Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 109: Cùng hệ thống trao đổi hoàng kim, ra mắt công ty

Sau một hồi nũng nịu, bất đắc dĩ Lư Miêu Miêu đành phải đi rửa mặt. Còn Lâm Nam thì mở máy tính, vì còn thiếu tiền của Lưu Tư Ngữ nên muốn xem thử một thời gian dài không rút tiền từ "Dương cái dương" thì số tiền lời là bao nhiêu, không biết có đủ để trả nợ hay không. Hơn 6000 vạn tiền lời đã vượt xa dự kiến của Lâm Nam, dù ngày đầu tiên tiền lời hơn mấy trăm vạn, nhưng do trò chơi bị phá đảo, tính chơi đi chơi lại của "Dương cái dương" không cao sẽ lộ rõ, từ đó hạn chế tiền lời của nó. Cộng số tiền lời "Dương cái dương" và số dư còn lại trong thẻ của mình, Lâm Nam phát hiện thế mà lên tới hơn một trăm ba mươi triệu. Vốn cho là đủ để trả nợ, khi thấy số tiền Lưu Tư Ngữ chuyển tới hôm đó thì Lâm Nam bó tay, còn thiếu gần 10 triệu nữa. "Đã nói cuối tuần trả cho hắn, chẳng lẽ giờ lại đi mượn?" Lúc đầu Lâm Nam nghĩ chỗ Lư Miêu Miêu chắc có, nhưng việc tìm vợ xin tiền không phải là điều anh muốn. Ngay khi Lâm Nam định tìm Trần Trách thì hệ thống lại phát ra, vốn tưởng có nhiệm vụ, ai dè là một lời nhắc nhở. «Kí chủ có thể thông qua hệ thống này thu hồi bất kỳ vật phẩm nào, giá cả do hệ thống định đoạt.» Đây chẳng phải là nhắc nhở Lâm Nam về mấy ức vàng trong giới chỉ của anh sao? "Hệ thống, làm thế nào để giao dịch với ngươi?" «Kí chủ chỉ cần bỏ vật phẩm vào giới chỉ phần thưởng của hệ thống là được, ta sẽ chuyển đổi chúng thành tiền tệ cho kí chủ sử dụng, sau đó chuyển vào thẻ của ngươi.» Lâm Nam không khỏi cảm thán, thật tiện lợi, "Vậy vàng trong giới chỉ đổi thành tiền Hoa Hạ tệ nha!" «Có muốn chuyển đổi toàn bộ không?» Lâm Nam không do dự chọn có, thật không ngờ quyết định này khiến anh lãng phí vô ích mấy ức. «Đã chuyển đổi thành công, mời kí chủ kiểm tra và nhận.» Nói xong, hệ thống lại im lặng, điện thoại của Lâm Nam cũng nhận được tin nhắn. Dù không hiểu tại sao lúc này vẫn có thể thực hiện giao dịch chuyển khoản, nhưng hệ thống thần thông quảng đại nên không thể giải thích được. Thấy tin nhắn báo có 550 triệu trong tài khoản, Lâm Nam liền bắt đầu rút, sau đó chuẩn bị chuyển khoản cho Lưu Tư Ngữ. Nhưng khi nhìn thấy số đầu của thẻ ngân hàng là một, Lâm Nam không hiểu. Kiểm tra lại, hệ thống vừa nãy đưa có phải là 550 triệu đâu, rõ ràng chỉ là 55 triệu. "Hệ thống, ngươi ra đây giải thích cho ta xem." "Hệ thống.". . Sau khi gọi mấy tiếng trong đầu nhưng không thấy hồi âm. Bình tĩnh lại, Lâm Nam dường như hiểu ra, hệ thống nói "Giá cả vật phẩm do nó định." Nghĩ đến tất cả những gì mình có hôm nay đều do hệ thống cho, Lâm Nam đành thôi. Anh trực tiếp chuyển trả 140 triệu cho Lưu Tư Ngữ. Thấy mọi chuyện đã xong xuôi, hệ thống lại hiện lên. «Vật phẩm sau khi chuyển đổi qua hệ thống đều sẽ ghi hóa đơn, đây là hóa đơn của kí chủ.» Trong đầu Lâm Nam hiện lên giá cả trao đổi giữa vàng và Hoa Hạ tệ, quả thật rẻ hơn gấp mười lần so với thị trường. "Không được, lần sau mà giao dịch vật phẩm với hệ thống phải tìm hiểu giá cả trước, nếu không thì quá thiệt thòi." Lúc này Lư Miêu Miêu đã rửa mặt xong, nhưng Lâm Nam cảm thấy cô đi về phía phòng của mình. Vốn tưởng là đi lấy nước, ai ngờ đợi mãi chẳng thấy cô quay lại. Bất đắc dĩ Lâm Nam ôm chăn gõ cửa phòng Lư Miêu Miêu. Lúc này Lư Miêu Miêu vừa định tắt đèn đi ngủ. "Vào đi." Thấy Lâm Nam ôm chăn, Lư Miêu Miêu mới nhớ ra, hình như mình còn có một cái "giường đôi." "Lão bà không muốn cho ta ngủ chung sao?" Lư Miêu Miêu cười cười, "Ngủ chung chứ, vào đây!" Lâm Nam ba chân bốn cẳng ném chăn của mình sang một bên, chui thẳng vào ổ chăn thơm tho của Lư Miêu Miêu, tiện tay còn tắt đèn. Trong bóng tối, Lâm Nam lại ôm vợ ngủ. "Lão bà." Lư Miêu Miêu mơ màng ừ một tiếng. "Không ngủ thì tốt, tối qua có người nói có phần thưởng, phần thưởng gì?" Lư Miêu Miêu tỉnh táo ngay lập tức, nhưng vẫn không mở mắt, giả vờ ngủ thiếp đi. Lâm Nam sao có thể không biết nàng ngủ thật hay ngủ giả, anh đưa sợi tóc trên miệng cô sang một bên. "Hôn một cái, nếu không có phản ứng thì chắc chắn đã ngủ rồi." Sau khi hôn nhẹ lên môi, còn cắn nhẹ lên môi dưới của cô, Lư Miêu Miêu vẫn không động đậy, tưởng là đã xong. Ai ngờ Lâm Nam nhỏ giọng nói: "Xem ra là ngủ thật rồi." Nói xong liền đặt tay lên eo cô, vốn đã có chút nhột, Lâm Nam còn cố ý bóp một cái. Lư Miêu Miêu cuối cùng cũng không nhịn được, vặn vẹo trong lồng ngực Lâm Nam. "Lâm Nam, ngươi cố ý đấy." Lâm Nam liền xoay người đặt cô xuống dưới thân. "Ai bảo em gọi là Lâm Nam, gọi lão công xem nào." "Ngươi khi dễ ta, ta không gọi." Không nói hai lời, anh vừa gặm vừa hôn lên mặt cô, "Gọi hay không gọi?" "Không gọi." Lần này anh vừa gặm vừa mò mẫm khắp người Lư Miêu Miêu, khiến cô nhột ngáy và vặn vẹo khắp nơi. Cuối cùng dưới móng vuốt ma quỷ, cô đành thỏa hiệp, nhưng việc gọi lão công cũng vô ích, Lâm Nam ghét việc vướng víu áo ngủ nên luồn thẳng tay vào trong. Vừa được nghe giọng nói ngọt ngào, vừa được tay chạm vào cảm giác mềm mại, Lâm Nam cảm thấy mình đang lên tới đỉnh điểm. Đáng tiếc chỉ mới bóp một cái đã bị Lư Miêu Miêu đẩy ra. Lần này nàng nói rất chân thành: "Đau lắm, giờ phần thưởng đã xong rồi, ngủ đi! Không thì anh tự mình đi ngủ đi." Lâm Nam cố kìm nén dục vọng, lại ôm Lư Miêu Miêu vào lòng. "Ngủ đi!" Chỉ có điều thân thể anh thì lại căng cứng, đến khi bình tĩnh trở lại mới dám nằm thẳng ngủ. Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm sau Lâm Nam mở mắt, thật không muốn rời khỏi chiếc chăn thơm tho, nhưng nghĩ đến việc không thể để vợ đói bụng đi làm. Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi đi nấu cơm. Lúc Lư Miêu Miêu thức dậy, thấy Lâm Nam liền bối rối. Không phải vì cô mặc váy dài màu đen thêm áo khoác mỏng, mà là vì cô thế mà lại đi tất đen. Tuy chỉ có một chút trên đùi lộ ra, nhưng vẫn khiến người ta xao xuyến. Thấy Lâm Nam ngẩn người, Lư Miêu Miêu hất tóc rồi đi rửa mặt. Khi ăn cơm, Lâm Nam cứ nhìn chằm chằm không nhúc nhích, không biết đang nghĩ gì. Lư Miêu Miêu đặt bát cháo đã ăn xong xuống, đi đến trước mặt anh, "Đẹp đến vậy sao? Đến cơm cũng không ăn." Lâm Nam lau miệng, kéo cô xuống ngồi trên đùi mình, "Đẹp thì có đẹp, nhưng ta không muốn cho ai thấy." Lư Miêu Miêu liền đứng dậy ngay, "Không nói sớm, giờ thay thì cũng muộn rồi, ta đi làm." Nói rồi liền định xỏ giày, thấy Lâm Nam không nói gì. "Đừng có làm mặt đáng thương như thế, yên tâm, không cho ai nhìn." Trong lúc nói chuyện, Lư Miêu Miêu đã thay một đôi giày bốt đen bên trong, thành công che khuất phần tất đen dưới váy. Lâm Nam đi tới hôn một cái, "Kết hợp như vậy thật xinh đẹp, đi làm đi nha! " "Ghét ghê." Lư Miêu Miêu đi ra ngoài. Lâm Nam ngân nga hát rồi rửa bát xong thì bắt đầu sắp xếp công việc của mình. Đầu tiên là công ty game Cự Tượng Khoa Kỹ, đang nghĩ xem không có gì làm, liền chuyển mục tiêu sang điện ảnh Lam Hồ. "Biết đâu điện ảnh Lam Hồ lại mang đến cho anh bất ngờ gì đó." Lúc lái xe ra ngoài, Lâm Nam định vị đến điện ảnh Lam Hồ, lướt nhìn qua thì thấy một cái tên quen thuộc bên cạnh điện ảnh Lam Hồ. "Công ty Hữu Duyên mới ra mắt? Là công ty mà hệ thống tặng thưởng ư?" Nếu không nhìn thấy, Lâm Nam đã quên mình còn có một công ty này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận