Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 152: Đồng môn sư huynh đệ, Lưu Tư Ngữ cửa hàng

Chương 152: Đồng môn sư huynh đệ, cửa hàng của Lưu Tư Ngữ
"Y thuật của Lâm tiên sinh cao siêu như vậy, phương thuốc lấy ra chắc chắn là ngàn vàng khó cầu, đâu thể so sánh với mấy phường lừa đảo giang hồ kia, vừa rồi là ta đầu óc chậm tiêu, xin hãy tha lỗi."
Cũng biết co duỗi, Điền Minh xem như cũng có chút tiền đồ.
Với lại ban đầu Lâm Nam cũng muốn để người đưa phương thuốc đến, bây giờ người ta tự mình phái người tới đón, cũng coi như đỡ việc.
"Cùng lên thôi!"
Cứ vậy Lâm Nam kéo Lư Miêu Miêu đi phía trước, phía sau Lưu Vũ cầm đồ câu và cá, Điền Minh muốn giúp một tay lại bị Lưu Vũ gạt ra.
Cảnh này Lư Miêu Miêu không biết, Lâm Nam lẽ nào lại không cảm nhận được.
Cũng không biết giữa hai người có ân oán gì, Điền Minh chí ít lớn hơn Lưu Vũ tám chín tuổi, theo lý thuyết cũng không thể chơi chung chứ!
Điền Minh ở ngay bên cạnh Lâm Nam cũng không tiện hỏi.
Rất nhanh bốn người chia ngả, Lưu Vũ đem đồ câu lấy về, tiện thể để người làm ở biệt thự số một xử lý cá.
Lâm Nam ba người lại trở về biệt thự số ba, viết lại phương thuốc dự phòng cho Điền Chấn.
Trên đường đi, kể cả ở trong biệt thự, Điền Minh đều không nói thêm lời nào.
Lúc này, khi Lâm Nam đưa phương thuốc đã viết xong cho Điền Minh, đồng thời nói: "Liều thuốc, cách dùng ta đã viết hết ở trên rồi, không quá hai tháng tuyệt đối có hiệu quả."
Nghe vậy, tay Điền Minh nhận lấy phương thuốc có chút nặng nề.
"Cảm ơn."
Sau đó cầm phương thuốc rời đi, cũng không biết là đi lấy thuốc ngay, hay là về trước cho Điền Chấn xem qua.
Lâm Nam cũng mặc kệ.
Bên này, Lư Miêu Miêu đã thay áo khoác, đồng thời giặt bộ quần áo dính chút bùn.
"Lão bà, nàng cứ chơi trước một lát, cá chắc xử lý xong rồi, ta đi nấu cơm."
"Ừm."
Vừa đáp lời xong Lâm Nam đã xuống lầu.
Lúc này, Lưu Vũ trên tay không chỉ cầm cá đã sơ chế, còn có một số đồ ăn và thịt cũng đã được làm sạch.
Khi nhận lấy, Lưu Vũ nói: "Lâm Nam huynh đệ, ngươi nấu ăn ngon vậy, có thể cho ta xem qua chút không?"
"Được chứ! Nếu muốn học, ta cũng có thể dạy ngươi."
Nói thật, Lưu Vũ chỉ nói đùa, nhưng Lâm Nam nhiệt tình như vậy, hắn liền đi vào bếp.
Nhìn kỹ năng thái rau, dùng muôi, đảo nồi của Lâm Nam điêu luyện như thần...
Lưu Vũ có cảm giác đang xem tạp kỹ, kêu thẳng không học được, nhưng cũng không ra ngoài, mà là nói chuyện phiếm.
Điều này cho Lâm Nam cơ hội thỏa mãn tính hiếu kỳ.
"Lưu Vũ huynh đệ, ngươi và Điền Minh kia có quan hệ gì vậy? Hay là nói ông già nhà ngươi với Điền Chấn không hợp nhau?"
Sở dĩ hỏi như vậy, một mặt vì chuyện vừa nãy, mặt khác là hiếu kỳ, Điền Chấn và Lưu lão gia tử một tuổi, theo lý thuyết phải là bạn chơi chung chứ?
Trong ấn tượng của Lâm Nam, những người già cùng nhau trải qua thời kỳ trước kia, chỉ cần không có xích mích, thì giao tình nhất định không hề cạn.
Huống chi Lưu lão gia tử và Điền Chấn lại còn là người ở tầng lớp thượng lưu.
Nghe Lâm Nam hỏi, Lưu Vũ cười lên.
"Lâm Nam huynh đệ, ngươi nhìn chỗ nào mà bảo là chúng ta có khúc mắc?"
Vừa hay lúc này xào rau đã xong.
Lâm Nam không khỏi kể lại chuyện buổi sáng mình nhìn thấy và cảm nhận được.
"Như vậy còn chưa tính có khúc mắc sao?"
Nghe vậy Lưu Vũ càng cười tươi hơn.
"Khúc mắc thì không tính, thật ra chúng ta là đồng môn sư huynh đệ, Điền Minh đó là đồ đệ của lão gia tử."
Đồng thời giải thích lý do sáng nay mình làm vậy, đơn thuần chỉ là thích trêu chọc mà thôi.
Năm đó Điền Chấn cho con trai Điền Sáng học kinh doanh, còn con nuôi Điền Minh học võ, còn bản thân ông thì tham chính.
Điền Minh chính là tiểu tử học võ đó, sau khi bái nhập võ quán Lưu gia thì được Lưu lão gia tử coi trọng, trở thành đại sư huynh của võ quán Lưu gia.
Đối với Lưu Vũ, Điền Minh cũng như anh trai, hết mực chăm sóc.
Nhưng sự chăm sóc này Lưu Vũ không mong muốn, mỗi lần chăm sóc xong, đều đau đến mấy ngày không xuống giường được, lão gia tử cũng ngầm đồng ý.
Tuy nói việc này rất có ích cho Lưu Vũ luyện võ, nhưng lúc đó Lưu Vũ lại hận tên đại sư huynh này thấu xương.
Cho dù hiện tại đã biết là vì tốt cho hắn, nhưng trong lòng vẫn có một nỗi bực dọc, chỉ có thỉnh thoảng nhìn thấy hắn kinh ngạc, trước mặt hắn trêu chọc cho hắn khó chịu thì mới có thể tiêu tan dần.
"Thì ra là vậy, vậy ông già nhà ngươi với Điền lão quan hệ rất tốt à!"
Nói đến đây, Lưu Vũ hăng hái hẳn lên.
"Đó là đương nhiên, đừng thấy bọn họ giờ không hay ở chung, năm đó bọn họ đã từng cùng nhau lên núi xuống nông thôn, thoát khỏi miệng hổ, quan hệ mật thiết, từng có giao tình sinh tử, nếu không thì sao có thể tặng một biệt thự Ngô Đồng Vịnh để dưỡng lão được."
Sau đó Lưu Vũ kể lại một số chuyện xưa mình biết.
Trong khi nói chuyện phiếm, Lâm Nam cũng hoàn thành xong sáu món ăn, Lưu Vũ lúc này mới chịu dừng lại.
Lâm Nam cũng gọi Lư Miêu Miêu xuống ăn cơm.
Bữa cơm trưa này, Lưu Vũ ăn một cách thỏa thích, ba con cá, một mình hắn đã chén gần hai con.
Biết người luyện võ ăn nhiều, Lâm Nam cũng vậy.
Nhưng ngươi ăn nhiều cơm thì cứ ăn thôi, ăn nhiều món thế này làm gì?
Cuối cùng cơm nước xong xuôi còn dư cả một nồi cơm điện cơm trắng.
Cuối cùng chỉ có thể gói cả rau còn thừa vào biệt thự số một, tất nhiên Lưu Vũ không biết bọn họ sẽ xử lý thế nào.
Ăn hoặc vứt, dù sao cũng sẽ không quay lại bàn ăn của hắn.
Buổi chiều.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, không có nhiệm vụ đi câu cá, Lâm Nam lại giao quyền quyết định cho Lư Miêu Miêu.
Vốn khó quyết định đi đâu, còn định ở nhà.
Ai ngờ hai người lại bị Lưu Tư Ngữ gọi đến cửa hàng mới của cô ta để làm việc.
Thật khó tưởng tượng một tiểu thư nhà giàu tự mình xắn tay vào việc chuyển hàng.
Đương nhiên, mỗi món đồ cô ta chuyển đều đủ cho người bình thường kiếm cả đời, khoảng cách cũng chỉ vài mét, trọng lượng thì từ vài gam đến vài trăm ngàn gam.
Bốn năm nhân viên cùng thêm ba người Lâm Nam, cố gắng hết sức loay hoay trong tiệm đến giữa trưa, mới đạt tiêu chuẩn Lưu Tư Ngữ đưa ra.
"Tan làm."
Lúc này, Lư Miêu Miêu đang ngồi trên ghế, Lâm Nam giúp xoa bóp.
Lưu Tư Ngữ lại phát cho mỗi nhân viên một xấp tiền mặt thật dày, xấp 1 vạn Hoa Hạ tệ đó không phải là giả.
Khiến mấy nhân viên cảm kích vô cùng! Hận không thể làm thêm chút nữa.
"Đi nhanh đi, làm theo lời ta, sau này có chuyện tốt như này sẽ không thiếu các ngươi."
Thấy có một nhân viên còn cầm tiền có chút không yên tâm, Lưu Tư Ngữ nói: "Nếu ngươi không đi, thì sau này đừng đến nữa."
Lời này vừa nói ra, mấy người vội vàng chạy mất.
Lư Miêu Miêu bị xoa bóp vai, xem như đã nhìn ra, may mà ban đầu cô không cùng Lưu Tư Ngữ mở tiệm.
Đây sao phải là kiếm tiền chứ! Hoàn toàn là đang tiêu tiền.
Từ nhỏ sống trong gia đình bình thường, cô đã quen không cho phép mình phá của như vậy.
"Tư Ngữ, ngươi bận rộn cả ngày, giữa trưa còn nói với ta chưa ăn cơm, vậy buổi tối có muốn mời chúng ta một bữa ngon không, tiện thể khao cả ngươi luôn."
Nhìn thấy Lư Miêu Miêu được Lâm Nam xoa bóp đang hưởng thụ, Lưu Tư Ngữ tức giận không chỗ trút.
"Ta đang mệt đây, ngươi muốn hưởng thụ thì đi chỗ khác, không thì ta thấy không công bằng."
Lư Miêu Miêu thấy xoa bóp cũng gần xong rồi, liền đưa tay nắm chặt tay trên vai mình.
"Được, không xoa nữa, giờ chúng ta có thể đi ăn cơm được chưa? Hơi đói."
Lưu Tư Ngữ xoay mắt.
"Ta không quản, tối nay để lão công của nàng nấu, giữa trưa ta cũng chưa được ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận