Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 87: Nhẫn, Lưu Tư Ngữ muốn mở tiệm
Chương 87: Nhẫn, Lưu Tư Ngữ muốn mở tiệm
Gắng sức đuổi theo, Lâm Nam cũng vừa đến. Nếu không phải Nghiêm Hào nói nhiều, nhất định phải tìm cảm giác, chậm ra tay, thì thời gian sau này của Từ Binh e là không dễ chịu. Lúc này, Từ Binh và Lưu Vũ đều ngất đi, trong phòng huấn luyện Nghiêm Hào cũng không bị thương nặng, dù sao chỉ là hứng chịu vài đòn. Bò dậy, Nghiêm Hào cười thảm hại, "Các ngươi ở Long Tổ quả thật xem trọng ta! Trực tiếp phái hóa kình cường giả đến, bất quá ta đã thắng, hiện tại ngươi muốn chém giết hay xẻ thịt tùy ý, có thể chết dưới tay một hóa kình trẻ tuổi như vậy, ta chết cũng không tiếc." Lâm Nam không hiểu vì sao Từ Binh hai người lại đến đánh nhau, mục đích chính của hắn lần này là cứu người, đã nhiệm vụ hoàn thành thì không cần thiết phải bức người vào chỗ chết. Lâm Nam vừa tiến hành sơ cứu cho Từ Binh vừa nói: "Ta không phải người của Long Tổ." Câu nói này khiến Nghiêm Hào nhìn thấy hi vọng sống. "Tiền bối đã như vậy, có thể tha cho ta một mạng không?" Lâm Nam không trả lời, chỉ là chuyển mục tiêu sơ cứu sang Lưu Vũ. Dù hắn hôn mê trước Từ Binh, nhưng thương tổn hắn chịu không bằng một nửa của Từ Binh. Nghiêm Hào thấy Lâm Nam không đáp, trong lòng tuy rất gấp nhưng không biểu lộ ra ngoài. "Tiền bối, chỉ cần ngươi thả ta đi, có yêu cầu gì cứ nói, tiền, mỹ nữ, tóm lại chỉ cần ta làm được chắc chắn sẽ làm hài lòng ngươi." « Tuyển hạng đã hiện ra, mời ký chủ lựa chọn. » « Tuyển hạng một: Đồng ý thả Nghiêm Hào, ban thưởng một đôi nhẫn. » « Tuyển hạng hai: Đẩy hắn vào chỗ chết, ban thưởng một thanh dao găm chém sắt như chém bùn. » Lâm Nam vừa định chọn tuyển hạng hai, nhưng hệ thống nhắc nhở hắn thay đổi chủ ý. « Chú: Điều kiện tiên quyết để sử dụng nhẫn, cần người sử dụng có được chân khí, một khi đã khóa sẽ không thể thay đổi. » Thoạt nhìn không có gì, nhưng ngẫm lại thì tác dụng của nhẫn chắc chắn lớn hơn dao găm, hơn nữa Lâm Nam với Nghiêm Hào cũng không có thù hằn gì. "Ta chọn tuyển hạng một." « Phần thưởng đã được trao, xin chú ý kiểm tra và nhận. » Lúc này, hai chiếc nhẫn xuất hiện trên tay Lâm Nam, rõ ràng có thể thấy kiểu dáng một nam một nữ. Lâm Nam không do dự đeo chiếc nhẫn nam vào ngón áp út tay trái. Sau đó hắn vận chân khí, Lâm Nam phát hiện chiếc nhẫn này không tầm thường, rất không bình thường. Nằm mơ Lâm Nam cũng không nghĩ tới loại vật này lại tồn tại ở hiện thực. Nhưng nghĩ đến hệ thống của mình thì có vẻ cũng không phải là điều bất hợp lý. Nghiêm Hào thấy Lâm Nam dường như đổi ý, trong lòng thấp thỏm, nhưng cuối cùng trên mặt hắn nở nụ cười. Thấy có hi vọng, Nghiêm Hào thừa lúc nóng vội đưa ra thành ý. "Tiền bối, mấy năm nay ta ở Hoa Hạ có không ít tích lũy, tất cả đều đổi thành vàng cất giữ trên tàu du lịch này, chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ dâng cho ngươi." Ngẫm lại thấy lời mình không ổn. "Xin lỗi tiền bối, mạng của ta đều là của ngươi, vậy thì tài sản trên tàu du lịch này tự nhiên cũng thuộc về ngài, xem như tiểu nhân mượn hoa hiến Phật." Vì có nhiệm vụ, vốn Lâm Nam hôm nay không định giết hắn, thấy hắn biết nói chuyện như vậy thì Lâm Nam đứng lên. "Trước dẫn ta đi xem vàng đi! Đến lúc đó ta xem rồi quyết định xử lý ngươi thế nào." Biểu tình nghiêm túc, nội tâm đã sớm cười điên rồi, "Trước mặt một người hơn mình nhiều tuổi giả vờ đứng đắn, đúng là có chút không nhịn được." Hai người đến một căn phòng trên tàu du lịch, sau khi Nghiêm Hào thực hiện một loạt thao tác, một cánh cửa giống hệt kho bạc ngân hàng mở ra. Trước mắt là những thỏi vàng được xếp ngay ngắn, tùy ý lấy đi mấy thỏi thì cả đời này cũng có thể sống sung túc. "Tiền bối thấy sao, số vàng này đại khái trị giá năm sáu ức, hiện giờ đều là của ngài." Hai người cùng nhau bước vào kho bạc, Lâm Nam vuốt ve thỏi vàng trong tay, không khỏi cảm thán chiếc nhẫn kia đến thật đúng lúc. Không đến mười phút sau, trong ánh mắt kinh hãi của Nghiêm Hào, tất cả thỏi vàng đều bị Lâm Nam thu vào nhẫn. Hai người ra khỏi kho bạc trên tàu du lịch. "Tiền bối, ngài đây là…?" "Khiêm tốn một chút." Nghiêm Hào không dám hỏi nhiều, chỉ nói: "Vậy tiểu nhân bây giờ có thể đi chưa?" Lâm Nam khoát tay ra hiệu cho hắn đi. Nghiêm Hào cũng chẳng quan tâm đến đám thủ hạ của mình, "Đa tạ tiền bối tha mạng." Sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Lâm Nam. Thấy tình hình như vậy, Lâm Nam lắc đầu, lần này thả hắn, chắc cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi! "Vật nhỏ, lần sau gặp mặt sẽ bắt ngươi thôi." Với tư cách là thanh niên yêu nước Hoa Hạ, Lâm Nam làm sao có thể bỏ qua một tên mà Long Tổ cũng muốn bắt như vậy, nếu để hắn đe dọa những người bên cạnh mình thì thật sự hối hận không kịp. Lâm Nam biết Long Tổ đang để mắt đến Nghiêm Hào, trong thời gian ngắn hắn tuyệt đối không trốn khỏi Hỗ Thành, lại thêm hắn có năng lực định vị nhân vật toàn cầu, nên bây giờ tha cho hắn một lần cũng không ảnh hưởng nhiều. Trở lại phòng huấn luyện, Lâm Nam gọi điện cấp cứu rồi canh giữ bên cạnh hai người. Lúc này Lư Miêu Miêu gửi tin nhắn hỏi chìa khóa chiếc Koenigsegg one ở đâu. Nghĩ đến xe của Lư Miêu Miêu còn ở khách sạn, hẳn là cô nàng muốn đi lấy xe.
Thực tế, tại tầng hầm gara biệt thự số ba, Lư Miêu Miêu đang ngồi ở ghế phụ, Lưu Tư Ngữ vuốt ve vô lăng chiếc xe thể thao. "Miêu Miêu, sao cậu không nói sớm ở đây có chiếc này! Xe này ngay cả lão gia tử cũng không mua được." "Tớ không biết, cậu hỏi Lâm Nam ấy." "Lại là hắn, lão công à, cậu thật là, làm tôi khóc đây. Suốt ngày mở chiếc P·h·á khăn nạp Meira ở kia lắc lư, xe tốt như vậy lại để ở đây bụi bặm, thật sự là lãng phí của trời." Hóa ra sáng sớm sau khi ăn uống xong xuôi, Lưu Tư Ngữ bắt đầu lo liệu công việc của mình, giờ chưa vướng bận chuyện cưới xin thì cô lại có hứng thú với cuộc sống, nghĩ tới nghĩ lui muốn mở cửa hàng. Gia sản nhà họ Lưu lớn mạnh, cửa hàng càng nhiều vô kể, thế nên cô cần phải xem xét kỹ vị trí cửa hàng. Sở dĩ mở chiếc Koenigsegg One này, hoàn toàn cũng bởi vì xe của Lưu Tư Ngữ bị hỏng, tiện đường lấy xe của Lư Miêu Miêu đi, không ngờ xe lại để ở quán rượu. Lưu Tư Ngữ lại không muốn mở mấy loại xe thường khác, lúc khó khăn Lư Miêu Miêu nghĩ đến chiếc Koenigsegg One này. Không ngờ vừa thấy thì Lưu Tư Ngữ đã nhận ra, liền quyết định mở nó. Thế là mới có chuyện Lư Miêu Miêu hỏi chìa khóa xe ở đâu. "Oanh… Ầm ầm…" "Miêu Miêu ngồi cho vững, đến lúc tôi biểu diễn kỹ thuật lái xe của mình." Koenigsegg One lần đầu khởi động, trong tiếng nổ vang trời, xe thể thao rời khỏi khu biệt thự Ngô Đồng vịnh. Vừa lúc dừng xe ở khách sạn lấy túi xách điện thoại, xe thể thao trước mặt đã tụ tập không ít người chụp ảnh. Lư Miêu Miêu thật không dễ gì mới chen được vào. Lưu Tư Ngữ cũng không khỏi cảm thán, "Lần sau đi ra vẫn nên mang theo vệ sĩ thì hơn!" Ấn mấy tiếng còi, xe thể thao lại nghênh ngang rời đi. Trên tàu du lịch, Lâm Nam lúc nhàm chán lại phát ra video chứng cứ phạm tội chung của Triệu Bằng Thành và bộ trưởng Kỳ. Video rất dài, bao gồm toàn bộ chứng cứ hai người cấu kết làm chuyện xấu. Lâm Nam càng xem càng cảm thấy buồn nôn, đồng thời cũng thấy được mặt đen tối của xã hội. Tắt điện thoại, nhưng một vài hình ảnh vừa rồi cứ hiện lên trong đầu Lâm Nam không thể xua đi. Thế là Lâm Nam bắt đầu lẩm bẩm một mình. "Ta không phải thần, không thay đổi được vận mệnh của người khác, có thể bảo vệ tốt những người bên cạnh ta là đủ rồi."
Gắng sức đuổi theo, Lâm Nam cũng vừa đến. Nếu không phải Nghiêm Hào nói nhiều, nhất định phải tìm cảm giác, chậm ra tay, thì thời gian sau này của Từ Binh e là không dễ chịu. Lúc này, Từ Binh và Lưu Vũ đều ngất đi, trong phòng huấn luyện Nghiêm Hào cũng không bị thương nặng, dù sao chỉ là hứng chịu vài đòn. Bò dậy, Nghiêm Hào cười thảm hại, "Các ngươi ở Long Tổ quả thật xem trọng ta! Trực tiếp phái hóa kình cường giả đến, bất quá ta đã thắng, hiện tại ngươi muốn chém giết hay xẻ thịt tùy ý, có thể chết dưới tay một hóa kình trẻ tuổi như vậy, ta chết cũng không tiếc." Lâm Nam không hiểu vì sao Từ Binh hai người lại đến đánh nhau, mục đích chính của hắn lần này là cứu người, đã nhiệm vụ hoàn thành thì không cần thiết phải bức người vào chỗ chết. Lâm Nam vừa tiến hành sơ cứu cho Từ Binh vừa nói: "Ta không phải người của Long Tổ." Câu nói này khiến Nghiêm Hào nhìn thấy hi vọng sống. "Tiền bối đã như vậy, có thể tha cho ta một mạng không?" Lâm Nam không trả lời, chỉ là chuyển mục tiêu sơ cứu sang Lưu Vũ. Dù hắn hôn mê trước Từ Binh, nhưng thương tổn hắn chịu không bằng một nửa của Từ Binh. Nghiêm Hào thấy Lâm Nam không đáp, trong lòng tuy rất gấp nhưng không biểu lộ ra ngoài. "Tiền bối, chỉ cần ngươi thả ta đi, có yêu cầu gì cứ nói, tiền, mỹ nữ, tóm lại chỉ cần ta làm được chắc chắn sẽ làm hài lòng ngươi." « Tuyển hạng đã hiện ra, mời ký chủ lựa chọn. » « Tuyển hạng một: Đồng ý thả Nghiêm Hào, ban thưởng một đôi nhẫn. » « Tuyển hạng hai: Đẩy hắn vào chỗ chết, ban thưởng một thanh dao găm chém sắt như chém bùn. » Lâm Nam vừa định chọn tuyển hạng hai, nhưng hệ thống nhắc nhở hắn thay đổi chủ ý. « Chú: Điều kiện tiên quyết để sử dụng nhẫn, cần người sử dụng có được chân khí, một khi đã khóa sẽ không thể thay đổi. » Thoạt nhìn không có gì, nhưng ngẫm lại thì tác dụng của nhẫn chắc chắn lớn hơn dao găm, hơn nữa Lâm Nam với Nghiêm Hào cũng không có thù hằn gì. "Ta chọn tuyển hạng một." « Phần thưởng đã được trao, xin chú ý kiểm tra và nhận. » Lúc này, hai chiếc nhẫn xuất hiện trên tay Lâm Nam, rõ ràng có thể thấy kiểu dáng một nam một nữ. Lâm Nam không do dự đeo chiếc nhẫn nam vào ngón áp út tay trái. Sau đó hắn vận chân khí, Lâm Nam phát hiện chiếc nhẫn này không tầm thường, rất không bình thường. Nằm mơ Lâm Nam cũng không nghĩ tới loại vật này lại tồn tại ở hiện thực. Nhưng nghĩ đến hệ thống của mình thì có vẻ cũng không phải là điều bất hợp lý. Nghiêm Hào thấy Lâm Nam dường như đổi ý, trong lòng thấp thỏm, nhưng cuối cùng trên mặt hắn nở nụ cười. Thấy có hi vọng, Nghiêm Hào thừa lúc nóng vội đưa ra thành ý. "Tiền bối, mấy năm nay ta ở Hoa Hạ có không ít tích lũy, tất cả đều đổi thành vàng cất giữ trên tàu du lịch này, chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ dâng cho ngươi." Ngẫm lại thấy lời mình không ổn. "Xin lỗi tiền bối, mạng của ta đều là của ngươi, vậy thì tài sản trên tàu du lịch này tự nhiên cũng thuộc về ngài, xem như tiểu nhân mượn hoa hiến Phật." Vì có nhiệm vụ, vốn Lâm Nam hôm nay không định giết hắn, thấy hắn biết nói chuyện như vậy thì Lâm Nam đứng lên. "Trước dẫn ta đi xem vàng đi! Đến lúc đó ta xem rồi quyết định xử lý ngươi thế nào." Biểu tình nghiêm túc, nội tâm đã sớm cười điên rồi, "Trước mặt một người hơn mình nhiều tuổi giả vờ đứng đắn, đúng là có chút không nhịn được." Hai người đến một căn phòng trên tàu du lịch, sau khi Nghiêm Hào thực hiện một loạt thao tác, một cánh cửa giống hệt kho bạc ngân hàng mở ra. Trước mắt là những thỏi vàng được xếp ngay ngắn, tùy ý lấy đi mấy thỏi thì cả đời này cũng có thể sống sung túc. "Tiền bối thấy sao, số vàng này đại khái trị giá năm sáu ức, hiện giờ đều là của ngài." Hai người cùng nhau bước vào kho bạc, Lâm Nam vuốt ve thỏi vàng trong tay, không khỏi cảm thán chiếc nhẫn kia đến thật đúng lúc. Không đến mười phút sau, trong ánh mắt kinh hãi của Nghiêm Hào, tất cả thỏi vàng đều bị Lâm Nam thu vào nhẫn. Hai người ra khỏi kho bạc trên tàu du lịch. "Tiền bối, ngài đây là…?" "Khiêm tốn một chút." Nghiêm Hào không dám hỏi nhiều, chỉ nói: "Vậy tiểu nhân bây giờ có thể đi chưa?" Lâm Nam khoát tay ra hiệu cho hắn đi. Nghiêm Hào cũng chẳng quan tâm đến đám thủ hạ của mình, "Đa tạ tiền bối tha mạng." Sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Lâm Nam. Thấy tình hình như vậy, Lâm Nam lắc đầu, lần này thả hắn, chắc cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi! "Vật nhỏ, lần sau gặp mặt sẽ bắt ngươi thôi." Với tư cách là thanh niên yêu nước Hoa Hạ, Lâm Nam làm sao có thể bỏ qua một tên mà Long Tổ cũng muốn bắt như vậy, nếu để hắn đe dọa những người bên cạnh mình thì thật sự hối hận không kịp. Lâm Nam biết Long Tổ đang để mắt đến Nghiêm Hào, trong thời gian ngắn hắn tuyệt đối không trốn khỏi Hỗ Thành, lại thêm hắn có năng lực định vị nhân vật toàn cầu, nên bây giờ tha cho hắn một lần cũng không ảnh hưởng nhiều. Trở lại phòng huấn luyện, Lâm Nam gọi điện cấp cứu rồi canh giữ bên cạnh hai người. Lúc này Lư Miêu Miêu gửi tin nhắn hỏi chìa khóa chiếc Koenigsegg one ở đâu. Nghĩ đến xe của Lư Miêu Miêu còn ở khách sạn, hẳn là cô nàng muốn đi lấy xe.
Thực tế, tại tầng hầm gara biệt thự số ba, Lư Miêu Miêu đang ngồi ở ghế phụ, Lưu Tư Ngữ vuốt ve vô lăng chiếc xe thể thao. "Miêu Miêu, sao cậu không nói sớm ở đây có chiếc này! Xe này ngay cả lão gia tử cũng không mua được." "Tớ không biết, cậu hỏi Lâm Nam ấy." "Lại là hắn, lão công à, cậu thật là, làm tôi khóc đây. Suốt ngày mở chiếc P·h·á khăn nạp Meira ở kia lắc lư, xe tốt như vậy lại để ở đây bụi bặm, thật sự là lãng phí của trời." Hóa ra sáng sớm sau khi ăn uống xong xuôi, Lưu Tư Ngữ bắt đầu lo liệu công việc của mình, giờ chưa vướng bận chuyện cưới xin thì cô lại có hứng thú với cuộc sống, nghĩ tới nghĩ lui muốn mở cửa hàng. Gia sản nhà họ Lưu lớn mạnh, cửa hàng càng nhiều vô kể, thế nên cô cần phải xem xét kỹ vị trí cửa hàng. Sở dĩ mở chiếc Koenigsegg One này, hoàn toàn cũng bởi vì xe của Lưu Tư Ngữ bị hỏng, tiện đường lấy xe của Lư Miêu Miêu đi, không ngờ xe lại để ở quán rượu. Lưu Tư Ngữ lại không muốn mở mấy loại xe thường khác, lúc khó khăn Lư Miêu Miêu nghĩ đến chiếc Koenigsegg One này. Không ngờ vừa thấy thì Lưu Tư Ngữ đã nhận ra, liền quyết định mở nó. Thế là mới có chuyện Lư Miêu Miêu hỏi chìa khóa xe ở đâu. "Oanh… Ầm ầm…" "Miêu Miêu ngồi cho vững, đến lúc tôi biểu diễn kỹ thuật lái xe của mình." Koenigsegg One lần đầu khởi động, trong tiếng nổ vang trời, xe thể thao rời khỏi khu biệt thự Ngô Đồng vịnh. Vừa lúc dừng xe ở khách sạn lấy túi xách điện thoại, xe thể thao trước mặt đã tụ tập không ít người chụp ảnh. Lư Miêu Miêu thật không dễ gì mới chen được vào. Lưu Tư Ngữ cũng không khỏi cảm thán, "Lần sau đi ra vẫn nên mang theo vệ sĩ thì hơn!" Ấn mấy tiếng còi, xe thể thao lại nghênh ngang rời đi. Trên tàu du lịch, Lâm Nam lúc nhàm chán lại phát ra video chứng cứ phạm tội chung của Triệu Bằng Thành và bộ trưởng Kỳ. Video rất dài, bao gồm toàn bộ chứng cứ hai người cấu kết làm chuyện xấu. Lâm Nam càng xem càng cảm thấy buồn nôn, đồng thời cũng thấy được mặt đen tối của xã hội. Tắt điện thoại, nhưng một vài hình ảnh vừa rồi cứ hiện lên trong đầu Lâm Nam không thể xua đi. Thế là Lâm Nam bắt đầu lẩm bẩm một mình. "Ta không phải thần, không thay đổi được vận mệnh của người khác, có thể bảo vệ tốt những người bên cạnh ta là đủ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận