Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 124: Câu cá lão tiên sinh, biệt thự số ba là ai gia

Cứ như vậy, từ Điền Vũ Hàn dẫn đội, một nhóm bảy người thành công tiến vào khu biệt thự Ngô Đồng vịnh.
"Oa, đây quả thực là thế ngoại đào nguyên."
"Ngươi nhìn cái ao lớn này xem, bên trong chắc chắn có cá a!"
"Nói thừa, không thấy có người đang câu cá kia à."
"Uy, ngươi..." Còn chưa kịp lên tiếng đã bị Điền Vũ Hàn ngăn lại, chuyện này làm nàng hết hồn, người này nhìn qua đã có khí chất quan lớn, chọc đến thì coi như xong đời.
"Hạ lão sư còn không dám làm càn, ngươi mà lỡ làm người ta cá bị hoảng sợ bỏ chạy thì người ta giận lên, ta có bảo vệ không được." Lời này vừa nói ra, làm vị phụ đạo viên họ Hạ vội vàng che miệng.
Điền Vũ Hàn lại lần nữa dặn dò: "Hôm nay mọi người cứ chơi thoải mái, cố gắng ít nói chuyện thôi. Vì nơi này đều là những người quý phái, lỡ nói sai gì, trêu chọc đến bọn họ, thì coi như xong đời."
Vừa dứt lời, liền có người kêu lên.
Ánh mắt dọa người của Điền Vũ Hàn khiến nàng phải nuốt lời lại.
Chỉ đành một tay che miệng, một tay chỉ vào vị lão tiên sinh đang câu cá.
Đám người lúc này mới phát hiện, Lư Miêu Miêu vốn đi sau bọn họ, không biết từ lúc nào đã đến cạnh vị lão tiên sinh câu cá.
"Điền lão sư, Lư lão sư có sao không vậy!"
Còn chưa kịp Điền Vũ Hàn trả lời, đã có người cướp lời.
"Có xảy ra chuyện thì cũng đáng đời, cứ tưởng mình có chút tiền bẩn của lão công là cả ngày kiêu căng, gặp rắc rối chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Nghe vậy, Điền Vũ Hàn ngoài miệng thì nói là cùng chung hoạn nạn.
"Mọi người đừng lo lắng, ta nghĩ Lư lão sư làm việc có chừng mực, hơn nữa tất cả đều là người cùng văn phòng, nếu có chuyện gì thật, ta cùng nàng ta cùng chịu." Thực chất trong lòng sớm đã sướng đến phát điên rồi.
"Con ngu này, đắc tội với người khác là tốt nhất, nếu như mất việc thì càng tốt."
Đám người nghe xong lời cùng chung hoạn nạn của Điền Vũ Hàn, độ thiện cảm đối với nàng ta tăng lên vùn vụt.
Còn Lư Miêu Miêu bên này đã cùng lão tiên sinh câu cá trò chuyện rồi.
"Điền gia gia hôm nay lại ra câu cá rồi! Thân thể khỏe hơn chút nào không?"
Không sai, Lư Miêu Miêu biết ông ta, lần trước cùng Lưu Tư Ngữ tới đó là nhà của ông ấy.
Lưu Vũ và Điền Chấn lão gia tử vừa là thầy vừa là bạn, ngày đó Điền Chấn nếu không phải bị bệnh, chắc chắn sẽ xách cần câu đi cùng Lâm Nam hai người làm bạn.
Chỉ tiếc bị bệnh nằm liệt giường, chỉ có thể cùng Lưu Tư Ngữ mấy người nói chuyện phiếm.
Cũng chính là vào hôm đó mà Lư Miêu Miêu quen biết ông ấy.
Điền Chấn làm bí thư thị ủy thành phố Hỗ Thành nhiều năm như vậy, xem người rất tinh tường.
Ông ta chưa bao giờ thấy Lư Miêu Miêu có đôi mắt thanh thuần như vậy, hầu như không nhìn thấy ham muốn, đây cũng là lý do ông ấy sẵn lòng nói chuyện với cô.
Đối với người khác, cho dù là Lưu Tư Ngữ đưa đến, người ở biệt thự khu Ngô Đồng Vịnh, ông ấy cũng không thèm nói một câu, vì không xứng.
Mưa ở Hỗ Thành kéo dài cả ngày, hôm nay trời nắng chói chang, vì vậy Điền Chấn mang theo mũ che nắng.
Nghe thấy tiếng, ông ấy bỏ mũ ra, thấy là Lư Miêu Miêu thì lập tức kích động thu dọn một cái bàn nhỏ ra.
"Thì ra là Tiểu Miêu Miêu a! Lão già ta thân thể đã khỏe hơn nhiều rồi, sao hôm nay giờ làm việc lại có thời gian tới đây."
Lư Miêu Miêu cũng không khách khí, ngồi lên bàn nhỏ rồi cùng Điền Chấn trò chuyện.
Cũng không nhắc tới chuyện của Điền Vũ Hàn, tuy nói hai người cùng họ Điền, nhưng bối cảnh gia đình của Điền Chấn nàng biết sơ qua, lại không có cháu gái, cho nên loại trừ là người nhà ông ấy.
Càng nói chuyện càng hăng say, cả hai cười không ngớt.
Lúc này, Điền Chấn ngay cả cá đã cắn câu cũng không để ý, kịp phản ứng thì cá đã chạy, suýt nữa kéo cả cần câu đi.
"Tiểu Miêu Miêu đừng có cười lão già ta kỹ thuật kém, đều tại nói chuyện với con mà quên mất, nghe nói người nhà con kỹ thuật không tệ, hôm nào bảo hắn theo ta ra đây câu cá hai ngày xem sao."
Lư Miêu Miêu che miệng cười, "Điền gia gia đúng là không chịu thua mà! Được thôi, cứ cuối tuần này nhé! Đợi bọn con quay lại đây, để Lâm Nam cùng gia gia câu cả ngày."
Nghe xong lời này, Điền Chấn mừng rỡ không thôi.
Bên này đang trò chuyện khí thế ngút trời, bên Điền Vũ Hàn thì sớm đã mắt hoa cả lên.
"Không phải chứ, Lư Miêu Miêu dựa vào cái gì vậy! Nhanh vậy đã ôm được đùi to rồi?"
Điền Vũ Hàn thấy thế, cũng không dám để Lư Miêu Miêu chạy lung tung nữa, nếu để nàng ta mà lấy lòng được chỗ dựa thì mình tức chết mất.
Vì thế cũng không quan tâm đến việc đắc tội người hay không, lập tức lớn tiếng kêu lên: "Lư lão sư, chúng ta cần đi chỗ khác rồi, không thể tụt lại phía sau được."
"Đúng đó, đừng lãng phí thời gian của tôi."
Điền Chấn thấy Điền Vũ Hàn và đám người có giọng điệu không thân thiện, lập tức cảm thấy ghét bỏ đám người này.
"Tiểu Miêu Miêu bọn họ là ai vậy! Có cần gia gia giúp giáo huấn chúng nó không."
Lư Miêu Miêu lắc đầu, "Điền gia gia nói đùa, họ đều là đồng nghiệp của cháu, hôm nay cháu phải đi rồi, cuối tuần chúng ta lại gặp."
Vừa hay lúc này Điền Chấn lại kéo được cá lên.
Ông ấy vừa thu dây vừa nói: "Đi thôi đi thôi! Đừng quên lời hứa với lão già này là được."
Thấy Điền Chấn không rảnh phản ứng mình nữa, Lư Miêu Miêu nói vài câu không quên rồi chạy tới.
Dáng vẻ chạy bộ dưới ánh mặt trời cực kỳ lôi cuốn, lại càng thêm trắng trẻo khi được mặt trời chiếu vào.
Qua bên kia, Điền Chấn cũng đã bắt được cá, ông ấy vẫy tay với Lư Miêu Miêu, ra hiệu bảo nàng cứ tự nhiên.
Đội nhỏ lại xuất phát, Điền Vũ Hàn không kìm được sự tò mò, liên tục hỏi: "Lư lão sư quen biết vị lão tiên sinh câu cá kia sao?"
"Cũng không hẳn là quen, chỉ là lần trước có gặp qua một lần."
"À."
Hai người đều im lặng, Lư Miêu Miêu thì nghĩ tới kế hoạch cuối tuần, còn Điền Vũ Hàn thì nghĩ vị lão tiên sinh câu cá kia là ai, thân phận của mình có bị lộ không.
Đi tới đi lui, nửa khu tiểu đã đi hết.
Cuối cùng có người lên tiếng: "Điền lão sư, trời nắng đi đường thế này, chắc mọi người cũng khát nước rồi, tiện thể đi nhà cô xem một chút đi."
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lư Miêu Miêu, Điền Vũ Hàn nói: "Được thôi! Đi theo tôi."
Giờ phút này, Lư Miêu Miêu cũng hoài nghi mình đã hiểu lầm Điền Vũ Hàn rồi, dù sao việc đồng ý tới nhà cô ta dễ dàng như vậy, có vẻ không phải là đang giả vờ.
Nhưng rất nhanh Lư Miêu Miêu đã xác định được rằng, Điền Vũ Hàn đang diễn.
Vì căn biệt thự trước mặt không phải biệt thự số ba, đây rõ ràng là nhà của cô mà.
Chỉ thấy Điền Vũ Hàn thuần thục nhập mật mã cửa lớn, thành công mở cửa.
"Mời vào."
Trong lòng Lư Miêu Miêu đầy dấu hỏi chấm, "Sao Điền Vũ Hàn lại biết mật mã cửa nhà mình?"
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô đã bị đám người chen vào trong.
Đập vào mắt là phòng khách rộng rãi, đèn treo và đồ trang trí đều rất tinh xảo, ghế sofa màu vàng nhạt, nhìn thôi cũng biết là hàng cao cấp, còn có cả...
Hai từ cuối cùng để hình dung, "xa hoa".
Điền Vũ Hàn giơ hai tay ra, "Hoan nghênh mọi người đến nhà tôi làm khách, bố mẹ tôi đều không có nhà, chỉ có thể để mọi người uống tạm chút nước nguội thôi."
Lúc này có người muốn lên lầu xem, Điền Vũ Hàn nhanh chóng chặn đầu cầu thang, đẩy người kia xuống.
"Quên dặn mọi người, trên lầu là phòng ngủ của bố mẹ và anh chị em tôi, ai cũng có sự riêng tư cả, cho nên xin mọi người chỉ hoạt động ở tầng một thôi, nếu không lão mụ về mà biết sẽ mắng c·hết tôi đấy."
Mấy câu nói đó thì thực ra chỉ có câu cuối là thật, vì Trương Tố Trinh mà biết con gái mình dẫn người ngoài vào nhà, không chỉ mắng mà có thể sẽ động tay động chân đấy.
"Điền lão sư nói không sai, chúng ta có thể tham quan tầng một là quá tốt rồi, đừng có mà không biết đủ."
"Đúng, đúng..."
Một đám người hùa theo, đồng thời ngồi xuống ghế salon.
Một lần ngồi này, như là có người nhìn thấy đồ tốt qua khe hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận