Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 149: Long gia, cùng Lưu lão gia tử đánh quyền
Chương 149: Long gia, cùng Lưu lão gia tử đọ quyền
Lâm Nam lúc đầu muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng nhìn thấy chữ Long màu vàng kim trên giấy, liền không nói gì. Đương nhiên, người đưa thiệp mời sau khi dò xét cũng thu hồi ánh mắt, không hề có ý khinh nhờn. Thấy Lâm Nam cầm lấy thiệp mời, Long Tinh cũng không định ở lại thêm.
"Lưu gia chủ, Lâm tiên sinh, thiệp mời đã đưa tới, vậy ta xin phép đi trước, không làm phiền nữa."
Nói rồi, hắn không quản hai người, trực tiếp rời đi. Lưu lão gia tử lại vô cùng cao hứng tiễn hắn. Thấy Lâm Nam hai người thế mà không hỏi thăm gì, Lưu lão gia tử ngồi không yên.
"Lâm tiểu hữu không tò mò về thế lực đưa thiệp mời này sao?"
Lâm Nam tùy tiện đưa thiệp mời cho Lư Miêu Miêu, "Không có gì đáng tò mò, chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của ta là được."
Lưu lão gia tử thở dài.
"Cũng phải, với thực lực và bối cảnh của cậu, dù Long Phá Không đích thân đến cũng chỉ có vậy. Không như Lưu gia chúng ta, trước mặt Long gia ở Hoa Hạ căn bản không đáng kể."
Thấy Lưu lão gia tử có vẻ hiểu rất rõ về Long gia, Lâm Nam liền muốn tìm hiểu chút thông tin cơ bản từ miệng ông, để còn tính toán sớm.
"Không biết Long gia này có lai lịch gì."
Nghe xong, Lưu lão gia tử đột nhiên nhớ đến Tần Xuyên.
"Nói ra thì, Lâm tiểu hữu, cậu và Long gia còn có chút duyên cớ đấy."
Thấy Lâm Nam có vẻ không hiểu, Lưu lão gia tử tiếp tục giải thích.
"Long gia là gia tộc có nội tình sâu nhất trong tám đại gia tộc lớn ở kinh thành. Long Tổ do nhà bọn họ sáng lập, lại trực thuộc quốc gia, cho nên địa vị không ai có thể sánh bằng. Cậu lần trước phế Tần Xuyên, được coi là đã đụng đến cao thủ xếp hạng năm vị trí đầu của Long Tổ, nhưng cậu không cần lo lắng bị trả thù, không nói đến chuyện có ai đánh lại cậu không, cho dù có, bọn họ cũng không dễ gì kéo mặt xuống đâu."
Tiếp đó, ông lại nói không ít tình hình về Long gia, tất nhiên, những điều này không phải bí mật. Điều ông nói nhiều nhất thuộc về Long Trác, vì bát quái về người này được lưu truyền nhiều nhất. Điều kỳ quái nhất là tin đồn hắn bị bệnh tâm thần do tỷ tỷ mình mất, mấy năm nay luôn bị Long Phá Không giam lỏng ở nhà, không ai biết thật hư ra sao.
Cuối cùng, Lưu lão gia tử cầm thiệp mời lên.
"Lần này yến tiệc ở Hỗ Thành do Long Trác tổ chức. Nhưng có một điều ta rất nghi hoặc, vừa rồi Long Tinh nói Long Trác liên tục dặn dò muốn hai vợ chồng cậu cùng đến là vì sao? Lẽ nào vì chuyện của Tần Xuyên mà muốn động thủ với cậu? Mà muốn cậu đưa cả Miêu Miêu đi có gì lo lắng ư?"
"Vậy cũng không đúng! Lần này yến tiệc rất long trọng, tất cả những nhân vật tai to mặt lớn ở phía đông nam đều sẽ đến tham gia, nếu muốn đối phó với cậu thì không thể làm phô trương như vậy được, lạ thật, lạ thật."
Lưu lão gia tử nghĩ không ra, Lâm Nam cũng vậy. Kết hợp những chuyện gần đây, Lâm Nam đã biết Long Trác xác nhận thân phận của Lư Miêu Miêu.
"Xem ra bà xã có lai lịch không nhỏ!"
Quay đầu lại, hắn thấy Lư Miêu Miêu đang nghịch thiệp mời, căn bản không nghe hai người nói chuyện. Lâm Nam đưa tay nắm lấy tay mềm của nàng, trong ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn nói với Lưu lão gia tử: "Không có gì phải lo cả, một buổi tiệc nhỏ thôi mà, ta vẫn dám dẫn bà xã đi, tình huống xấu nhất cũng chỉ là ta lật đổ hắn, không có gì quan trọng."
Lưu lão gia tử rất thích tính cách phách lối cuồng vọng của Lâm Nam, hồi trẻ ông cũng muốn như vậy, chỉ tiếc không có cái vốn phách lối kia.
"Lưu lão gia tử, hai anh em Lưu Vũ đâu?"
Lâm Nam tự nhiên không quên mục đích chính tới đây, là tìm Lưu Vũ lấy trang bị. Nếu có thời gian thì có thể đi câu cá cùng nhau thì tốt hơn. Nghe vậy, Lưu lão gia tử lập tức gọi điện thoại cho Lưu Vũ. Ông cho rằng Lưu Vũ chờ ở võ quán cũng không có tiền đồ bằng ở bên cạnh Lâm Nam. Vốn còn định gọi Lưu Tư Ngữ về, Lư Miêu Miêu có giọng nói trong trẻo như chuông bạc vang lên.
"Lưu gia gia, cháu vừa hỏi Tư Ngữ rồi, chị ấy không có thời gian, tiệm vừa tu sửa xong, rất bận, ông không cần gọi điện thoại cho chị ấy."
Lưu lão gia tử lúc này mới bỏ điện thoại xuống.
"Lâm Nam tiểu hữu, Lưu Vũ còn cần chút thời gian nữa mới về, vừa hay lão già ta dạo này hồi phục cũng khá, thực lực võ đạo hơi tiến bộ, cậu có hứng thú chỉ giáo một chút không?"
Dù sao người ta là bậc trưởng bối, Lâm Nam chỉ có thể nói: "Chỉ giáo thì không dám, luận bàn một chút thì được."
"Ha ha ha, đi theo ta."
Nơi luyện tập lâu năm của Lưu lão gia tử, ông vẫn mặc bộ đồ luyện công quen thuộc, còn Lâm Nam lại cởi áo khoác đưa cho Lư Miêu Miêu. Hai người đều không sử dụng chân khí, tất cả đều dựa vào kỹ xảo. Ngay cả như vậy, tinh thông hầu hết các môn quyền cước công phu của Hoa Hạ, làm sao Lâm Nam có thể thua? Nếu không nhường nhịn và tiện thể chỉ bảo cho Lưu lão gia tử một chút, thì chỉ trong vòng năm chiêu là ông đã bại trận rồi.
Lư Miêu Miêu đứng một bên nhìn nửa giờ, cảm thấy mình có phải nên học một ít quyền cước, trông có vẻ lợi hại đấy chứ. Hết nửa giờ, Lưu lão gia tử thật sự không đánh nổi nữa, ông khoát tay.
"Già rồi, dù cậu có nhường ta thì đánh tiếp ta cũng không nhấc nổi nắm đấm lên nữa."
Lưu lão gia tử được mấy người hầu hạ, lau mồ hôi, lại được quạt gió. Ban đầu Lâm Nam cũng có người, nhưng bị anh cự tuyệt, một phần là vì mình chỉ đổ chút mồ hôi, không lau một chút là khô ngay, mặt khác, ở trước mặt bà xã mà để đám nữ bộc gợi cảm lau mồ hôi cho, thì chỉ có đồ ngốc mới làm vậy. Thế là, Lâm Nam quyết đoán lờ đi đám nữ bộc, quay về bên bà xã.
Lưu lão gia tử nhìn rõ một màn này, "Lâm tiểu hữu đúng là si tình nam nhân tốt a!"
Lư Miêu Miêu thực ra không nghĩ nhiều như vậy, để nữ bộc gợi cảm lau mồ hôi cho thì cũng đỡ cô phải động tay. Nhưng giờ người đã đến trước mặt rồi, Lư Miêu Miêu đành nhận lấy khăn thơm từ tay nữ bộc, dùng một tay lau sơ qua.
"Bà xã thật là tốt."
Bên cạnh còn có hai cô nữ bộc, chắc gì đã lớn bằng mình, khuôn mặt nhỏ của Lư Miêu Miêu đỏ bừng.
"Thật là không biết xấu hổ."
Rồi cô đưa khăn cho nữ bộc, "Cảm ơn muội muội." Hai cô nữ bộc kia cũng biết nhìn mặt mà làm, lập tức cầm khăn đi. Lâm Nam lại mặt dày mày dạn, ghé vào tai nàng, hôn một cái, nói: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, còn ngại cái gì mà không dám chứ?" Thấy Lưu lão gia tử ở đằng xa cười, Lư Miêu Miêu đẩy Lâm Nam ra, rồi nhét áo khoác vào ngực hắn.
"Được rồi được rồi, không xấu hổ nữa, đừng nói nữa."
Lúc này Lưu Vũ đã trở về, sau khi chào hỏi mọi người, Lưu lão gia tử nói: "Các người trẻ tuổi cứ chơi đi, lão già ta đi nghỉ đây."
Gần mười giờ, Lâm Nam cùng Lưu Vũ cầm trang bị câu cá liền đi về phía hồ nước quen thuộc ở ruộng chấn thường xuyên lui tới, tiện thể mang theo cho Lư Miêu Miêu bộ trang bị mới. Dù sao Lưu Tư Ngữ không về được, không thể để nàng một mình rảnh rỗi ở nhà chứ!
Đợi đến khi mọi người ra tới hồ, Lư Miêu Miêu còn muốn về biệt thự gọi người. Lại không ngờ, gã nghiện câu cá Điền Chấn đã đội mũ chống nắng đi tới. Lư Miêu Miêu chạy chậm qua.
"Điền gia gia, chuyện cháu đã hứa lần trước, hôm nay cháu tới thực hiện rồi."
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Điền Chấn ngẩng đầu, thấy ba người. Vừa mừng vừa muốn đứng dậy đón khách. Lư Miêu Miêu biết ông có bệnh trong người, liền vội vàng ngăn lại.
"Điền gia gia, chỉ bọn cháu đến là được."
Lâm Nam lúc đầu muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng nhìn thấy chữ Long màu vàng kim trên giấy, liền không nói gì. Đương nhiên, người đưa thiệp mời sau khi dò xét cũng thu hồi ánh mắt, không hề có ý khinh nhờn. Thấy Lâm Nam cầm lấy thiệp mời, Long Tinh cũng không định ở lại thêm.
"Lưu gia chủ, Lâm tiên sinh, thiệp mời đã đưa tới, vậy ta xin phép đi trước, không làm phiền nữa."
Nói rồi, hắn không quản hai người, trực tiếp rời đi. Lưu lão gia tử lại vô cùng cao hứng tiễn hắn. Thấy Lâm Nam hai người thế mà không hỏi thăm gì, Lưu lão gia tử ngồi không yên.
"Lâm tiểu hữu không tò mò về thế lực đưa thiệp mời này sao?"
Lâm Nam tùy tiện đưa thiệp mời cho Lư Miêu Miêu, "Không có gì đáng tò mò, chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của ta là được."
Lưu lão gia tử thở dài.
"Cũng phải, với thực lực và bối cảnh của cậu, dù Long Phá Không đích thân đến cũng chỉ có vậy. Không như Lưu gia chúng ta, trước mặt Long gia ở Hoa Hạ căn bản không đáng kể."
Thấy Lưu lão gia tử có vẻ hiểu rất rõ về Long gia, Lâm Nam liền muốn tìm hiểu chút thông tin cơ bản từ miệng ông, để còn tính toán sớm.
"Không biết Long gia này có lai lịch gì."
Nghe xong, Lưu lão gia tử đột nhiên nhớ đến Tần Xuyên.
"Nói ra thì, Lâm tiểu hữu, cậu và Long gia còn có chút duyên cớ đấy."
Thấy Lâm Nam có vẻ không hiểu, Lưu lão gia tử tiếp tục giải thích.
"Long gia là gia tộc có nội tình sâu nhất trong tám đại gia tộc lớn ở kinh thành. Long Tổ do nhà bọn họ sáng lập, lại trực thuộc quốc gia, cho nên địa vị không ai có thể sánh bằng. Cậu lần trước phế Tần Xuyên, được coi là đã đụng đến cao thủ xếp hạng năm vị trí đầu của Long Tổ, nhưng cậu không cần lo lắng bị trả thù, không nói đến chuyện có ai đánh lại cậu không, cho dù có, bọn họ cũng không dễ gì kéo mặt xuống đâu."
Tiếp đó, ông lại nói không ít tình hình về Long gia, tất nhiên, những điều này không phải bí mật. Điều ông nói nhiều nhất thuộc về Long Trác, vì bát quái về người này được lưu truyền nhiều nhất. Điều kỳ quái nhất là tin đồn hắn bị bệnh tâm thần do tỷ tỷ mình mất, mấy năm nay luôn bị Long Phá Không giam lỏng ở nhà, không ai biết thật hư ra sao.
Cuối cùng, Lưu lão gia tử cầm thiệp mời lên.
"Lần này yến tiệc ở Hỗ Thành do Long Trác tổ chức. Nhưng có một điều ta rất nghi hoặc, vừa rồi Long Tinh nói Long Trác liên tục dặn dò muốn hai vợ chồng cậu cùng đến là vì sao? Lẽ nào vì chuyện của Tần Xuyên mà muốn động thủ với cậu? Mà muốn cậu đưa cả Miêu Miêu đi có gì lo lắng ư?"
"Vậy cũng không đúng! Lần này yến tiệc rất long trọng, tất cả những nhân vật tai to mặt lớn ở phía đông nam đều sẽ đến tham gia, nếu muốn đối phó với cậu thì không thể làm phô trương như vậy được, lạ thật, lạ thật."
Lưu lão gia tử nghĩ không ra, Lâm Nam cũng vậy. Kết hợp những chuyện gần đây, Lâm Nam đã biết Long Trác xác nhận thân phận của Lư Miêu Miêu.
"Xem ra bà xã có lai lịch không nhỏ!"
Quay đầu lại, hắn thấy Lư Miêu Miêu đang nghịch thiệp mời, căn bản không nghe hai người nói chuyện. Lâm Nam đưa tay nắm lấy tay mềm của nàng, trong ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn nói với Lưu lão gia tử: "Không có gì phải lo cả, một buổi tiệc nhỏ thôi mà, ta vẫn dám dẫn bà xã đi, tình huống xấu nhất cũng chỉ là ta lật đổ hắn, không có gì quan trọng."
Lưu lão gia tử rất thích tính cách phách lối cuồng vọng của Lâm Nam, hồi trẻ ông cũng muốn như vậy, chỉ tiếc không có cái vốn phách lối kia.
"Lưu lão gia tử, hai anh em Lưu Vũ đâu?"
Lâm Nam tự nhiên không quên mục đích chính tới đây, là tìm Lưu Vũ lấy trang bị. Nếu có thời gian thì có thể đi câu cá cùng nhau thì tốt hơn. Nghe vậy, Lưu lão gia tử lập tức gọi điện thoại cho Lưu Vũ. Ông cho rằng Lưu Vũ chờ ở võ quán cũng không có tiền đồ bằng ở bên cạnh Lâm Nam. Vốn còn định gọi Lưu Tư Ngữ về, Lư Miêu Miêu có giọng nói trong trẻo như chuông bạc vang lên.
"Lưu gia gia, cháu vừa hỏi Tư Ngữ rồi, chị ấy không có thời gian, tiệm vừa tu sửa xong, rất bận, ông không cần gọi điện thoại cho chị ấy."
Lưu lão gia tử lúc này mới bỏ điện thoại xuống.
"Lâm Nam tiểu hữu, Lưu Vũ còn cần chút thời gian nữa mới về, vừa hay lão già ta dạo này hồi phục cũng khá, thực lực võ đạo hơi tiến bộ, cậu có hứng thú chỉ giáo một chút không?"
Dù sao người ta là bậc trưởng bối, Lâm Nam chỉ có thể nói: "Chỉ giáo thì không dám, luận bàn một chút thì được."
"Ha ha ha, đi theo ta."
Nơi luyện tập lâu năm của Lưu lão gia tử, ông vẫn mặc bộ đồ luyện công quen thuộc, còn Lâm Nam lại cởi áo khoác đưa cho Lư Miêu Miêu. Hai người đều không sử dụng chân khí, tất cả đều dựa vào kỹ xảo. Ngay cả như vậy, tinh thông hầu hết các môn quyền cước công phu của Hoa Hạ, làm sao Lâm Nam có thể thua? Nếu không nhường nhịn và tiện thể chỉ bảo cho Lưu lão gia tử một chút, thì chỉ trong vòng năm chiêu là ông đã bại trận rồi.
Lư Miêu Miêu đứng một bên nhìn nửa giờ, cảm thấy mình có phải nên học một ít quyền cước, trông có vẻ lợi hại đấy chứ. Hết nửa giờ, Lưu lão gia tử thật sự không đánh nổi nữa, ông khoát tay.
"Già rồi, dù cậu có nhường ta thì đánh tiếp ta cũng không nhấc nổi nắm đấm lên nữa."
Lưu lão gia tử được mấy người hầu hạ, lau mồ hôi, lại được quạt gió. Ban đầu Lâm Nam cũng có người, nhưng bị anh cự tuyệt, một phần là vì mình chỉ đổ chút mồ hôi, không lau một chút là khô ngay, mặt khác, ở trước mặt bà xã mà để đám nữ bộc gợi cảm lau mồ hôi cho, thì chỉ có đồ ngốc mới làm vậy. Thế là, Lâm Nam quyết đoán lờ đi đám nữ bộc, quay về bên bà xã.
Lưu lão gia tử nhìn rõ một màn này, "Lâm tiểu hữu đúng là si tình nam nhân tốt a!"
Lư Miêu Miêu thực ra không nghĩ nhiều như vậy, để nữ bộc gợi cảm lau mồ hôi cho thì cũng đỡ cô phải động tay. Nhưng giờ người đã đến trước mặt rồi, Lư Miêu Miêu đành nhận lấy khăn thơm từ tay nữ bộc, dùng một tay lau sơ qua.
"Bà xã thật là tốt."
Bên cạnh còn có hai cô nữ bộc, chắc gì đã lớn bằng mình, khuôn mặt nhỏ của Lư Miêu Miêu đỏ bừng.
"Thật là không biết xấu hổ."
Rồi cô đưa khăn cho nữ bộc, "Cảm ơn muội muội." Hai cô nữ bộc kia cũng biết nhìn mặt mà làm, lập tức cầm khăn đi. Lâm Nam lại mặt dày mày dạn, ghé vào tai nàng, hôn một cái, nói: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, còn ngại cái gì mà không dám chứ?" Thấy Lưu lão gia tử ở đằng xa cười, Lư Miêu Miêu đẩy Lâm Nam ra, rồi nhét áo khoác vào ngực hắn.
"Được rồi được rồi, không xấu hổ nữa, đừng nói nữa."
Lúc này Lưu Vũ đã trở về, sau khi chào hỏi mọi người, Lưu lão gia tử nói: "Các người trẻ tuổi cứ chơi đi, lão già ta đi nghỉ đây."
Gần mười giờ, Lâm Nam cùng Lưu Vũ cầm trang bị câu cá liền đi về phía hồ nước quen thuộc ở ruộng chấn thường xuyên lui tới, tiện thể mang theo cho Lư Miêu Miêu bộ trang bị mới. Dù sao Lưu Tư Ngữ không về được, không thể để nàng một mình rảnh rỗi ở nhà chứ!
Đợi đến khi mọi người ra tới hồ, Lư Miêu Miêu còn muốn về biệt thự gọi người. Lại không ngờ, gã nghiện câu cá Điền Chấn đã đội mũ chống nắng đi tới. Lư Miêu Miêu chạy chậm qua.
"Điền gia gia, chuyện cháu đã hứa lần trước, hôm nay cháu tới thực hiện rồi."
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Điền Chấn ngẩng đầu, thấy ba người. Vừa mừng vừa muốn đứng dậy đón khách. Lư Miêu Miêu biết ông có bệnh trong người, liền vội vàng ngăn lại.
"Điền gia gia, chỉ bọn cháu đến là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận