Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 238: Trả tiền ghi chép, một bữa cơm ăn mấy cái ức?

Chương 238: Thanh toán giao dịch, một bữa cơm tốn mấy ức?
Chỉ một lát sau, khóe miệng Lâm Nam hơi nhếch lên.
"Tìm được rồi."
Khi vị trí khách sạn của Miyamoto Weimitsu xuất hiện trong đầu Lâm Nam, hắn bật cười.
Không phải chỉ tốn chưa đến hai ức tệ Hoa Hạ đã tìm ra nơi bọn chúng ẩn nấp, mà là cười nơi Miyamoto Weimitsu chọn để ẩn mình.
Kẻ này đúng là không ai dám nghĩ đến, quán rượu đối diện chính là sở cảnh sát.
Tuy cười là cười vậy, Lâm Nam cũng không trực tiếp đi bắt bọn chúng.
Mặc dù Lâm Nam tự tin một mình cũng đủ sức bắt toàn bộ bọn chúng.
Nhưng chưa lên kế hoạch hoàn chỉnh, bọn chúng lại là những võ giả hàng đầu, thêm nữa chỗ ở lại trong nội thành, rất dễ làm thương đến người vô tội, đó không phải điều Lâm Nam muốn thấy.
Chỉ thấy Lâm Nam đóng chức năng định vị nhân vật toàn cầu rồi lái chiếc Panamera đến chỗ Long Trác.
Không có gì bất ngờ, gặp đám người Từ Binh đang luyện tập.
Tuy nói mọi người đều đang đóng cửa tập luyện, nhưng Lâm Nam vẫn rất kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, những người này đều đã tăng tiến không ít.
"Xem ra động tác luyện tập mà Long Tổ cung cấp cũng có chút lợi ích."
Ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng lại không có ý định học theo.
Thấy Lâm Nam đến, Long Tam cũng tươi cười đón tiếp.
Đưa Lâm Nam vào biệt thự, vẫn cung kính dâng trà lên.
"Lâm tiên sinh, mời dùng trà. Thiếu gia đêm qua thức cả đêm, hiện tại đang ngủ, mong ngài ở đây chờ một lát ạ."
"A? Ta nói sao giờ này còn gọi điện thoại cho ta, thì ra là còn chưa ngủ." Lâm Nam âm thầm lẩm bẩm.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn thoáng thấy Long Tam cũng không có ý đánh thức Long Trác, liền chủ động mở miệng nói: "Không sao, ngươi cứ làm việc đi, ta ở đây đợi cậu ấy là được."
Nói xong, Lâm Nam nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi đi hơi nóng trên mặt rồi nhấp một ngụm.
Long Tam biết dù hiện tại mình đi gọi Long Trác dậy, cậu ấy cũng không nói gì, dù sao người đến là Lâm Nam.
Nhưng vì suy nghĩ cho thiếu gia nhà mình, Long Tam mới nói như vậy, thấy Lâm Nam hiểu lý lẽ, Long Tam càng thêm cung kính.
"Lâm tiên sinh, có việc gì cứ gọi tôi."
Nói rồi liền đi ra ngoài.
Lâm Nam không để ý lắm, bắt đầu bày điện thoại ra.
Vào TikTok, phát hiện Trần Trách lại gửi cho mình mấy tin.
"Huynh đệ, còn ở Hỗ Thành không, nếu có thì năm nay ta về sớm chút."
Một hồi lâu sau, chắc là không đợi được Lâm Nam online.
Lại liên tục gửi mấy tin nữa.
"Huynh đệ, thấy tin nhắn thì trả lời ta một tiếng."
"Năm nay nhờ phúc của ngươi, giờ đang kiếm tiền đầy bồn đầy bát, về rồi mời ngươi ăn cơm."
Lâm Nam hết cách, tại sao không gửi tin nhắn wechat cho mình chứ.
Liền lập tức soạn tin nhắn wechat.
Biết giờ này Trần Trách vẫn còn đang ngủ nên chỉ gửi một tin.
"Ngươi về Hỗ Thành sớm chút đi, chắc là ta vẫn còn, tiện thể cùng nhau ăn bữa cơm, ta cũng có chuyện muốn nói cho ngươi. Biết ngươi bận rộn nên không nhắn nhiều, nghỉ ngơi cho khỏe, có thời gian gọi lại cho ta."
Sau khi gửi xong tin nhắn, bên chỗ Lư Miêu Miêu lại gửi tin đến.
Là mấy tấm ảnh quần áo mùa đông.
Kiểu dáng cả nam cả nữ đều có, nhưng Lâm Nam không nghĩ là để cho hắn và Lư Miêu Miêu mặc đồ đôi.
Quả nhiên.
"Lâm Nam, đi dạo phố thấy đồ này, anh thấy kiểu đồ này bố mẹ có thích không?"
Từ khi hai người nói thật chuyện kết hôn với bố mẹ Lâm Nam xong, Lư Miêu Miêu cũng dần đổi cách xưng hô thành bố mẹ.
Lâm Nam chỉ lướt qua một chút.
"Vợ ơi, ta nói thẳng với nàng luôn! Chỉ cần là nàng tặng thì bố mẹ đều sẽ thích cả."
Trong cửa hàng quần áo, Lư Miêu Miêu thấy tin nhắn Lâm Nam gửi tới.
Tuy nói giống như không nói gì, nhưng Lư Miêu Miêu cũng không thể nói Lâm Nam sai được.
Bởi vì mấy tháng nay, mỗi khi video call, Lư Miêu Miêu thậm chí còn cảm thấy mình là con gái ruột của họ, còn Lâm Nam thì ở rể.
Nàng có thể tưởng tượng được cảnh bố mẹ Lâm Nam khi nhận được quần áo mình tặng sẽ có biểu cảm gì.
"Được thôi! Vậy em mua hết luôn."
Không đợi Lâm Nam trả lời, Lư Miêu Miêu trực tiếp rút thẻ ngân hàng của mình ra.
Trong thẻ này đều là tiền thù lao của nàng.
"Tính tiền ạ! Mấy món này đều lấy hết."
Ngay lúc nhân viên đang tính tiền, Lưu Tư Ngữ đến.
"Oa, để xem bảo bối Miêu Miêu nhà ta có bao nhiêu của nả nào."
Còn chưa kịp xem, nhân viên bán hàng đã ngại ngùng lên tiếng.
"Thưa cô, số dư trong thẻ này không đủ ạ."
Đây là cửa hàng lớn nhất ở Hỗ Thành, nhân viên bán hàng đều rất lịch sự, sau khi nói xong, không có ý chế giễu, mà trực tiếp đưa thẻ ngân hàng trả lại cho Lư Miêu Miêu.
"Ặc, bảo bối Miêu Miêu, tên cẩu nam nhân Lâm Nam kia làm ăn thế nào vậy, kiếm nhiều tiền như vậy cũng không cho em sao? Sau này em cứ ngủ với chị, đừng ngủ với hắn, chị đảm bảo tiền tiêu không thiếu."
Vừa nói ra, nhân viên bán hàng cũng hơi lúng túng, dù sao những lời này quá nhạy cảm, nếu không phải anh ta đã qua huấn luyện chuyên nghiệp thì suýt nữa đã nói hai chữ 'nữ nhân'.
Lư Miêu Miêu thấy nhân viên bán hàng cúi đầu, biết anh ta đang nghĩ sai rồi, cùng lúc Lưu Tư Ngữ cũng phản ứng lại.
Đối với nhân viên bán hàng nói: "Anh đừng đoán mò, tôi thích con trai."
Nhân viên bán hàng nói: "Tôi hiểu, tôi sẽ không nói lung tung."
Lưu Tư Ngữ kích động muốn nhảy lên, nếu chuyện hai người là 'nữ nhân' này mà truyền ra ngoài, Lư Miêu Miêu còn đỡ, dù sao cũng đã kết hôn rồi, còn cô về sau sao mà lấy chồng được.
"Anh biết cái gì chứ."
Thấy tiểu thư nhà mình như vậy, Hạ Văn Hòa Hạ Vũ trong lòng giật mình, còn tưởng nàng gặp chuyện gì khó xử, vội vàng đi lên phía trước định giúp.
Nhưng mà, Lưu Tư Ngữ lại nhanh chóng giơ tay ngăn cản bọn họ.
"Chúng ta không sao." Giọng điệu của nàng bình tĩnh nhưng lại mang theo chút xấu hổ.
Sau khi ra hiệu cho hai người lùi về vị trí cũ.
Lư Miêu Miêu lúc này mới rút chiếc thẻ phụ thuộc của Lâm Nam ra.
"Quẹt thẻ này đi!"
Lúc đầu định lấy tiền của mình để mua cho bố mẹ Lâm Nam, nhưng không ngờ lại đắt quá, bốn bộ quần áo hết mấy trăm ngàn, giờ chỉ có thể dùng tiền của Lâm Nam để thanh toán.
Lưu Tư Ngữ cũng nhân cơ hội nói: "Thấy chưa, người ta hai vợ chồng ân ái lắm, còn làm thẻ phụ thuộc cho nhau nữa, cho nên vừa rồi ta chỉ đùa thôi, hiểu không?"
Nhân viên bán hàng cũng chẳng quan tâm đến những chuyện đó, cực kỳ qua loa gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Từ đầu đến cuối mắt không hề rời khỏi máy POS, bởi vì số dư còn lại trên đó quá hấp dẫn.
Lưu Tư Ngữ cũng nhìn ra sự khác thường của nhân viên bán hàng.
Điều này càng làm tăng thêm sự tò mò của nàng, nàng biết loại thẻ phụ thuộc Lư Miêu Miêu đang cầm, loại thẻ đó liên kết với thẻ chính, thẻ chính có bao nhiêu tiền thì có thể quẹt bấy nhiêu.
"Để xem tên cẩu nam nhân kia có bao nhiêu tiền."
Nghe vậy, nhân viên bán hàng cũng phối hợp đưa máy POS cho nàng.
Nhìn thoáng qua thì phát hiện là con số bắt đầu bằng số hai có mười chữ số, thật ra như vậy cũng chưa đủ làm Lưu Tư Ngữ khiếp sợ.
Dù sao nhà họ Lưu cũng có tiền nhàn rỗi còn nhiều hơn thế này, chỉ riêng tiền tiêu vặt của nàng thôi đã có chín chữ số rồi.
Nhưng nhân viên bán hàng có chút sơ ý mở phần lịch sử giao dịch, các khoản thanh toán ăn uống lên đến ba bốn ức kia mới là thứ mà nàng không thể chấp nhận nổi.
"Bảo bối Miêu Miêu, ông xã nàng ăn cái gì vậy, một bữa cơm mà hết mấy ức vậy?"
"?" Lư Miêu Miêu ngơ ngác, cái gì mà một bữa cơm hết mấy ức chứ.
Nhân viên bán hàng nhận lại máy POS mới phát hiện mình có chút sơ ý mở phần lịch sử giao dịch.
Nhìn thấy hóa đơn ăn uống lên đến hơn ba ức, anh ta giật mình.
"Má ơi, người này giàu cỡ nào vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận