Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 61: Đi Ngô Đồng vịnh khu biệt thự dự tiệc
Chương 61: Đến biệt thự khu Ngô Đồng vịnh dự tiệc
Lâm Nam kéo tay Lư Miêu Miêu đang đặt trên nhau ra, giữ lấy trong tay mình, ghé sát miệng vào tai nàng nói: "Miêu Miêu, thật ra ta có hai cái wechat, thêm các nàng là tài khoản phụ của ta."
Nghe vậy, Lư Miêu Miêu đánh hắn một cái, "Tên quỷ tâm cơ, còn không chịu thừa nhận."
Lúc này nhân viên quản lý sân vận động tới, vẻ mặt khó xử, chuyện bồi thường thiệt hại công trình công cộng là không tránh khỏi.
Lư Miêu Miêu cười nhìn Lâm Nam theo nhân viên quản lý đi trả tiền, còn mình thì tiếp tục chỉ đạo đội cổ vũ.
Vừa khéo trên đường lại gặp Điền Vũ Hàn.
Mã Hà cầm tiền liền gọi điện cho Điền Vũ Hàn, muốn dẫn nàng đi mua sắm, cơ hội tốt thế này sao Điền Vũ Hàn có thể bỏ qua.
Ban đầu Mã Hà muốn đích thân đến đón, Điền Vũ Hàn sợ bị phát hiện, nên nói để hắn tùy ý, mình bắt xe tới là được.
Nên mới gặp Lâm Nam ở trên đường như thế này.
Đêm hôm đó, thái độ tiêu tiền hào phóng của Lâm Nam đã đi sâu vào lòng người, thêm cả khuôn mặt và dáng người đều không tệ, Điền Vũ Hàn muốn nhắm hắn thành mục tiêu tiếp theo.
Kết hôn thì sao chứ, theo nàng thấy cái thời đại này ly hôn là chuyện thường tình.
Thế là chủ động tiến lên chào hỏi: "Lâm Nam, tên này đúng không!"
Vừa nói vừa vuốt tóc, tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc.
Tuy dáng dấp xinh đẹp, dáng người cũng không tệ, nhưng Lâm Nam lại không hề thích.
Nhưng nghĩ đến Lư Miêu Miêu còn muốn hợp tác với nàng, nên cũng chỉ đáp lại qua loa.
Lần này khiến Điền Vũ Hàn cảm thấy mình có cơ hội, lập tức bắt đầu "tuyệt kỹ" thả thính chuyên nghiệp.
Đáng tiếc, Lâm Nam chẳng lọt tai câu nào, nói thẳng mình có việc phải đi.
Điền Vũ Hàn ăn mặc mát mẻ, không chút do dự lựa chọn dùng thân thể chặn lại, không ngờ còn chưa kịp tới gần Lâm Nam, mình đã không thể kiểm soát mà lùi lại sau.
Vì mang giày cao gót suýt chút nữa đã ngã nhào, đến khi ổn định thân hình thì Lâm Nam cùng nhân viên quản lý đã cách nàng xa cả mấy trượng.
Tức giận, nàng giậm chân: "Bao nhiêu người đều quỳ dưới gấu quần của ta, ta không tin ngươi là ngoại lệ."
Nói xong liền bắt xe đến cửa hàng đã hẹn với Mã Hà, định triệt để vét sạch Mã Hà một lần nữa.
Nhân viên quản lý đi trên đường. "Tiên sinh, anh có định lực ghê thật! Cái cô Điền Vũ Hàn này ở trường, bất cứ người đàn ông nào đi ngang qua đều bị cô ta thu hút, nhưng cô ta lại không thèm để ý tới ai. Hôm nay cô ta cố tình tiếp cận anh, anh lại không muốn."
Lâm Nam cười cười: "Có bà xã tôi xinh đẹp sao? Cô ta chẳng qua chỉ là fan tục lụy của phấn son, bà xã tôi không trang điểm, ăn mặc kín đáo, không bằng một cọng lông của vợ tôi."
Nhân viên quản lý này thực sự không thể phản bác được.
Trả tại phòng tài vụ 1500 tệ, không chỉ tiền thủy tinh, mà còn tiền công dọn dẹp và lắp đặt.
Tiếp theo đó thì cứ đợi mãi đến 6 giờ chiều, Lư Miêu Miêu mới kết thúc.
Lư Miêu Miêu mời mọi người trong đội cổ vũ ăn cơm ở trường, Lâm Nam đương nhiên cũng cùng ăn.
Đây là lần đầu tiên hắn nếm thử cơm ở nhà ăn đại học, quả thật không thể so với trường học cũ của hắn, không chỉ giá rẻ, mà hương vị cũng không tệ.
Thấy Lâm Nam ăn ngấu nghiến, Lư Miêu Miêu cũng không thấy ghét bỏ, ngược lại còn gắp đùi gà trong chén của mình cho hắn.
Trong ánh mắt thâm tình của Lâm Nam, Lư Miêu Miêu nói: "Em đang giảm cân."
Sau khi ăn tối, các sinh viên của Lư Miêu Miêu nhao nhao rời đi.
"Lâm Nam, có muốn đi dạo trong trường một chút không?"
Năm phút sau, trong khuôn viên đại học Hỗ Thành.
Lâm Nam nắm tay Lư Miêu Miêu đi dạo, ở trong trường cũng không quá nổi bật, hắn rất hài lòng với cuộc sống như thế này, nửa tháng trước đây là điều mà hắn không dám nghĩ tới.
Tất cả đều là nhờ việc kết hôn với Lư Miêu Miêu.
"Miêu Miêu, em có phải là vượng phu không?"
Lư Miêu Miêu cho rằng Lâm Nam đang nói đùa với mình.
"Biết em vượng phu thì phải nắm em cho chặt vào, không thì em chạy mất là anh vượng không nổi nữa đâu."
Nghe vậy, Lâm Nam không chỉ siết chặt tay đang đan vào nhau, mà còn hôn lên khuôn mặt phấn nộn một cái, sau đó thuận thế tựa đầu lên vai Lư Miêu Miêu.
"Em không quan tâm, đời này em không thoát khỏi anh được đâu."
Vì sự chênh lệch chiều cao, cảnh tượng này trông có chút không hài hòa, khiến các cặp đôi đi ngang qua đều phải nhìn lại hai lần.
Một lúc sau Lư Miêu Miêu cũng ngại ngùng, cố gắng đẩy đầu Lâm Nam ra khỏi vai mình.
"Ban ngày anh như người máy chiến đấu vậy mà? Buổi tối sao lại nũng nịu thế?"
Nghe người ta nói mình nũng nịu, kiểu gì cũng phải chứng minh một chút, vừa hay bên cạnh có một con sông nhỏ không rộng lắm, Lâm Nam nhân lúc Lư Miêu Miêu không để ý, trực tiếp bế ngang nàng lên, chuẩn bị sẵn sàng nhảy.
Lư Miêu Miêu kịp phản ứng muốn giãy dụa, nhưng nghe Lâm Nam nói muốn dẫn nàng chơi trò chơi vui, mặt Lư Miêu Miêu đỏ lên đành thôi, đưa tay ôm lấy cổ Lâm Nam.
Nhảy lên một cái, lúc hụt chân, Lư Miêu Miêu còn chuẩn bị tinh thần nghẹn thở, không ngờ Lâm Nam đã bình ổn đáp xuống đất ở phía đối diện.
Sau khi được thả xuống từ trong lồng ngực của Lâm Nam, Lư Miêu Miêu tuy khiếp sợ vì Lâm Nam có thể bế mình nhảy xa như vậy, nhưng vẫn cảnh cáo hắn lần sau không được chơi trò nguy hiểm như vậy nữa.
"Anh có bản lĩnh mà, sao có thể để vợ yêu gặp nguy hiểm chứ."
"Có bản lĩnh cũng không được." Lư Miêu Miêu cắt ngang lời hắn, "Thôi được, em nghe anh hết, em chỉ là muốn thể hiện rằng thể chất của anh cũng cứng rắn lắm, sau này sinh hoạt vợ chồng chắc chắn rất hòa hợp."
Lư Miêu Miêu không hiểu thể chất tốt thì có liên quan gì tới sinh hoạt vợ chồng hòa hợp, "Chẳng lẽ anh sẽ nhớ nhà bạo hành em?"
Đúng lúc này điện thoại Lư Miêu Miêu vang lên.
Điện báo là Lưu Tư Ngữ.
"Miêu Miêu, ngày mai hai người nhớ đến đúng giờ nhé!"
"Đến đâu cơ?"
"Ông xã chị không nói với em sao? Thứ bảy ông nội chị mời hai vợ chồng các em ăn cơm."
Lư Miêu Miêu nhìn về phía Lâm Nam thì Lưu Tư Ngữ nói có việc nên cúp máy.
Lần nữa nắm tay Lư Miêu Miêu, Lâm Nam kể lại chuyện ngày đó đã cứu Lưu lão gia tử và chuyện giúp Lưu Tư Ngữ hủy hôn.
"Anh còn biết y thuật?"
"Một chút thôi."
Lư Miêu Miêu càng tiếp xúc với Lâm Nam càng cảm thấy hắn bí ẩn.
Trong lúc ngơ ngác đã bị Lâm Nam lôi đi, "Về nhà thôi, em đi nhờ xe đến đây, vị mỹ nữ này có muốn chở anh một đoạn không?"
"Không chở." "Chở." "Không chở..."
Đến khi Lâm Nam giơ bàn tay tội lỗi ra chọc cho Lư Miêu Miêu cười không ngừng được, vừa cười vừa nói: "Dừng lại đi, em chở anh còn không được sao?"
Lúc này Lư Miêu Miêu đã cười đến hai má đỏ bừng, ngồi trong xe một lát sau.
"Hư đốn, thắt dây an toàn vào."
Sau khi về đến nhà, Lư Miêu Miêu rửa mặt xong cũng không quan tâm đến Lâm Nam, trực tiếp đóng cửa phòng.
Lâm Nam còn tưởng nàng đang ngại.
Trong phòng, Lư Miêu Miêu mở group chat.
"Đối tượng kết hôn càng ngày càng bí ẩn phải làm sao, em cảm thấy anh ta không chỉ có tiền, mà cái gì cũng biết, ban đầu em cảm thấy mình điều kiện tốt hơn anh ta, giờ em lại cảm thấy mình không xứng với anh ta."
Giang Lâm: "Chị đang khoe mẽ đấy à? Lén lút vui vẻ khi có một ông chồng ngon thế à."
Lưu Tư Ngữ: "Lâm Lâm em nói đúng, chị ấy đang khoe đấy. Miêu Miêu, nếu em cảm thấy không xứng với chồng em, thì chị vừa ly hôn, em nhường lại anh ấy cho chị xem sao."
Lư Miêu Miêu: "?"
Giang Lâm: "Trời ạ, Lưu đại tiểu thư thích người đâu phải dễ, bao giờ thì đi ăn cơm."...
Sáng sớm hôm sau Lư Miêu Miêu đã bị gọi dậy.
Lái xe đi hướng khu biệt thự Ngô Đồng vịnh dự tiệc, Lư Miêu Miêu vì vậy còn cố ý đổi bộ đồ len áo khoác ngoài thêm áo đầm có đường vân, càng lộ vẻ tự nhiên phóng khoáng.
Lâm Nam kéo tay Lư Miêu Miêu đang đặt trên nhau ra, giữ lấy trong tay mình, ghé sát miệng vào tai nàng nói: "Miêu Miêu, thật ra ta có hai cái wechat, thêm các nàng là tài khoản phụ của ta."
Nghe vậy, Lư Miêu Miêu đánh hắn một cái, "Tên quỷ tâm cơ, còn không chịu thừa nhận."
Lúc này nhân viên quản lý sân vận động tới, vẻ mặt khó xử, chuyện bồi thường thiệt hại công trình công cộng là không tránh khỏi.
Lư Miêu Miêu cười nhìn Lâm Nam theo nhân viên quản lý đi trả tiền, còn mình thì tiếp tục chỉ đạo đội cổ vũ.
Vừa khéo trên đường lại gặp Điền Vũ Hàn.
Mã Hà cầm tiền liền gọi điện cho Điền Vũ Hàn, muốn dẫn nàng đi mua sắm, cơ hội tốt thế này sao Điền Vũ Hàn có thể bỏ qua.
Ban đầu Mã Hà muốn đích thân đến đón, Điền Vũ Hàn sợ bị phát hiện, nên nói để hắn tùy ý, mình bắt xe tới là được.
Nên mới gặp Lâm Nam ở trên đường như thế này.
Đêm hôm đó, thái độ tiêu tiền hào phóng của Lâm Nam đã đi sâu vào lòng người, thêm cả khuôn mặt và dáng người đều không tệ, Điền Vũ Hàn muốn nhắm hắn thành mục tiêu tiếp theo.
Kết hôn thì sao chứ, theo nàng thấy cái thời đại này ly hôn là chuyện thường tình.
Thế là chủ động tiến lên chào hỏi: "Lâm Nam, tên này đúng không!"
Vừa nói vừa vuốt tóc, tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc.
Tuy dáng dấp xinh đẹp, dáng người cũng không tệ, nhưng Lâm Nam lại không hề thích.
Nhưng nghĩ đến Lư Miêu Miêu còn muốn hợp tác với nàng, nên cũng chỉ đáp lại qua loa.
Lần này khiến Điền Vũ Hàn cảm thấy mình có cơ hội, lập tức bắt đầu "tuyệt kỹ" thả thính chuyên nghiệp.
Đáng tiếc, Lâm Nam chẳng lọt tai câu nào, nói thẳng mình có việc phải đi.
Điền Vũ Hàn ăn mặc mát mẻ, không chút do dự lựa chọn dùng thân thể chặn lại, không ngờ còn chưa kịp tới gần Lâm Nam, mình đã không thể kiểm soát mà lùi lại sau.
Vì mang giày cao gót suýt chút nữa đã ngã nhào, đến khi ổn định thân hình thì Lâm Nam cùng nhân viên quản lý đã cách nàng xa cả mấy trượng.
Tức giận, nàng giậm chân: "Bao nhiêu người đều quỳ dưới gấu quần của ta, ta không tin ngươi là ngoại lệ."
Nói xong liền bắt xe đến cửa hàng đã hẹn với Mã Hà, định triệt để vét sạch Mã Hà một lần nữa.
Nhân viên quản lý đi trên đường. "Tiên sinh, anh có định lực ghê thật! Cái cô Điền Vũ Hàn này ở trường, bất cứ người đàn ông nào đi ngang qua đều bị cô ta thu hút, nhưng cô ta lại không thèm để ý tới ai. Hôm nay cô ta cố tình tiếp cận anh, anh lại không muốn."
Lâm Nam cười cười: "Có bà xã tôi xinh đẹp sao? Cô ta chẳng qua chỉ là fan tục lụy của phấn son, bà xã tôi không trang điểm, ăn mặc kín đáo, không bằng một cọng lông của vợ tôi."
Nhân viên quản lý này thực sự không thể phản bác được.
Trả tại phòng tài vụ 1500 tệ, không chỉ tiền thủy tinh, mà còn tiền công dọn dẹp và lắp đặt.
Tiếp theo đó thì cứ đợi mãi đến 6 giờ chiều, Lư Miêu Miêu mới kết thúc.
Lư Miêu Miêu mời mọi người trong đội cổ vũ ăn cơm ở trường, Lâm Nam đương nhiên cũng cùng ăn.
Đây là lần đầu tiên hắn nếm thử cơm ở nhà ăn đại học, quả thật không thể so với trường học cũ của hắn, không chỉ giá rẻ, mà hương vị cũng không tệ.
Thấy Lâm Nam ăn ngấu nghiến, Lư Miêu Miêu cũng không thấy ghét bỏ, ngược lại còn gắp đùi gà trong chén của mình cho hắn.
Trong ánh mắt thâm tình của Lâm Nam, Lư Miêu Miêu nói: "Em đang giảm cân."
Sau khi ăn tối, các sinh viên của Lư Miêu Miêu nhao nhao rời đi.
"Lâm Nam, có muốn đi dạo trong trường một chút không?"
Năm phút sau, trong khuôn viên đại học Hỗ Thành.
Lâm Nam nắm tay Lư Miêu Miêu đi dạo, ở trong trường cũng không quá nổi bật, hắn rất hài lòng với cuộc sống như thế này, nửa tháng trước đây là điều mà hắn không dám nghĩ tới.
Tất cả đều là nhờ việc kết hôn với Lư Miêu Miêu.
"Miêu Miêu, em có phải là vượng phu không?"
Lư Miêu Miêu cho rằng Lâm Nam đang nói đùa với mình.
"Biết em vượng phu thì phải nắm em cho chặt vào, không thì em chạy mất là anh vượng không nổi nữa đâu."
Nghe vậy, Lâm Nam không chỉ siết chặt tay đang đan vào nhau, mà còn hôn lên khuôn mặt phấn nộn một cái, sau đó thuận thế tựa đầu lên vai Lư Miêu Miêu.
"Em không quan tâm, đời này em không thoát khỏi anh được đâu."
Vì sự chênh lệch chiều cao, cảnh tượng này trông có chút không hài hòa, khiến các cặp đôi đi ngang qua đều phải nhìn lại hai lần.
Một lúc sau Lư Miêu Miêu cũng ngại ngùng, cố gắng đẩy đầu Lâm Nam ra khỏi vai mình.
"Ban ngày anh như người máy chiến đấu vậy mà? Buổi tối sao lại nũng nịu thế?"
Nghe người ta nói mình nũng nịu, kiểu gì cũng phải chứng minh một chút, vừa hay bên cạnh có một con sông nhỏ không rộng lắm, Lâm Nam nhân lúc Lư Miêu Miêu không để ý, trực tiếp bế ngang nàng lên, chuẩn bị sẵn sàng nhảy.
Lư Miêu Miêu kịp phản ứng muốn giãy dụa, nhưng nghe Lâm Nam nói muốn dẫn nàng chơi trò chơi vui, mặt Lư Miêu Miêu đỏ lên đành thôi, đưa tay ôm lấy cổ Lâm Nam.
Nhảy lên một cái, lúc hụt chân, Lư Miêu Miêu còn chuẩn bị tinh thần nghẹn thở, không ngờ Lâm Nam đã bình ổn đáp xuống đất ở phía đối diện.
Sau khi được thả xuống từ trong lồng ngực của Lâm Nam, Lư Miêu Miêu tuy khiếp sợ vì Lâm Nam có thể bế mình nhảy xa như vậy, nhưng vẫn cảnh cáo hắn lần sau không được chơi trò nguy hiểm như vậy nữa.
"Anh có bản lĩnh mà, sao có thể để vợ yêu gặp nguy hiểm chứ."
"Có bản lĩnh cũng không được." Lư Miêu Miêu cắt ngang lời hắn, "Thôi được, em nghe anh hết, em chỉ là muốn thể hiện rằng thể chất của anh cũng cứng rắn lắm, sau này sinh hoạt vợ chồng chắc chắn rất hòa hợp."
Lư Miêu Miêu không hiểu thể chất tốt thì có liên quan gì tới sinh hoạt vợ chồng hòa hợp, "Chẳng lẽ anh sẽ nhớ nhà bạo hành em?"
Đúng lúc này điện thoại Lư Miêu Miêu vang lên.
Điện báo là Lưu Tư Ngữ.
"Miêu Miêu, ngày mai hai người nhớ đến đúng giờ nhé!"
"Đến đâu cơ?"
"Ông xã chị không nói với em sao? Thứ bảy ông nội chị mời hai vợ chồng các em ăn cơm."
Lư Miêu Miêu nhìn về phía Lâm Nam thì Lưu Tư Ngữ nói có việc nên cúp máy.
Lần nữa nắm tay Lư Miêu Miêu, Lâm Nam kể lại chuyện ngày đó đã cứu Lưu lão gia tử và chuyện giúp Lưu Tư Ngữ hủy hôn.
"Anh còn biết y thuật?"
"Một chút thôi."
Lư Miêu Miêu càng tiếp xúc với Lâm Nam càng cảm thấy hắn bí ẩn.
Trong lúc ngơ ngác đã bị Lâm Nam lôi đi, "Về nhà thôi, em đi nhờ xe đến đây, vị mỹ nữ này có muốn chở anh một đoạn không?"
"Không chở." "Chở." "Không chở..."
Đến khi Lâm Nam giơ bàn tay tội lỗi ra chọc cho Lư Miêu Miêu cười không ngừng được, vừa cười vừa nói: "Dừng lại đi, em chở anh còn không được sao?"
Lúc này Lư Miêu Miêu đã cười đến hai má đỏ bừng, ngồi trong xe một lát sau.
"Hư đốn, thắt dây an toàn vào."
Sau khi về đến nhà, Lư Miêu Miêu rửa mặt xong cũng không quan tâm đến Lâm Nam, trực tiếp đóng cửa phòng.
Lâm Nam còn tưởng nàng đang ngại.
Trong phòng, Lư Miêu Miêu mở group chat.
"Đối tượng kết hôn càng ngày càng bí ẩn phải làm sao, em cảm thấy anh ta không chỉ có tiền, mà cái gì cũng biết, ban đầu em cảm thấy mình điều kiện tốt hơn anh ta, giờ em lại cảm thấy mình không xứng với anh ta."
Giang Lâm: "Chị đang khoe mẽ đấy à? Lén lút vui vẻ khi có một ông chồng ngon thế à."
Lưu Tư Ngữ: "Lâm Lâm em nói đúng, chị ấy đang khoe đấy. Miêu Miêu, nếu em cảm thấy không xứng với chồng em, thì chị vừa ly hôn, em nhường lại anh ấy cho chị xem sao."
Lư Miêu Miêu: "?"
Giang Lâm: "Trời ạ, Lưu đại tiểu thư thích người đâu phải dễ, bao giờ thì đi ăn cơm."...
Sáng sớm hôm sau Lư Miêu Miêu đã bị gọi dậy.
Lái xe đi hướng khu biệt thự Ngô Đồng vịnh dự tiệc, Lư Miêu Miêu vì vậy còn cố ý đổi bộ đồ len áo khoác ngoài thêm áo đầm có đường vân, càng lộ vẻ tự nhiên phóng khoáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận