Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, người vừa lên tiếng là một nam nhân đang mặc đồ mới. Nhìn dáng vẻ đường hoàng, tuổi tác xấp xỉ Lâm Nam, nhưng tướng mạo không thể so với Lâm Nam, hơn nữa hiện tại Lâm Nam đang mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, khí chất kia không phải người bình thường có thể sánh được, rất có dáng dấp quan tướng. Bên cạnh nam nhân còn có một người phụ nữ đang kéo tay hắn, nhìn kỹ thì thấy có chút quen thuộc. Không phải vì dáng người ma quỷ cùng cách ăn mặc hở hang của nàng mà vì nàng hay xuất hiện trên ti vi. Nếu Lâm Nam để ý đến thân thích nghệ sĩ công ty truyền thông Thiên Ngu của mình, chắc chắn nhận ra người này. Lúc này, Nữu Cỗ Lộc • Linh Bái đứng dậy, đưa tay để Lư Miêu Miêu nắm chặt vạt áo dài. "An tiên sinh, ngài cũng là khách quen cũ của tiệm, quy tắc không cần ta nhắc lại, chiếc sườn xám này vốn là làm cho người khác, trong phòng còn cái nào ngài để ý, cứ chọn." An Dật Tư cũng tỏ vẻ đúng ý. "Vãn bối biết quy củ, cho nên mới lên tiếng muốn mua nó, nếu không thì sẽ không thương lượng với mọi người." An Dật Tư là người của An gia dòng chính, một trong Hỗ Thành Bát đại gia tộc, hắn cảm thấy mình bỏ tiền ra mua đồ, không ai dám làm trái ý. Nhưng ở đây không ai kiêng kị An gia trong Hỗ Thành Bát đại gia tộc. Người đầu tiên lên tiếng là Lưu Tư Ngữ. "An Dật Tư, không cần thương lượng, thứ này không bán, nếu ngươi đến chọn lễ phục thì cứ tự nhiên, nếu không thì mời đi." Hỗ Thành chỉ nhỏ như vậy, những người có tên tuổi trong Bát đại gia tộc đều biết nhau. An Dật Tư thấy là Lưu Tư Ngữ, nhưng cũng không nể mặt nàng, dù cho hiện tại Lưu gia vẫn đứng đầu Hỗ Thành Bát đại gia tộc. Nguyên nhân chính là do hắn vẫn giữ cái nhìn về Lưu gia từ mấy tháng trước, dù sao một gia tộc sắp hết chỗ dựa thì làm sao so được với An gia đang như mặt trời ban trưa. "Bộ đồ này đâu phải của Lưu đại tiểu thư? Ta cũng đâu có thương lượng với cô, chó lại bắt chuột, xen vào việc của người khác." Sau đó, hắn chuyển ánh mắt sang Lư Miêu Miêu. Còn chưa mở miệng, Lư Miêu Miêu đã nói ngay: "Bộ này không bán." Giọng nói không lớn nhưng đầy nội lực, nghe rất êm tai. Lại nhìn dung mạo, chín phẩy chín phần, còn lại 0,1 điểm là sợ cô ấy kiêu ngạo. Dáng người có đường cong, trông rất gợi cảm, không giống Vân Đóa của cô, tuy cũng không tệ, dáng người cũng quyến rũ nhưng lại quá gầy, như gió thổi là ngã, căn bản không chịu nổi sự tấn công của hắn. Một ý nghĩ xấu xa trỗi dậy. "Không bán cũng được, vậy bản thiếu gia hi vọng cô tối nay có thể cùng ta dự tiệc, mặc bộ sườn xám này, thế nào?" Nghe vậy, Vân Đóa bên cạnh vội vàng lên tiếng. Cô ta còn đang muốn mượn buổi tối hôm nay để nổi tiếng, không thể để cơ hội tốt như vậy lọt vào tay người khác được. Tay cô ta có động tác, nhưng không dám làm lớn. Lúc này, An Dật Tư dồn hết sự chú ý vào người Lư Miêu Miêu, đối với động tác của Vân Đóa coi như không thấy, thậm chí còn rút tay ra khỏi tay cô ta. Hắn muốn bước về phía Lư Miêu Miêu, vừa đi vừa nói: "Cô cứ yên tâm, ta không. . ." Còn chưa đi được mấy bước, nói cũng chưa hết câu thì đã bay ra ngoài. Lâm Nam tính toán chuẩn xác nên An Dật Tư bay ra ngoài cũng không làm hỏng bộ quần áo nào, nhưng lại làm vỡ một cái ghế. "Linh Bái nãi nãi, xin lỗi, cái ghế này ta sẽ đền." Nữu Cỗ Lộc • Linh Bái cười nhạt: "Không cần, chuyện nhỏ thôi." Trong lòng, bà càng đánh giá cao Lâm Nam hơn, nếu tình huống đã đến nước này mà Lâm Nam còn không ra tay thì bà sẽ nghi ngờ không biết liệu Lâm Nam có thể đảm bảo Lư Miêu Miêu không phải chịu ấm ức hay không. Lúc này, Lâm Nam đã đến bên Lư Miêu Miêu, nắm tay cô đi đến trước mặt An Dật Tư đang nằm trên đất. "Đây là vợ ta, sau này nhìn cho kỹ, đừng ăn nói linh tinh, không thì không chỉ đơn giản là một cú đấm đâu." Đối diện với sự uy hiếp của Lâm Nam, An Dật Tư vẫn còn choáng váng sau cú đấm kia chỉ biết nằm dưới đất nghe. Còn Lâm Nam thì dẫn Lư Miêu Miêu đi thay sườn xám. Bên này, Vân Đóa thấy An Dật Tư nằm dưới đất không ai quan tâm liền tiến lên đỡ hắn dậy. Dù tức giận chuyện An Dật Tư vừa đối xử với mình nhưng dù sao vẫn cần dựa vào hắn. Vừa đỡ cô ta vừa nói: "Các người gây họa lớn rồi, hôm nay đánh An thiếu gia, sau này đừng hòng sống ở Hỗ Thành nữa." Nói rồi cô ta dìu hắn đến một cái ghế còn nguyên, kinh ngạc phát hiện mũi của An Dật Tư bị sập. Lưu Tư Ngữ cũng thấy vậy, cười ha ha. "An Dật Tư, cười chết tôi mất, tôi còn bảo sao anh lại đẹp trai hơn trước, hóa ra là đi chỉnh hình, cái mũi này ha ha ha, cười đau cả bụng." Nghe vậy, An Dật Tư vội vàng sờ vào chiếc mũi bị sập của mình, lập tức máu bầm từng mảng từng mảng phun ra, nhưng cũng nói được. Nữu Cỗ Lộc • Linh Bái để tránh máu tươi vấy vào quần áo, bà đã dùng chân khí ngăn lại sau đó dồn tất cả trở lại lên người An Dật Tư. Nhưng lúc này An Dật Tư cũng không bận tâm đến chuyện này. Anh ta nghiến răng nói: "Thằng nhãi con vừa đánh ta đâu rồi, hôm nay ta phải khiến nó sống không bằng chết." Trong mắt An Dật Tư, An gia của anh ta là một gia tộc lớn có cao thủ hóa kình mà ngay cả Lưu gia cũng không coi ra gì, những lời này của anh ta cũng không phải là không có lý. Nhưng khi nhìn biểu hiện của Lưu Tư Ngữ và Nữu Cỗ Lộc • Linh Bái, sao họ chẳng hề hoảng loạn một chút nào vậy? Lúc này lẽ ra không phải nên van xin ta tha cho bọn họ sao? Lưu Tư Ngữ nhìn An Dật Tư như nhìn kẻ ngốc nói: "Nếu anh thật muốn trả thù, thì nên lo lắng xem An gia của anh có đủ người để tạo phước hay không đi. Ta chỉ có thể nói cho anh biết là hắn tên Lâm Nam." Nghe đến họ Lâm, An Dật Tư cười lớn. Bởi vì Hỗ Thành chỉ có Lâm gia là một vọng tộc có tiếng và có địa vị ngang hàng với An gia, một trong Hỗ Thành Bát đại gia tộc. Tuy là cùng tên nhưng trên thực tế, An gia mạnh hơn Lâm gia rất nhiều, chỉ cần một võ giả hóa kình là có thể chống lại toàn bộ Lâm gia rồi. "Lâm gia ở Hỗ Thành sao? Vậy chỉ có thể nói thằng nhãi đó đắc tội không nên đắc tội, tối nay ta sẽ bắt gia chủ Lâm gia phải dẫn nó đến dập đầu tạ tội với ta." "Còn cả vợ của nó, ta rất thích làm đạo tặc." Lưu Tư Ngữ chỉ biết lắc đầu, An Dật Tư này đầu óc đúng là có vấn đề. "An Dật Tư, anh không sợ cậu ta không phải là người Lâm gia ở Hỗ Thành mà là người Lâm gia ở Kinh Thành à?" An Dật Tư càng cười lớn hơn, "Dù cho nó có là người Lâm gia ở Kinh Thành thì ta cũng dám nói mình là người của Long gia." Lưu Tư Ngữ cũng cười theo: "Xem ra anh vẫn còn cứng đầu quá, được thôi, nói cho anh biết, cậu ta thật sự không phải là người Lâm gia ở Kinh Thành cũng không phải người Lâm gia ở Hỗ Thành, nhà của cậu ta ở nông thôn, anh cứ tìm hắn gây sự đi." Lời này khiến An Dật Tư có chút khó hiểu, nhưng ngay lập tức hắn lại xác nhận rằng Lưu Tư Ngữ đang lừa mình. Một người nông dân thì sao có sức mạnh như vậy, mà những người của Lâm gia Hỗ Thành mình cũng đều biết cả, "Vậy chẳng lẽ là người Lâm gia ở Kinh Thành sao?" Trong lúc nhất thời, hắn suy nghĩ không chắc chắn, còn Vân Đóa bên cạnh thì vẫn đang nghĩ đến buổi tối dự tiệc, muốn thử đồ. Không ngờ, An Dật Tư lại trực tiếp đẩy cô ta ra, chỉ vào mũi mình. "Con đàn bà thối tha, không thấy bản thiếu gia thế nào sao? Còn tham gia cái rắm tiệc."