Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 334: Chữa trị Lâm tĩnh, cửa ải cuối năm sắp tới

Lâm mẫu bước nhanh về phía trước, hai tay túm lấy tay kéo rương của Lư Miêu Miêu, hướng vào trong phòng đi. Rương hành lý đương nhiên là bị đặt ở tại chỗ, Lư Miêu Miêu định nói gì đó, nhưng Lâm mẫu vội cắt ngang lời nàng:
"Khuê nữ đi xe có mệt không con?"
"Có bị lạnh không con?"
"Lâm Nam lái xe có được không? Có say xe không?"
"Về đến đây cứ coi như nhà mình, không cần khách khí gì hết, mẹ đã hầm gà cho con rồi, chỉ chờ con về ăn thôi."
Một tràng những câu hỏi liên tiếp khiến Lư Miêu Miêu không kịp nói gì, chỉ đi theo bà vào nhà. Bỏ lại Lâm Nam một mình đứng ngoài gió rối bời:
"Ta về cũng không ai ngó ngàng tới à? Tình cảm phai nhạt thật rồi!"
Lúc này Lâm phụ Lâm Tĩnh bước đến trước mặt Lâm Nam. Ông đấm một cú vào ngực Lâm Nam:
"Thằng nhóc này, cuối cùng cũng mang được con dâu về nhà rồi, ta còn tưởng mày định ở giá cả đời cơ đấy."
Nói rồi ông định giúp xách hành lý. Lâm Nam lúc này lại nhíu mày. Bởi vì hắn phát hiện cha mình vậy mà là võ giả, mà thực lực cũng không thấp, dù bây giờ đang bị thương nhưng vẫn có thể đạt đến ám kình sơ kỳ. Lâm Nam một phát nắm lấy tay Lâm Tĩnh định cầm rương:
"Không phải, cha có chuyện gì giấu con đúng không?"
"Thằng nhóc này, sao đột nhiên hỏi câu đó vậy? Cha mày không phải là cha mày, mẹ mày cũng vẫn là mẹ mày, có gì mà phải giấu con chứ."
Một giây sau, một luồng chân khí bị Lâm Nam đưa vào trong cơ thể Lâm Tĩnh, lúc này ông ngẩn cả người, cũng hiểu Lâm Nam nói có ý gì. Nhưng ngay giây sau lại cười ha hả:
"Thằng nhóc con khiến ta ngạc nhiên quá đấy! Vào nhà rồi ta kể cho con nghe rõ, mà ta cũng muốn hỏi con, một thân thực lực này của con từ đâu ra thế?"
Hai cha con ngồi ở phòng khách, đồ đạc còn chưa mang vào, Lâm Nam đã lấy ra đại hồng bào pha cho cha mình.
"Một năm không gặp, đến trà cũng xịn hẳn, rốt cuộc con đã trải qua những gì thế?"
Nhấp một ngụm trà, Lâm Nam nói:
"Chuyện của con rất khó giải thích, hay là trước tiên nói chuyện của cha đi! Một võ giả ám kình như cha, cho dù bị thương cũng đâu đến nỗi ở đây chứ? Nếu cha mà ra ngoài, con đã là phú nhị đại rồi."
Lâm Tĩnh biết con mình đang đùa, nhưng vẫn cười khổ:
"Thực ra ta cảm thấy ở đây tốt hơn, không có nhịp sống hối hả của thành phố lớn, không cần lo lắng chuyện gì, được vui vẻ sống cùng người mình yêu thương, là quá đủ rồi."
Lâm Nam biết cha mình đang "tú ân ái" với mình. Cha mẹ hai người mấy chục năm, thỉnh thoảng có cãi nhau nhưng tình cảm thật sự không thể chê vào đâu được. Lâm Nam không cắt ngang lời cha mà vẫn ngồi nghe ông kể chuyện. Trong lúc đó, Lâm mẫu mang theo Lư Miêu Miêu đi vào, thấy hai cha con đang trò chuyện vui vẻ cũng không quấy rầy. Bên trong phòng bếp, Lư Miêu Miêu nói:
"Mẹ, nhiều quá rồi, không thì để cho Lâm Nam với cha đi!"
"Khuê nữ cứ ăn đi, không hết thì để lại cũng được mà, còn hai cha con bọn nó, thích trò chuyện thì cứ nói đi, không chết đói được đâu."
Gần một giờ trôi qua, trà không biết đã đổi bao nhiêu bình. Lâm Tĩnh cũng đã kể hết sự tình của mình, Lâm Nam nghe xong cảm thấy quá khó tin. Không ngờ cha mình lại là phú nhị đại, đến từ Lâm gia ở kinh thành.
"Con trai, con hiểu được cho cha không?"
"Có gì mà không thể hiểu chứ, cha cứ làm những gì mình thích, có ai cản được đâu."
"Nhưng nếu không phải vì chuyện của cha, thì những năm qua con cũng không phải bôn ba vất vả như vậy, đã sinh ra ở vạch đích rồi."
Lâm Nam cười nhạt:
"Cha nói vậy, nếu không có cha thì làm gì có con, mà cha cũng có để con thiếu thốn gì đâu, vậy mà còn chưa hài lòng, thì đúng là con không biết điều thật. Mà nơi đó đâu phải nơi tốt đẹp gì, có tiền thì sao, vẫn lục đục với nhau, không có một chút tình người, con vẫn thích gia đình mình bây giờ hơn."
Lâm Tĩnh nghe con trai nói vậy thì cảm thấy vui mừng trong lòng. Lúc này Lâm Nam móc ra từ trong nhẫn một chiếc hộp gỗ:
"Cha à, lúc nãy con cảm nhận được, vết thương của cha lâu lắm rồi, bây giờ chắc thỉnh thoảng vẫn còn đau đúng không?"
Lâm Tĩnh khoát tay:
"Đàn ông con trai, chút đau đớn này có đáng gì đâu, không ảnh hưởng gì hết, với lại đàn ông mà không có vết thương thì đâu phải là đàn ông chứ."
Thấy cha mình cứ cố chấp, Lâm Nam đùa:
"Vậy à! Lúc đầu định nói là có thể chữa khỏi cho cha đấy, nếu cha đã nói vậy thì thôi vậy, không ngăn cản cha làm đàn ông nữa."
Nghe xong câu này, Lâm Tĩnh kích động đứng dậy:
"Con nói sao? Có thể chữa hết à, thật sao?"
Vừa rồi tiếp xúc chân khí của Lâm Nam, Lâm Tĩnh đã giật mình, đây là chí ít phải là Hóa Kình trở lên. Tuy không biết con mình làm cách nào đạt được, nhưng Lâm Tĩnh cảm nhận được thân thể con mình rất khỏe mạnh, những chuyện khó tin này ông cũng không muốn hỏi nhiều. Còn bây giờ con mình lại nói có thể chữa khỏi cho mình, Lâm Tĩnh đương nhiên là kích động, thậm chí còn chẳng nghi ngờ lời Lâm Nam nói là giả. Về phần hỏi một câu có thật không, đây chỉ là suy nghĩ theo lối thông thường thôi. Thấy cha mình như vậy, Lâm Nam cũng không trêu đùa nữa, nếu không lại thành thằng bất hiếu:
"Thật mà, chỗ con có một cây linh dược ngàn năm, nếu như không trị được vết thương của cha thì nó cũng chỉ là hư danh thôi."
Nói rồi mở hộp gỗ ra, mùi dược liệu nồng đậm lan tỏa. Lâm Tĩnh lần nữa trợn mắt:
"Cái này linh dược ngàn năm con giữ lấy đi! Quý giá quá, nếu con thật sự muốn cho ta thì cứ để đến lúc nào ta gần đất xa trời, nó may ra còn kéo dài thêm được ít ngày."
Lâm Nam bó tay, cảm thấy cha mình đúng là "cây hài":
"Đây là cả một cây, đủ cho cả nhà mình dùng về sau, mà vẫn còn thừa rất nhiều đấy, điều trị vết thương của cha chỉ cần chút xíu là đủ rồi."
Lâm Tĩnh cười hì hì:
"Vậy cũng được, xem như là cha Lâm Tĩnh được nhờ con trai."
Chuyện của Lâm Tĩnh, Lâm mẫu một chút cũng không biết, vẫn luôn nghĩ ông là người bình thường. Cho nên Lâm Nam cũng không có ý định vạch trần, cứ để hai người bọn họ giữ nguyên trạng chắc sẽ hạnh phúc hơn. Nếu mà lộ ra thân phận Lâm gia kinh thành, không chừng đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì không hay thì cũng không cần thiết.
Cứ như vậy, vào lúc nửa đêm, tìm được một cơ hội, hai cha con lén lút ra ngoài, Lâm Nam dùng y thuật của mình phối hợp với linh dược ngàn năm, thành công chữa khỏi cho Lâm Tĩnh. Ông cũng khôi phục lại cảnh giới Võ Đạo nguyên bản, ám kình viên mãn. Vì có linh dược ngàn năm, Lâm Nam cảm nhận được, không quá một năm, Lâm Tĩnh sẽ có thể đột phá hóa kình.
Từ đó về sau, Lâm Tĩnh lại bắt đầu luyện võ sau một thời gian dài bị thương, thậm chí vào những lúc Lâm mẫu bận rộn còn lôi kéo ông ra tập võ. Nếu không có Lư Miêu Miêu và Lâm Nam ở đây, chắc chắn hai người họ lại cãi nhau mất.
Mắt thấy cuối năm sắp đến, hàng xóm xung quanh cũng ngày một đông hơn, nhưng lại không thấy nhiều người trẻ tuổi, trước đây mấy nhà đều đã lên thành phố mua nhà, người già cũng rất ít khi về. Hàng xóm vẫn như mọi ngày, cứ rảnh lại qua nhà nhau chơi. Vì Lâm Nam dẫn theo vợ về, nên nhà Lâm trở thành nơi tụ tập chính.
Lâm Nam biết đại hồng bào ngâm không kịp, đành phải tạm thời cất đi, lấy trà lá tự sao của mẹ mình pha cho hàng xóm. Trong thời gian rảnh rỗi, Lâm Nam còn dẫn Lư Miêu Miêu đi dạo một vòng Lạc Thủy huyện, hầu hết các danh lam thắng cảnh đều đã đi hết. Cung Vương phủ đương nhiên không thể thiếu, có khế đất, cộng thêm có người quen, việc thu hồi lại cực kỳ đơn giản. Lúc này, theo kế hoạch của vợ chồng Lâm Nam và Nữu Cỗ Lộc • Linh Bái, vương phủ đã được cải tạo gần xong rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận