Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 313: Ở lễ đính hôn phát sinh sự tình

Chương 313: Sự tình phát sinh ở lễ đính hôn.
Nghe vậy, Tần Lan chỉ cười cười không nói gì, trong lòng chỉ thấy nàng thật buồn cười. Lúc này, Vương Tư Viễn cũng bước tới, nắm lấy tay Tiểu Nhu.
"Tần Lan, cảm ơn cô hôm nay đã đến lễ đính hôn của chúng tôi. Giống như Tiểu Nhu đã nói, tôi nhất định sẽ chứng minh bản thân mình." Lúc này đã có người đến ngồi vào chỗ.
Nói xong những lời này, Vương Tư Viễn dẫn Tiểu Nhu tiến lên trước để vấn an. Người sáng mắt liếc qua là có thể thấy rõ sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người, nhưng người ta đã đính hôn rồi, tự nhiên cũng không tiện nói thẳng. Cuối cùng, mọi người đều thật tâm chúc phúc. Hai người thu hoạch tràn đầy trong những lời chúc phúc của mọi người, hoàn thành nghi thức đính hôn.
Đến giờ ăn cơm, Tần Lan cũng được mời ngồi vào bàn chính. Ở đây phần lớn đều là người nhà, ngoài bố mẹ hai bên còn có cậu ruột của Tiểu Nhu. Người cậu rất tráng kiện, nhìn là biết có luyện tập, chỉ cần nhìn lớp áo khoác ngoài là có thể nhận thấy thân hình khác thường của ông. Lúc ăn cơm, mọi người nói chuyện phiếm.
Cậu của Tiểu Nhu lại khác. "Vương Tư Viễn, tôi nói trước cho cậu biết, Tiểu Nhu nhà chúng tôi là do tôi nhìn lớn lên. Hai đứa có thể đi đến được với nhau cũng coi như có duyên phận. Nói một câu khó nghe, cậu nhìn cái tuổi này có thể tìm được một cô gái như Tiểu Nhu nhà tôi, đúng là mồ mả bốc khói. Chắc hẳn cậu cũng biết công việc của tôi rồi, nên tôi không hy vọng nghe thấy cháu gái tôi chịu ấm ức ở nhà các cậu. Đừng nói là có khi tôi liều cả cái mạng, không cần bộ cảnh phục này, tôi cũng sẽ cho Vương gia các cậu biết tay." Tần Lan cảm thấy trong trường hợp này, nói ra những lời như vậy, dù không hay, nhưng rất thực tế. Đây cũng là để cho Tiểu Nhu có thêm chút sức mạnh, ít nhất sau này nếu có ấm ức, sẽ không sợ không dám nói ra.
Vương Tư Viễn còn chưa lên tiếng, Vương Chí Cương với tư cách là bố của anh đã mở lời trước, đồng thời còn nâng chén rượu.
"Cậu Tiểu Nhu phải không, cậu nói nhà Vương chúng tôi đều ghi nhớ cả. Thằng Tư Viễn này có thể đến được với Tiểu Nhu, đích xác là nó trèo cao. Tiểu Nhu, con hãy nghe cho kỹ, sau này nếu con chịu ấm ức, cứ nói thẳng với bác, bác sẽ là người đầu tiên lột da thằng này."
"Chén rượu này tôi uống trước để làm tin." Nói rồi, ông uống một hơi cạn sạch chén rượu đế.
"Cũng tạm được." Cậu Tiểu Nhu thấy vậy cũng dốc cạn chén rượu đế của mình. Tuy rằng ai cũng nói được, nhưng với sự đảm bảo như vậy của Vương Chí Cương, ít nhất cũng khiến những người trong lòng không mấy coi trọng cuộc hôn nhân này cảm thấy dễ chịu hơn. Nhìn Tiểu Nhu, trên mặt tràn đầy nụ cười cùng Vương Tư Viễn trò chuyện vui vẻ.
"Có nghe không, sau này anh cũng đừng hòng bắt nạt em, không thì bác trai lột da anh.""Ai dám bắt nạt em! Em đừng bắt nạt anh là được."
"Ai thèm bắt nạt anh chứ." Hai người trêu đùa nhau, Vương Chí Cương một mặt tươi cười. "Hai đứa chúng nó tình cảm tốt như vậy, kết hôn nhất định sẽ hạnh phúc." Sau đó lại nhắc nhở Vương Tư Viễn: "Thằng này, đừng có lo mỗi cô dâu, nhanh mời rượu bố vợ, mẹ vợ với các bậc thân thích đi!"
Vương Tư Viễn cũng giả bộ thành hình tượng người đàn ông ngoan ngoãn, cầm chén rượu và bình rượu đế lên. Người đầu tiên anh kính dĩ nhiên là thái sơn nhạc phụ."Bá phụ, cảm ơn bác đã đồng ý gả Tiểu Nhu cho con. Bác cứ yên tâm, con nói được nhất định sẽ làm được, để Tiểu Nhu ngày ngày vui vẻ." Anh học theo bộ dạng của Vương Chí Cương, uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Bố Tiểu Nhu gượng gạo nở một nụ cười."Mong là con nói được làm được. Hôm nay cho dù bác không thể uống rượu, cũng sẽ uống với con một ly."
Cứ như vậy, Vương Tư Viễn cầm lấy bình rượu và chén rượu, mời từng người trên bàn, đến lượt Tần Lan thì anh đã có chút say. Trong mắt ánh lên vẻ nóng bỏng không hề che giấu, có lẽ chỉ khi say, người ta mới thật sự lộ rõ con người thật. Hôm nay Tần Lan vẫn mặc chiếc váy JK như mọi khi, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại được trang điểm kỹ càng, không thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng được xem là xinh đẹp như hoa như ngọc. Vì vậy Vương Tư Viễn mang cái đầu choáng váng hướng về phía cô nở một nụ cười không giống ngày thường.
"Tần Lan, cô xem như bạn tốt nhất của Tiểu Nhu, ly rượu cuối cùng này tôi xin kính cô." Các nữ sinh trên bàn đều uống nước ngọt, nên Tần Lan cũng không từ chối, nâng chén chạm nhẹ vào.
Một giây sau, Tần Lan nghiêng người nhíu mày, vì Vương Tư Viễn vô tình muốn chạm vào người cô. May mà anh đã say không sai biệt lắm nên bị Tần Lan né được. Lúc này đã giữa trưa, mọi người trên bàn ai nấy đều bận ăn uống nên không ai chú ý đến sự việc xảy ra bên này. Nhưng Tiểu Nhu, người một mực dõi theo vị hôn phu của mình đã thu hết mọi chuyện vào tầm mắt. Trên mặt tuy có chút khó chịu, nhưng vì nhiều người ở đây nên cô cũng không tiện bộc phát. Vương Tư Viễn thất bại trong một lần ra tay, đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít. Trong lòng anh tự nhắc nhở mình. "Vương Tư Viễn, kế hoạch của mày vẫn chưa thành công, phải nhẫn nhịn. Đợi đến khi mày trở thành tỷ phú 100 tỷ, ngàn tỷ, đến lúc đó người ta chắc chắn sẽ không né tránh mày nữa." Thực ra, ngay từ đầu lý do Vương Tư Viễn có thể đến được với Tiểu Nhu, phần lớn nguyên nhân vẫn là vì Tần Lan.
Lúc đầu, khi Vương Tư Viễn bắt đầu quen biết hai người, lần đầu tiên nhìn thấy anh chắc chắn đã chú ý đến Tần Lan, người hơn Tiểu Nhu về mọi mặt từ nhan sắc, vóc dáng đến cách ăn mặc. Nhưng nghĩ rằng nên bắt đầu từ bạn thân của cô thì việc theo đuổi sẽ đơn giản hơn. Ai ngờ sau đó anh có kế hoạch làm giàu, cần đến dược liệu của gia đình Tiểu Nhu, lúc này anh mới chủ động tiếp cận Tiểu Nhu. Thế nhưng, từ đầu đến cuối Vương Tư Viễn vẫn có dục vọng chiếm đoạt đối với Tần Lan, sớm đã không thể chờ đợi để xoay người rồi có được cô. Anh không hề biết, thứ mà Tần Lan coi trọng là tiền bạc.
Hai người ai nấy đều uống cạn đồ trong ly. Vương Tư Viễn trở về chỗ ngồi, Tần Lan cũng may mắn vì anh không có hành động gì thêm, nếu không thì hôm nay chắc đã khiến mọi người mất mặt. Nhưng qua chuyện này, Tần Lan lại càng cảm thấy Vương Tư Viễn không phải là người tốt. "Xem ra phải nói chuyện lại với Tiểu Nhu mới được."
Một bữa cơm ai cũng có tâm sự, đợi đến khi kết thúc, Vương Tư Viễn vì uống quá nhiều nên chỉ có thể mở phòng trước để nghỉ ngơi một lát. Mà Vương Chí Cương thì đi cùng bố mẹ Tiểu Nhu đến một nhà kho của gia đình họ. Mục đích thì khỏi phải nói, chính là để lấy lô dược liệu mà nhà Tiểu Nhu đã hứa. Chỉ cần lấy được nó, kế hoạch sẽ chính thức bắt đầu. Trước khi đi, ông còn không quên dặn Tiểu Nhu chăm sóc tốt cho vị hôn phu của mình. Tiểu Nhu đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Khi Tiểu Nhu dìu Vương Tư Viễn lên lầu, Tần Lan gọi cô lại.
"Nói chuyện chút."
Tiểu Nhu cũng muốn nói chuyện.
"Chờ tôi một chút, tôi đến liền."
Một lát sau, trong quán cà phê bên cạnh khách sạn, hai cô gái ngồi đối diện nhau. Không đợi Tần Lan nói về chuyện hôm nay, Tiểu Nhu đã giành quyền nói trước."Lan tỷ, ý của cô là sao, hôm nay là ngày đính hôn của tôi, cô lại ăn mặc như thế này là muốn..." Tuy không nói hết câu, nhưng Tần Lan có thể nghe ra cô ấy muốn nói gì tiếp theo."Quyến rũ Vương Tư Viễn?""Vậy nên, Tiểu Nhu, lúc nãy Vương Tư Viễn muốn động tay động chân với tôi cô có thấy không?"
Tiểu Nhu cười khẩy."Tôi thấy, vậy nên phiền cô về sau cách xa bọn tôi một chút."
Nghe được câu này, Tần Lan sững người, cô phát hiện Tiểu Nhu thật sự đã thay đổi, trở nên không thể nói lý, không có đầu óc. Nhưng nghĩ lại, nếu có đầu óc thì sao lại không nghe những lời khuyên can của nhiều người mà đi đính hôn với một người lớn hơn mình cả một vòng chứ? Còn chủ động đưa tài sản cho người ta nữa."Không được sao? Vậy không bắt buộc, một thời gian nữa tôi sẽ dẫn anh ta rời khỏi thành phố này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận