không còn bị giật mình nữa. Thỉnh thoảng, cô còn gắp bắp rang cho Lâm Nam ăn. Nhưng sau nửa buổi, Lư Miêu Miêu không còn động tĩnh, Lâm Nam cúi xuống thì thấy cô đã tựa vào ngực mình ngủ thiếp đi rồi. Dù hương thơm từ người Lư Miêu Miêu khiến Lâm Nam mê mẩn, anh vẫn là một người chính nhân quân tử, không đời nào lợi dụng lúc vợ ngủ để động tay động chân. Anh hôn lên trán cô, sợ cô bị lạnh nên ôm chặt hơn, tiếp tục xem phim. Lâm Nam cảm thấy bộ phim kinh dị này cũng khá thú vị.
«Hệ thống đã đưa ra lựa chọn, mời ký chủ chọn lựa.»
«Lựa chọn một: Tự mình giúp vợ sửa tiểu thuyết, thưởng kỹ năng biên kịch cấp tông sư.»
«Lựa chọn hai: Để biên kịch của Thiên Ngu truyền thông Hỗ Thành sửa, thưởng một kịch bản phim truyền hình.»
«Lựa chọn ba: Mời biên kịch khác sửa, thưởng 10 triệu tệ Hoa Hạ.»
Lâm Nam đang phân vân giữa lựa chọn một và hai. Anh giờ đã là ông chủ của Thiên Ngu truyền thông Hỗ Thành, chắc chắn kịch bản phim truyền hình mà hệ thống cho cũng không tệ. Nhưng tiểu thuyết của vợ, Lâm Nam lại muốn tự mình làm. "Tôi chọn lựa chọn một." Lâm Nam nghĩ giờ mình cũng không thiếu tiền, công ty chắc cũng không cần thêm một bộ phim truyền hình của anh.
«Thưởng đã cấp, mời ký chủ kiểm tra và nhận.» Trong nháy mắt, Lâm Nam cảm thấy trong đầu mình có thêm vô vàn kiến thức, thậm chí có thể tùy ý viết ra một câu chuyện đặc sắc.
Rất nhanh phim cũng chiếu xong. Những cặp tình nhân khác trong phòng chiếu phim đã lục tục rời đi. Lâm Nam nhẹ nhàng lay Lư Miêu Miêu dậy. Khi cô ngơ ngác ngẩng đầu, một sợi nước miếng kéo dài ra. Dường như ý thức được điều gì, Lư Miêu Miêu vội vàng ngồi dậy, một tay quệt nước miếng trên miệng, tay kia che ngực Lâm Nam. "Đừng có nhìn." Lư Miêu Miêu lục lọi khắp người, liếc qua túi xách vẫn không tìm thấy khăn giấy. Lâm Nam cầm tay cô kéo ra khỏi ngực mình. "Được rồi, có gì đâu mà phải xấu hổ, lúc tôi nằm ngủ còn chảy cả nước miếng ra nữa kia." Câu nói này làm mặt Lư Miêu Miêu đỏ bừng. Lâm Nam hôn lên gò má ửng hồng của cô. "Đi thôi! Về trường lấy vài bộ quần áo rồi đến chỗ tôi ở nhé." Lư Miêu Miêu nghĩ một chút rồi không từ chối.
Lần này, Lâm Nam lái xe thẳng xuống dưới ký túc xá của Lư Miêu Miêu. Lư Miêu Miêu cũng dẫn Lâm Nam lên cùng. Mở cửa ra, đây là lần đầu tiên Lâm Nam thấy phòng của con gái. Căn phòng nhỏ đầy đủ tiện nghi. Bàn học, gương, tủ, giường, phòng vệ sinh... thứ gì cần cũng có. "Anh cứ ngồi tự nhiên, em thu dọn đồ chút." Lúc Lư Miêu Miêu đang thu xếp quần áo, Lâm Nam vừa ngó nghiêng căn phòng vừa hỏi: "Miêu Miêu, em thích màu hồng à?" Vừa nhét đồ vào vali vừa nói chuyện với Lâm Nam, "Cũng không hẳn." Lâm Nam lúc này đi đến bàn học. Trên đó có một cái laptop nhỏ vẫn chưa đóng lại. Ở trang đang mở là một bản ghi chép tên người, cùng với thân thế, tính cách và những sự kiện đã trải qua. Lâm Nam biết Lư Miêu Miêu đang viết tiểu thuyết nên cầm laptop lên giường ngồi xem. Lật sang trang khác, Lâm Nam thấy một nhân vật thật buồn cười. Nam chính: Quý Phi Phàm. Thân phận: người thừa kế duy nhất của gia tộc Quý, gia tộc đứng đầu nước A, tài sản Trầm gia hơn ngàn tỷ. Tính cách: lạnh lùng, bụng dạ khó lường. Sở thích: ăn thịt bò… Sự kiện đã trải qua:…. Lâm Nam thấy buồn cười không phải vì những thiết lập nhân vật kia mà vì không hiểu vì sao Lư Miêu Miêu lại thích người thích ăn thịt bò đến thế.
Lư Miêu Miêu đóng vali lại, đứng dậy một lúc không thấy Lâm Nam đáp lời. Quay lại thì phát hiện anh đang xem laptop viết tiểu thuyết của mình. "Sao có thể để anh ta thấy cái chuyện xấu hổ này." Lư Miêu Miêu bộc phát tốc độ chưa từng có lao đến chỗ Lâm Nam. Nhưng không ngờ bị vướng vào cái ghế ngã nhào về phía Lâm Nam. Lâm Nam phản ứng rất nhanh, lập tức đặt laptop sang một bên, sau đó đỡ lấy Lư Miêu Miêu. Để tránh cằm mình va vào cô, lúc đỡ lấy Lâm Nam ngã ngửa ra sau, thế là Lư Miêu Miêu thành công nằm trên người anh. Hai người mắt nhìn mắt, một lúc lâu không động đậy. Lư Miêu Miêu nhanh chóng hoàn hồn, chộp lấy laptop trên giường rồi đứng dậy, sao lại để Lâm Nam dễ dàng như vậy cơ chứ. Hai tay Lâm Nam đã vòng qua eo cô. "Miêu Miêu, anh thích ăn thịt bò, nhưng mà tính cách anh không có lạnh lùng bụng dạ khó lường, sao bây giờ? Hay là em đừng thích anh nữa đi." Lư Miêu Miêu hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui vào, Lâm Nam hóa ra đã thấy hết mấy nhân vật mà cô thiết kế. "Không có, chỉ có thích ăn thịt bò là thật thôi, còn lại toàn hư cấu.""Anh không tin.""Hay là chúng ta có thể đứng dậy nói chuyện được không?" Lâm Nam vẫn không buông tay. "Vậy em hôn anh một cái." Mặt Lư Miêu Miêu đỏ bừng: "Anh đúng là đồ lưu manh, em không hôn." "Rõ ràng là em lao vào anh, đồ lưu manh là em đấy, dù sao không hôn anh một cái chúng ta cứ nằm thế này đi." Lư Miêu Miêu hết cách, hôn lên má Lâm Nam một cái. "Được chưa!" Lâm Nam xoay người đè Lư Miêu Miêu xuống dưới thân, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào của cô, kéo dài hơn hai phút đồng hồ, Lâm Nam cảm thấy Lư Miêu Miêu sắp khóc mới chịu đứng dậy. Lâm Nam nhìn hốc mắt Lư Miêu Miêu đỏ hoe cầm laptop im lặng, chỉ liếc mắt đã biết cô giận rồi. Anh vội vàng nói: "Miêu Miêu, xin lỗi em, anh thề về sau không được em đồng ý sẽ không hôn em nữa." Lúc này Lư Miêu Miêu mới đỡ hơn một chút. "Lâm Nam vừa rồi anh làm em sợ đấy.""Anh sai rồi, về sau sẽ không vậy nữa." Lư Miêu Miêu một lúc sau, lấy những đồ lỉnh kỉnh và máy tính bảng ở trên bàn, còn Lâm Nam thì giúp cô xách vali hành lý đi xuống lầu.
Đến giờ này vừa đúng lúc sinh viên tan học buổi tối, xung quanh xe Lâm Nam có rất nhiều sinh viên đứng xem, chụp hình, quay phim, thậm chí còn có một nữ sinh đang livestream. "Mọi người ơi, tôi đã nói thầy giáo trường ta có thực lực mà, đây là mẫu Panamera mới nhất năm nay đấy, ở trong nước cũng chưa mua được đâu." Trong phòng livestream ai cũng là dân sành sỏi cả. "Đúng đấy, tớ nhớ có người nói hình như gần đây xe mới nhập một chiếc về mà, chẳng lẽ là chiếc này?""Đại học 211 quả thật là ngọa hổ tàng long đấy.""Chẳng lẽ Binh ca về rồi sao?""Tớ nghe nói Binh ca đã đi nước ngoài rồi mà, chắc không phải là anh ấy đâu." Phòng livestream sôi nổi, tiền thưởng cũng không hề ít. Lâm Nam và Lư Miêu Miêu đứng bên cạnh mà không sao chen vào được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận