Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 189: Lâm Tịch tình cảnh

Chương 189: Tình cảnh của Lâm Tịch
Ba người cùng nhau đi đến chỗ thang máy, dọc đường cũng gặp không ít nhân viên của văn phòng luật Chân Thành. Ai nấy đều chào hỏi Trương Tam, còn đối với Lâm Nam thì không mấy để ý, dù sao đây là lần đầu hắn tới, mọi người không nhận ra cũng là điều dễ hiểu.
Trong thang máy, có một vài nhân viên khác cũng đang đứng đó, Lâm Tịch hết sức kính cẩn với Trương Tam.
Hai người đứng trước là Trương Tam và Lâm Tịch không hề nghe thấy gì.
Nhưng hai nữ nhân viên đứng phía sau thì thầm, Lâm Nam nghe rõ mồn một.
"Cô nói xem người này là ai vậy! Mà có thể ăn cơm cùng ông chủ?"
"Đúng đó, phải biết văn phòng luật Chân Thành của chúng ta là đỉnh của đỉnh, cho dù là mấy ông chủ công ty trăm tỷ cũng không có đãi ngộ này đâu."
"Mặc kệ người đó là ai, cái anh chàng này cũng không tệ nha, cái nhan sắc này, cái chiều cao kia nữa chứ."
"Vừa nãy lúc hắn vào tôi có nhìn thấy, dáng người đó hình như cũng nhất hạng đó, nếu thêm thân phận cao phú soái nữa, ai mà chịu cho nổi!"
"Nông cạn, ta không thích tiền, ta đối với tiền không có hứng thú, cho dù hắn không phải cao phú soái, ta lấy hắn cũng bằng lòng."...
Lâm Nam đứng đối diện cửa thang máy mỉm cười, rất hài lòng về sự đánh giá của hai người phía sau. Dù sao ai mà không thích nghe lời hay.
Lúc này thang máy dừng ở tầng trệt, cửa thang máy vừa mở, Lâm Tịch liền lên tiếng.
"Ca, chúng ta ăn gì đây?"
Vốn dĩ muốn hỏi sư phụ của mình, nhưng nghĩ đến đây là lần đầu Lâm Nam tới, ăn gì nhất định phải để hắn làm chủ. Vì thế mới hỏi ý kiến Lâm Nam.
Lâm Nam không quá quen thuộc khu vực này, tự nhiên chuyển lại câu hỏi cho Lâm Tịch.
"Tự ngươi quyết định đi! Muốn ăn gì thì cứ ăn, ta với lão sư của ngươi nghe theo ngươi."
Lâm Tịch cười tươi, ra khỏi thang máy rồi dẫn đường.
"Đi theo ta, ở gần đây có một nhà hàng đồ ăn cực ngon."
Trương Tam thấy Lâm Tịch không hề có quy củ gì, lắc đầu. Rồi quay sang nói với Lâm Nam: "Đi thôi?"
"Đương nhiên rồi."
Sau đó hai người đi theo Lâm Tịch rời đi.
Ba người trò chuyện với nhau, hai cô nhân viên phía sau nghe hết.
"Tôi không nghe lầm chứ, người đó là anh trai của Lâm Tịch à."
"Chắc là không nghe lầm đâu, bất ngờ thật đó, con bé này làm ở đây lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ nghe nói nó có anh trai."
"Điều đó không quan trọng! Chúng ta cứ nịnh bợ nó là được, nói không chừng lại thành chị dâu của nó, nhìn tình hình vừa rồi kìa, anh trai nó cưng chiều nó lắm đó."...
Hai người đang bàn tính cách để tóm được Lâm Nam vào tay.
Người trong thang máy lúc nãy lên tiếng.
"Hai vị, hai người không ra à? Tôi phải nhấn nút thang máy đây."
Nghe vậy, hai người ngại ngùng cười.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Rồi kéo tay nhau chạy khỏi thang máy.
Lâm Nam bên này đã đi theo Lâm Tịch tới một quán ăn, vốn dĩ thực đơn được phát cho mỗi người một cuốn.
Nhưng Lâm Nam hai người không quen thuộc, nhiệm vụ gọi món tự nhiên rơi vào tay Lâm Tịch.
"Lão sư, ca, ta gọi món thì mặc kệ tiền nha! Tiền lương thực tập của ta còn chưa phát."
Trương Tam không biết nói gì: "Không ai bắt ngươi bỏ tiền, mà tiền lương của ngươi cũng không thiếu được đâu, cứ thoải mái gọi món đi."
Thấy Trương Tam mất kiên nhẫn, Lâm Tịch cũng chẳng chịu kém cạnh, không thèm để ý đối phương là kẻ cuồng luật pháp.
"Lão sư, vốn là văn phòng luật của thầy sai mà, lẽ ra nửa tháng trước đã phát lương rồi, nhất định cứ phải kéo tới cuối tháng..."
Hai thầy trò đấu võ mồm cuối cùng kết thúc sau khi Lâm Tịch gọi món.
Trương Tam ngượng ngùng nói với Lâm Nam: "Để ngươi chê cười rồi."
Lâm Nam lắc đầu, "Có gì đáng chê cười đâu, thấy quan hệ hai người hòa hợp như vậy, ngươi lại rất bao dung với tiểu muội, đúng là khó có được."
Điểm này, đến cả Lâm Tịch cũng không phản bác được.
Nói thật, sư phụ này đã thay đổi cả cuộc đời nàng.
Lúc này Lâm Nam đột nhiên nhớ ra điều gì.
"Tiểu muội, mà ngươi không phải là người Lâm gia sao, sao còn để ý đến chút tiền lương thực tập này?"
Nghe Lâm Nam hỏi vậy, Trương Tam liền thở dài một hơi.
Sau đó từ từ kể thân thế của Lâm Tịch, giữa lúc đồ ăn được mang lên cũng không hề ngắt lời.
Lịch sử phát triển của mỗi gia tộc trong Hỗ Thành Bát đại gia đều rất lâu đời, cũng đã có những đóng góp cực kỳ quan trọng trong sự yên ổn của Hoa Hạ.
Mà cha mẹ Lâm Tịch lại hi sinh trong cuộc chiến giữ gìn sự yên ổn biên giới.
Không chỉ Lâm gia, mấy nhà trong Bát đại gia còn lại cũng có người hi sinh ở biên giới, ngay cả Lưu gia cũng không ngoại lệ.
Đó chính là cha mẹ của Lưu Tư Ngữ.
Về cuộc chiến giữ gìn sự yên ổn biên giới này, Trương Tam không kể nhiều, vì hắn cũng không rõ lắm, dù sao người ở Hỗ Thành chết ít nhất cũng phải hai phần ba.
Những gì Trương Tam miêu tả nhiều nhất là tình cảnh hiện tại của Lâm Tịch.
Lâm gia có hai nhánh chính, một nhánh là cha của Lâm Tịch, nhánh còn lại hiển nhiên là của đại bá Lâm Tịch.
Gia sản cũng chia làm hai phần, do người của hai nhánh kế thừa.
Nhưng nhánh của Lâm Tịch sau khi cha mẹ nàng m·ấ·t đi thì chỉ còn lại một mình nàng.
Lại vì nàng còn nhỏ, nên nửa phần tài sản kia vẫn do gia chủ nắm giữ, phải đợi đến khi Lâm Tịch thành gia lập nghiệp mới có thể trả lại cho nàng.
Có thể nói ai cưới Lâm Tịch thì tương đương với có được một nửa tài sản của Lâm gia, một trong Hỗ Thành Bát đại gia.
Vốn dĩ Lâm lão gia tử rất đau lòng vì mất con, đối với đứa cháu gái Lâm Tịch này cũng rất để tâm.
Đáng tiếc, theo Lâm Tịch dần lớn lên, Lâm lão gia tử tuổi cao, không còn tinh lực để quản lý gia tộc, nên đã giao lại cho đại bá của Lâm Tịch.
Chính hành động này đã đẩy Lâm Tịch lên đầu sóng ngọn gió.
Trước khối tài sản kếch xù đó, nhà đại bá Lâm Tịch khó lòng không động lòng tham.
Tuy rằng mưu tài gi·ế·t người là cách làm trực tiếp và dễ nhất, nhưng chung quy vẫn có chút tình thân.
Thêm việc Lâm lão gia tử vẫn còn sống nên đại bá của Lâm Tịch mới chưa ra tay.
Nhưng điều này không có nghĩa là nhà đại bá Lâm Tịch sẽ từ bỏ phần tài sản này.
Trước khi Lâm Tịch trưởng thành, họ luôn tìm cách chèn ép cô.
Sau khi Lâm Tịch trưởng thành, đầu tiên là họ sắp xếp đủ loại đối tượng xem mắt cho cô, không cần nghĩ cũng biết, người đó chắc chắn là người nhà đại bá Lâm Tịch có thể khống chế.
Nhưng trong hoàn cảnh đó, Lâm Tịch vẫn trưởng thành khỏe mạnh.
Đồng thời thành c·ô·ng thi vào khoa p·h·áp luật của đại học Hỗ Thành, bái Trương Tam làm sư phụ, mới tốt nghiệp mấy ngày trước thì vào làm thực tập ở văn phòng luật Chân Thành, mục đích là muốn tự mình cầm lấy v·ũ k·hí p·h·áp luật để đ·á·n·h t·r·ả lại nhà đại bá.
Những tâm tư đó, đại bá của Lâm Tịch sao có thể không nhìn ra, nhưng hắn cho rằng, dù Trương Tam có lợi h·ạ·i đến đâu thì cũng không đến mức có thể can thiệp vào chuyện gia tộc của Lâm gia.
Cho nên đại bá của Lâm Tịch vẫn không hề nhượng bộ.
Bất quá Lâm Tịch có một kẻ c·u·ồng p·h·áp luật làm chỗ dựa, nên nhà đại bá Lâm Tịch cũng không dám làm quá phận.
Họ chỉ đơn giản cắt hết sự hỗ trợ tài chính của gia tộc đối với Lâm Tịch.
Lý do rất đơn giản, Lâm Tịch đã bắt đầu thực tập, có thể tự k·i·ế·m tiền.
Đại bá Lâm Tịch nói một cách hoa mỹ rằng đây là bài kiểm tra dành cho Lâm Tịch, nếu như không thể tự nuôi sống được bản thân, thì sớm muộn gì một nửa gia sản Lâm gia cũng sẽ bị cô ta phá tan mà thôi.
Thế là, Lâm Tịch cười ha ha, rốt cuộc không thèm lấy một đồng nào của Lâm gia, đồng thời thề phải đoạt lại hết tất cả những gì đã m·ấ·t.
Có khí phách thì có khí phách thật, nhưng không có tiền ăn cơm thì đói cũng là đói thật.
Đành phải tìm đến sư phụ để ứng trước tiền lương thực tập.
Lúc này Trương Tam mới biết bảo bối đồ đệ của mình đã trải qua những gì, muốn ra mặt giúp cô nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận