Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 146: Kỳ quái nam nhân, phát tiết nhóc đáng thương

Chương 146: Người đàn ông kỳ lạ, sự giải tỏa của cô bé đáng thương
Từ tiệm hoa đi ra đến tận cửa lớn nghĩa trang, trên xe hai người đều rất im lặng. Dù nói là đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu, nhưng Lâm Nam có một cảm giác khó tả, luôn cảm thấy có gì đó kỳ quặc. Đỗ xe vào bãi đỗ xe ở cổng nghĩa trang, hai người mỗi người cầm một bó cúc hoa, cẩn thận xem xét xung quanh xe. Nhìn cổng nghĩa trang, sau khi thấy không có vấn đề gì, tay nắm tay bước vào. Có tông sư phong thủy gia trì, la bàn đều vô dụng, Lâm Nam chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra sự diệu dụng của khu mộ địa này. Nhìn ra phía sau, cả khu mộ giống hình chiếc hốt rác, tượng trưng cho ý nghĩa thu hút tài lộc, càng về sau phong thủy càng tốt, phúc phận đời sau càng dày.
Đúng lúc này, một người đàn ông đi ngược chiều cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Nam. Người đàn ông ăn mặc không tính là xa hoa, nhưng cũng không phải là loại thường dân có thể mặc được. Khuôn mặt chữ điền tuy hiền hòa, nhưng Lâm Nam không cảm thấy hắn là người tốt. Bởi vì trên người hắn, Lâm Nam có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, còn có mùi máu tanh, dù không bằng Tần Xuyên, nhưng số mạng người trên tay chắc chắn cũng không ít hơn số ngón tay. Hắn là một nhân vật hung ác trong giới võ giả, hắn không vận chuyển chân khí, nhưng chí ít cũng có tu vi hóa kình. Đương nhiên đối với Lâm Nam mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng có thể khiến Lâm Nam phải động tay thì cả Hoa Hạ, thậm chí cả thế giới cũng không có nhiều người. Mà người đàn ông đối diện khi nhìn thấy Lâm Nam và Lư Miêu Miêu thì xuất hiện một chút dao động cảm xúc bất thường, Lâm Nam thậm chí còn có thể cảm giác được hắn muốn tiến đến bắt chuyện. Nắm tay bà xã không khỏi càng thêm chặt, dù sao Lư Miêu Miêu hiện tại vẫn là người bình thường, nếu bị đánh lén thì thật sự là có thể nguy hiểm. Lâm Nam đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội này. Hình như là cảm nhận được chân khí Lâm Nam vận chuyển, người đàn ông trực tiếp lướt qua hai người, không hề làm gì cả. Lư Miêu Miêu cũng không mấy chú ý đến người vừa đi ngang, nên không nhận ra người đàn ông trong phòng bệnh của Từ Binh hôm đó. Vì đối phương đã trực tiếp rời đi, Lâm Nam cũng xem như chưa từng thấy người đàn ông kỳ quái kia. Bây giờ hắn chỉ muốn bà xã vui vẻ, không muốn liên quan quá nhiều đến võ giả.
Không đi được vài bước, Lâm Nam và Lư Miêu Miêu đã đến trước mộ bia của cha Lư Miêu Miêu. Vị trí đó, có thể nói là kém nhất trong nghĩa trang này. Nằm ngay lối ra của toàn bộ địa hình hốt rác, còn không bằng mộ địa bình thường nhất. Lúc này, Lư Miêu Miêu đặt bó hoa cúc lớn trong tay xuống trước mộ bia: “Ba, một thời gian rồi con không đến thăm ba, hôm nay con dẫn con rể của ba cùng đến, tuy rằng anh ấy không phải là người ưu tú nhất, nhưng tuyệt đối không kém, mắt nhìn người của con gái ba giống ba đấy, ba cũng biết mà...” Có lẽ là đã lâu không đến, Lư Miêu Miêu nói chuyện với mộ bia của cha mình hơn nửa giờ. Ở giữa Lâm Nam cũng xen vào nói khá nhiều, phần lớn là liên tục cam đoan sẽ không để cho Lư Miêu Miêu phải chịu một chút uất ức nào. Cho dù Lư phụ có thể không nghe được, nhưng đó là việc mà một người con rể hợp cách nên làm. Sau khi hai người cùng nhau dập đầu với Lư phụ xong, Lâm Nam đưa Lư Miêu Miêu không nỡ rời đi bắt đầu hành trình đi tìm mộ Lư mẫu.
Tuy nghĩa trang không lớn, nhưng hai người vẫn phải tìm một lúc mới thấy bốn chữ lớn "Mộ của Long Dung". Lâm Nam không rõ vì sao bia mộ lại đơn sơ đến vậy, mộ của Lư mẫu cũng chỉ có mỗi tên, nhưng cũng không biết hỏi ai, dù sao hai vợ chồng cũng đều là lần đầu tiên đến. Còn có những lễ vật và hoa tươi mới trước mộ, rõ ràng hôm nay đã có người đến viếng. “Chẳng lẽ là người đàn ông lúc nãy, giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì.” Liên tưởng đến tin hot search buổi sáng nhìn thấy, Lâm Nam đã có đáp án trong lòng, chỉ thiếu xác thực mà thôi. Đương nhiên hắn không nói tất cả những điều này với Lư Miêu Miêu. Trái lại, Lư Miêu Miêu lại không hề nghi hoặc, sau khi đặt những bó hoa cúc còn lại xuống, kéo tay Lâm Nam bắt đầu nói chuyện phiếm với mẹ mình. Một lát sau, nói chuyện một hồi liền không kìm được khóc, Lâm Nam rất hiểu tâm trạng của Lư Miêu Miêu lúc này, đây chính là một đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ đang giải tỏa cảm xúc trong lòng. Lâm Nam cảm thấy không cần khuyên can, cứ để cho cô ấy khóc là tốt nhất. Sau đó ôm cô ấy vào lòng, Lư Miêu Miêu thuận thế kéo áo khoác che mặt mình. Có áo của Lâm Nam che chắn, từ nức nở nhỏ giọng ban đầu đã biến thành gào khóc. Những người thỉnh thoảng đi ngang qua cũng không nhìn với ánh mắt kỳ lạ, dù sao thì tại nơi này, ai cũng từng trải qua. Cứ như vậy, Lâm Nam vừa ôm Lư Miêu Miêu, một bên giúp cô ấy thuận khí, cho đến khi cô ấy trút hết mọi cảm xúc tiêu cực. Gần hai mươi phút sau, Lâm Nam thậm chí còn cảm thấy nước mắt đã thấm qua cả áo. Cầm cái đầu trong lòng áo kéo ra, hai mắt đã sưng đỏ, mũi vẫn còn sụt sịt. Sau khi lau nước mắt, “Được rồi bà xã, mẹ chắc chắn muốn con vui vẻ trưởng thành, nhiệt tình đối mặt với cuộc sống, đừng khóc nữa.” Thấy Lư Miêu Miêu sụt sịt gật đầu, Lâm Nam lấy khăn tay giúp cô lau nước mũi. "Thời gian không còn sớm, vậy chúng ta dập đầu với mẹ rồi đi thôi! Sau này thường xuyên đến.”
Hai người dập đầu xong sau đó thì xuống núi trở lại xe, sau khi lau hết nước mắt nước mũi cho Lư Miêu Miêu, đôi mắt sưng cũng không phải là chuyện đơn giản. “Bà xã, em hạ ghế xuống, anh xử lý mắt cho em một chút.” “Không sao đâu, một lát là ổn.” Thấy cô ấy không thích phiền phức, Lâm Nam trực tiếp nghiêng người qua, hỗ trợ điều chỉnh ghế. Hai người thuận thế cùng nhau ngã xuống, anh hôn lên môi nhỏ của cô ấy. “Nhắm mắt lại tận hưởng một lát nhé!” Ngay sau đó Lâm Nam bắt đầu xoa bóp mắt cho cô, đồng thời từ từ rót một ít chân khí vào, để đạt được hiệu quả chườm lạnh. Vì quá thoải mái, lại vì Lư Miêu Miêu khóc mệt, chỉ mấy phút thôi mà cô đã ngủ mất. Lâm Nam cẩn thận từng chút một cởi giày cho cô, chỉ vì muốn cô ngủ thoải mái hơn. Nhìn một chút thời gian, đã gần bốn giờ chiều. Vừa hay có thể lái xe đi đón Hàn Hương Như về nhà.
Trên đường Lâm Nam lái xe rất chậm, vì dù khả năng giảm xóc của chiếc Panamera rất tốt, Lâm Nam cũng không dám đảm bảo có chỗ nào xóc nảy khiến Lư Miêu Miêu tỉnh giấc hay không. Đợi đến khi đến cổng trường Hỗ Thành nhất cao, thì vẫn chưa tan học, Lư Miêu Miêu vẫn chưa tỉnh. Buồn bực Lâm Nam ghé sát lại nhìn vợ đang ngủ, hàng mi tinh tế thỉnh thoảng động đậy hai lần, tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn, cả người cuộn tròn lại, giống như một con mèo con đang ngủ say. Anh lấy điện thoại di động ra ghi lại khoảnh khắc tươi đẹp này. Chụp đến tầm mười tấm ảnh thể hiện trình độ kỹ thuật khá tốt sau đó, Lâm Nam hôn lên trán cô. Lại không ngờ tiếng chuông vừa vang lên, Lâm Nam không kịp thời che tai Lư Miêu Miêu, cô đã tỉnh. Vừa mở mắt ra đã thấy Lâm Nam đang sát mặt mình, Lư Miêu Miêu đưa tay ôm lấy cổ anh. "Ông xã, em vừa mơ, giống như nhìn rõ được tướng mạo của mẹ, nhưng lại rất mơ hồ, không nhớ được gì cả.” Lâm Nam dùng trán của mình di chuyển tới lui trên trán cô, "Không sao cả, mơ thấy lần đầu rồi sẽ có lần thứ hai thôi." “Ừ.” Vừa nói vừa ôm chặt lấy cổ Lâm Nam, cọ qua cọ lại trên gương mặt anh. Lâm Nam chẳng muốn rời khỏi cổ Lư Miêu Miêu, loại hương thơm cơ thể quyến rũ lòng người này thật khó cưỡng. Đến khi có người gõ cửa sổ, Lâm Nam lúc này mới nhớ ra đây là nơi công cộng, vội vàng từ trên người Lư Miêu Miêu bò dậy. Hạ cửa sổ xe xuống, thì là một người phụ nữ, nhìn cách ăn mặc chắc chắn là phú bà, loại không cần nỗ lực mà có. Thấy Lư Miêu Miêu chỉ mặc chiếc vớ trắng nằm trên ghế, người phụ nữ ngượng ngùng nói: "Làm phiền các vị rồi, xin lỗi nhé." Vốn vừa tỉnh ngủ Lư Miêu Miêu còn chưa hiểu chuyện gì, nghe xong câu nói này, tai cô đỏ lên ngay tức khắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận