Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 312: Vương Tư Viễn đính hôn
Chương 312: Vương Tư Viễn đính hôn
Lúc này Lưu Tư Ngữ cho rằng Lâm Nam chính là cái loại hào môn đại thiếu gia trong sách. Vì kiểm chứng bạn gái có thực sự yêu mình hay chỉ là ham tiền mà đến với mình, cho nên cô đã che giấu thân phận giàu có của mình, từ đó thử thách đối phương. Nói tóm lại là, đó là một vở kịch đóng vai người nghèo tìm chân ái, chỉ có điều bạn gái cũ của hắn đã không vượt qua bài kiểm tra. Ngược lại, Lư Miêu Miêu ngốc nghếch này lại gặp may. Bất quá bây giờ nhìn thấy hai người yêu nhau thắm thiết, chẳng mấy chốc còn muốn tổ chức hôn lễ, Lưu Tư Ngữ cảm thấy thế là đủ. Về phần Lâm Nam có phải là lão lục hay không cũng không còn quan trọng. Nếu Lâm Nam mà biết Lưu Tư Ngữ nghĩ như vậy về mình, thì nhất định sẽ phải kêu oan thay mình cho xem.
"Mình vốn chỉ là một thằng nhóc nhà quê nghèo rớt mồng tơi, nếu không phải nhờ có Lư Miêu Miêu, giờ này có lẽ đã phải về quê cày ruộng rồi."
Giang Lâm lúc này xen vào: "Miêu Miêu, ông xã của cậu có nhiều tài sản lắm sao?"
Lư Miêu Miêu còn chưa kịp mở miệng thì Lưu Tư Ngữ đã nhanh nhảu đáp lời: "Lâm Lâm, cậu quên mất lời tớ nói trên xe rồi sao? Tiền bạc trong mắt người ta là thứ vô dụng nhất, cho nên tài sản cái thứ này, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Muốn nói không có thì là không muốn có thôi, còn muốn nói có thì cả Hỗ Thành chỗ nào mà chẳng có, chỉ cần hắn lên tiếng một câu là sẽ có người mang tới tận nơi ngay."
Giang Lâm có vẻ hiểu ra gật đầu. Lư Miêu Miêu lại nói: "Đừng nghe cô ấy nói linh tinh, không có khoa trương như vậy đâu."
"Vậy rốt cuộc cậu có biết ông xã mình có bao nhiêu tài sản không, kể cho bọn tớ nghe đi."
Lư Miêu Miêu chưa từng quản qua những chuyện này liền bắt đầu dùng đầu ngón tay đếm những tài sản mà cô biết rõ nhất của Lâm Nam: Công ty giải trí có Thiên Ngu Truyền Thông ở Hỗ Thành. Công ty game có Cự Tượng Khoa Kỹ. Công ty điện ảnh có Lam Hồ Điện Ảnh. Công ty khoa kỹ thì có Cực Quang Khoa Kỹ thì phải.
"A, đúng rồi, gần đây còn là đối tác của Chân Thành Luật Sở nữa."
Một tràng liệt kê ra toàn những công ty lớn mà cô đã nghe nhiều quen tai, tùy tiện lôi một cái ra thôi cũng không bao giờ lo thiếu tiền. Sau khi Lư Miêu Miêu đếm sơ qua như vậy, Lưu Tư Ngữ cũng có chút ghen tị, tuy cô cũng không thiếu tiền, nhưng kiếm thêm được một chút cũng không bao giờ là thừa cả. Hơn nữa lợi nhuận từ những công ty của Lâm Nam quả thực rất đáng sợ. Ai cũng biết công ty giải trí thì kiếm tiền như nước, còn Cự Tượng Khoa Kỹ với game "Vương Giả Tranh Phong" giờ chắc đã kiếm được hơn trăm tỷ rồi, Lam Hồ Khoa Kỹ gần đây tung ra "Siêu Thú Vũ Trang" luôn chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng phim hoạt hình. Luật sở thì có thể không kiếm được nhiều tiền bằng, nhưng cuối cùng là Cực Quang Khoa Kỹ, chỉ riêng công nghệ máy khắc quang 0.5nm thôi cũng đã có thể khiến Lâm Nam trực tiếp trở thành một trong những người giàu có hàng đầu thế giới. Cô sao có thể không ghen tị cơ chứ?
Lưu Tư Ngữ thì có khái niệm về những thứ đó, còn Lư Miêu Miêu và Giang Lâm thì không nên hai người vẫn rất bình tĩnh. Lúc này Giang Lâm còn nói: "Thì ra không chỉ có Cự Tượng Khoa Kỹ là của nhà cậu, mà cả Lam Hồ Điện Ảnh cũng thế à!" Game "Vương Giả Tranh Phong" này cô chơi rất nhiều, lúc rảnh rỗi là cô lại làm một ván, tuy thực lực không tốt lắm nhưng vẫn rất thích chơi. Thêm vào đó lại có thể chơi cùng bạn bè nên lại càng hấp dẫn cô, dù gần đây ra mắt một cái game khá tương tự gọi là "Anh Hùng Sứ Mệnh" cô cũng không thèm tải về. Còn về "Siêu Thú Vũ Trang", là một người mê hoạt hình, đa phần phim hoạt hình của Lam Hồ Điện Ảnh cô đều đã xem hết. Chỉ là cô cảm thấy nó đang đi xuống, nhưng từ khi có "Siêu Thú Vũ Trang", Giang Lâm lại thấy nó đã vực dậy rồi. Thấy Giang Lâm kinh ngạc, Lư Miêu Miêu cũng nhớ ra Giang Lâm là một người mê hoạt hình.
"Lâm Lâm, chẳng phải cậu là người mê hoạt hình sao? Gần đây mới ra "Siêu Thú Vũ Trang" chắc cậu có xem chứ? Có thấy nó hay không?"
Nhắc đến phim hoạt hình đó, Giang Lâm rất kích động: "Đương nhiên là có xem rồi, hơn nữa tớ xem đi xem lại cả mùa một rồi đó. Cậu muốn biết tình tiết thế nào cứ hỏi, tớ đều biết hết. Tiếc là mùa hai còn phải chờ nữa." Nói đến đây, Giang Lâm chợt nghĩ ra một biện pháp hay: "Miêu Miêu, cậu có thể nhờ ông xã cậu thúc giục người ta được không?" Lư Miêu Miêu và Giang Lâm nhìn nhau: "Không cần thúc đâu, xin lỗi cậu nha, dạo gần đây tớ bận quá nên quên mất cậu thích nó. Nếu không thì đã sớm cho cậu xem rồi." "Cái gì?" Lưu Tư Ngữ cười cười: "Đừng ngạc nhiên vậy chứ, lát nữa chúng ta đi dạo phố rồi về lấy máy tính của Lâm Nam về cho cậu xem một mạch luôn, cả mùa hai đấy." "Thật sao? Thích quá!" Giang Lâm lao tới hôn vào má Lư Miêu Miêu một cái, hôn xong lại hôn tiếp má Lưu Tư Ngữ một cái: "Ngủ thôi, lát nữa đi chơi về sớm một chút, tớ đang sốt ruột lắm rồi." Lưu Tư Ngữ cạn lời lắc đầu, vốn muốn nói về kế hoạch của mình, không ngờ bị một bộ phim hoạt hình chen ngang, xem ra giờ chỉ có thể chờ đến tối đi ngủ mới nói được.
Một tiếng sau, sáu người lên chiếc Panamera của Lâm Nam và chiếc G-Class của Phùng Nam Tiêu, tiến về cửa hàng lớn nhất của Hỗ Thành. Còn tại một khách sạn khác ở Hỗ Thành. Vương Tư Viễn đang cùng Tiểu Nhu tổ chức lễ đính hôn. Tần Lan cũng có mặt ở đó, tuy cô không coi trọng cô bạn thân này của mình, nhưng dù sao cũng là người đã cùng nhau sống nhiều năm, có một dịp thế này mà mời cô, không đến thì lại không hiểu chuyện. Tuy chỉ là đính hôn thôi, nhưng vẫn rất là phô trương. Hai nhà tuy không phải đại phú đại quý, nhưng cũng có chút tài sản, đặc biệt là nhà Tiểu Nhu, thân thích nể mặt cha mẹ cô đến khá đông. Cho nên khách mời cũng rất là nhiều. Cha mẹ hai bên cũng đang tiếp đãi thân thích. Cha mẹ của Tiểu Nhu xem như là người trung thực, thật thà, dù không đồng ý với vụ hôn sự này, hiện giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ hi vọng con gái mình có thể hạnh phúc về sau. Bố của Tiểu Nhu nói với mẹ Tiểu Nhu: "Mẹ nó à, đây là đường con gái mình tự chọn, phận làm cha mẹ chúng ta nên khuyên bảo cũng đã khuyên rồi, nó đã không nghe thì sau này có chịu khổ cũng đành phải nhẫn nhịn thôi, hôm nay cứ tiếp khách cho tử tế thôi, để người khác còn nói là con gái nhà này không hiểu chuyện."
Nghe chồng mình nói, mẹ của Tiểu Nhu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Nghe anh." Tần Lan thấy cảnh này, nhìn lại Tiểu Nhu trên đài mà chỉ thở dài một tiếng. Cô đến trước mặt bố mẹ Tiểu Nhu: "Bá phụ, bá mẫu, nghĩ thoáng ra là tốt rồi. Tiểu Nhu nếu không đụng phải vách tường thì sẽ không quay đầu đâu." Dù Tần Lan nói xấu con gái của họ, nhưng hai người cũng không giận: "Lan nha đầu, bác biết con với Tiểu Nhu tình như chị em, chuyện này con cũng đã tận lực, con bé nó bị ma quỷ ám ảnh rồi. Sau này nó có gặp phải chuyện khổ sở gì, mong con đừng hiềm khích chuyện trước đây mà giúp đỡ nó được một chút thì hay chút ấy."
"Hai bác yên tâm, con biết mà." Lúc này có người quen đến chào hỏi, hai vợ chồng cũng đành phải đi tiếp khách. Nhìn bóng lưng có chút còng xuống của họ: "Thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ quá!" Tần Lan cùng bố mẹ mình nói chuyện một màn này tự nhiên bị Tiểu Nhu nhìn rõ ràng. Trong mắt cô, cha mẹ mình sở dĩ phản đối chuyện hôn sự này, hoàn toàn là do Tần Lan đang ly gián, đố kị cô tìm được một người chồng tốt. Nhưng chung quy cũng là người đã chung sống nhiều năm, lại còn là hảo khuê mật hảo tỷ muội. Tiểu Nhu vẫn đi đến chỗ Tần Lan: "Lan tỷ, em gả cho Vương Tư Viễn thật sự sẽ rất hạnh phúc. Anh ấy là người có đảm đương lại còn có chí lớn, cộng thêm sự trợ giúp của nhà em nữa, tin là chẳng bao lâu, anh ấy nhất định sẽ có danh tiếng vang dội cho mà xem." Nghe vậy, Tần Lan chỉ cười: "Em vui là được rồi, hôm nay là ngày em đính hôn mà, chúc mừng em." Tiểu Nhu rất bất ngờ, không ngờ Tần Lan lại không phản bác lại mình, như vậy cũng tốt. "Cảm ơn chị, Lan tỷ. Em sẽ chứng minh cho chị và cả bố mẹ em thấy, em chọn người không hề sai."
Lúc này Lưu Tư Ngữ cho rằng Lâm Nam chính là cái loại hào môn đại thiếu gia trong sách. Vì kiểm chứng bạn gái có thực sự yêu mình hay chỉ là ham tiền mà đến với mình, cho nên cô đã che giấu thân phận giàu có của mình, từ đó thử thách đối phương. Nói tóm lại là, đó là một vở kịch đóng vai người nghèo tìm chân ái, chỉ có điều bạn gái cũ của hắn đã không vượt qua bài kiểm tra. Ngược lại, Lư Miêu Miêu ngốc nghếch này lại gặp may. Bất quá bây giờ nhìn thấy hai người yêu nhau thắm thiết, chẳng mấy chốc còn muốn tổ chức hôn lễ, Lưu Tư Ngữ cảm thấy thế là đủ. Về phần Lâm Nam có phải là lão lục hay không cũng không còn quan trọng. Nếu Lâm Nam mà biết Lưu Tư Ngữ nghĩ như vậy về mình, thì nhất định sẽ phải kêu oan thay mình cho xem.
"Mình vốn chỉ là một thằng nhóc nhà quê nghèo rớt mồng tơi, nếu không phải nhờ có Lư Miêu Miêu, giờ này có lẽ đã phải về quê cày ruộng rồi."
Giang Lâm lúc này xen vào: "Miêu Miêu, ông xã của cậu có nhiều tài sản lắm sao?"
Lư Miêu Miêu còn chưa kịp mở miệng thì Lưu Tư Ngữ đã nhanh nhảu đáp lời: "Lâm Lâm, cậu quên mất lời tớ nói trên xe rồi sao? Tiền bạc trong mắt người ta là thứ vô dụng nhất, cho nên tài sản cái thứ này, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Muốn nói không có thì là không muốn có thôi, còn muốn nói có thì cả Hỗ Thành chỗ nào mà chẳng có, chỉ cần hắn lên tiếng một câu là sẽ có người mang tới tận nơi ngay."
Giang Lâm có vẻ hiểu ra gật đầu. Lư Miêu Miêu lại nói: "Đừng nghe cô ấy nói linh tinh, không có khoa trương như vậy đâu."
"Vậy rốt cuộc cậu có biết ông xã mình có bao nhiêu tài sản không, kể cho bọn tớ nghe đi."
Lư Miêu Miêu chưa từng quản qua những chuyện này liền bắt đầu dùng đầu ngón tay đếm những tài sản mà cô biết rõ nhất của Lâm Nam: Công ty giải trí có Thiên Ngu Truyền Thông ở Hỗ Thành. Công ty game có Cự Tượng Khoa Kỹ. Công ty điện ảnh có Lam Hồ Điện Ảnh. Công ty khoa kỹ thì có Cực Quang Khoa Kỹ thì phải.
"A, đúng rồi, gần đây còn là đối tác của Chân Thành Luật Sở nữa."
Một tràng liệt kê ra toàn những công ty lớn mà cô đã nghe nhiều quen tai, tùy tiện lôi một cái ra thôi cũng không bao giờ lo thiếu tiền. Sau khi Lư Miêu Miêu đếm sơ qua như vậy, Lưu Tư Ngữ cũng có chút ghen tị, tuy cô cũng không thiếu tiền, nhưng kiếm thêm được một chút cũng không bao giờ là thừa cả. Hơn nữa lợi nhuận từ những công ty của Lâm Nam quả thực rất đáng sợ. Ai cũng biết công ty giải trí thì kiếm tiền như nước, còn Cự Tượng Khoa Kỹ với game "Vương Giả Tranh Phong" giờ chắc đã kiếm được hơn trăm tỷ rồi, Lam Hồ Khoa Kỹ gần đây tung ra "Siêu Thú Vũ Trang" luôn chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng phim hoạt hình. Luật sở thì có thể không kiếm được nhiều tiền bằng, nhưng cuối cùng là Cực Quang Khoa Kỹ, chỉ riêng công nghệ máy khắc quang 0.5nm thôi cũng đã có thể khiến Lâm Nam trực tiếp trở thành một trong những người giàu có hàng đầu thế giới. Cô sao có thể không ghen tị cơ chứ?
Lưu Tư Ngữ thì có khái niệm về những thứ đó, còn Lư Miêu Miêu và Giang Lâm thì không nên hai người vẫn rất bình tĩnh. Lúc này Giang Lâm còn nói: "Thì ra không chỉ có Cự Tượng Khoa Kỹ là của nhà cậu, mà cả Lam Hồ Điện Ảnh cũng thế à!" Game "Vương Giả Tranh Phong" này cô chơi rất nhiều, lúc rảnh rỗi là cô lại làm một ván, tuy thực lực không tốt lắm nhưng vẫn rất thích chơi. Thêm vào đó lại có thể chơi cùng bạn bè nên lại càng hấp dẫn cô, dù gần đây ra mắt một cái game khá tương tự gọi là "Anh Hùng Sứ Mệnh" cô cũng không thèm tải về. Còn về "Siêu Thú Vũ Trang", là một người mê hoạt hình, đa phần phim hoạt hình của Lam Hồ Điện Ảnh cô đều đã xem hết. Chỉ là cô cảm thấy nó đang đi xuống, nhưng từ khi có "Siêu Thú Vũ Trang", Giang Lâm lại thấy nó đã vực dậy rồi. Thấy Giang Lâm kinh ngạc, Lư Miêu Miêu cũng nhớ ra Giang Lâm là một người mê hoạt hình.
"Lâm Lâm, chẳng phải cậu là người mê hoạt hình sao? Gần đây mới ra "Siêu Thú Vũ Trang" chắc cậu có xem chứ? Có thấy nó hay không?"
Nhắc đến phim hoạt hình đó, Giang Lâm rất kích động: "Đương nhiên là có xem rồi, hơn nữa tớ xem đi xem lại cả mùa một rồi đó. Cậu muốn biết tình tiết thế nào cứ hỏi, tớ đều biết hết. Tiếc là mùa hai còn phải chờ nữa." Nói đến đây, Giang Lâm chợt nghĩ ra một biện pháp hay: "Miêu Miêu, cậu có thể nhờ ông xã cậu thúc giục người ta được không?" Lư Miêu Miêu và Giang Lâm nhìn nhau: "Không cần thúc đâu, xin lỗi cậu nha, dạo gần đây tớ bận quá nên quên mất cậu thích nó. Nếu không thì đã sớm cho cậu xem rồi." "Cái gì?" Lưu Tư Ngữ cười cười: "Đừng ngạc nhiên vậy chứ, lát nữa chúng ta đi dạo phố rồi về lấy máy tính của Lâm Nam về cho cậu xem một mạch luôn, cả mùa hai đấy." "Thật sao? Thích quá!" Giang Lâm lao tới hôn vào má Lư Miêu Miêu một cái, hôn xong lại hôn tiếp má Lưu Tư Ngữ một cái: "Ngủ thôi, lát nữa đi chơi về sớm một chút, tớ đang sốt ruột lắm rồi." Lưu Tư Ngữ cạn lời lắc đầu, vốn muốn nói về kế hoạch của mình, không ngờ bị một bộ phim hoạt hình chen ngang, xem ra giờ chỉ có thể chờ đến tối đi ngủ mới nói được.
Một tiếng sau, sáu người lên chiếc Panamera của Lâm Nam và chiếc G-Class của Phùng Nam Tiêu, tiến về cửa hàng lớn nhất của Hỗ Thành. Còn tại một khách sạn khác ở Hỗ Thành. Vương Tư Viễn đang cùng Tiểu Nhu tổ chức lễ đính hôn. Tần Lan cũng có mặt ở đó, tuy cô không coi trọng cô bạn thân này của mình, nhưng dù sao cũng là người đã cùng nhau sống nhiều năm, có một dịp thế này mà mời cô, không đến thì lại không hiểu chuyện. Tuy chỉ là đính hôn thôi, nhưng vẫn rất là phô trương. Hai nhà tuy không phải đại phú đại quý, nhưng cũng có chút tài sản, đặc biệt là nhà Tiểu Nhu, thân thích nể mặt cha mẹ cô đến khá đông. Cho nên khách mời cũng rất là nhiều. Cha mẹ hai bên cũng đang tiếp đãi thân thích. Cha mẹ của Tiểu Nhu xem như là người trung thực, thật thà, dù không đồng ý với vụ hôn sự này, hiện giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ hi vọng con gái mình có thể hạnh phúc về sau. Bố của Tiểu Nhu nói với mẹ Tiểu Nhu: "Mẹ nó à, đây là đường con gái mình tự chọn, phận làm cha mẹ chúng ta nên khuyên bảo cũng đã khuyên rồi, nó đã không nghe thì sau này có chịu khổ cũng đành phải nhẫn nhịn thôi, hôm nay cứ tiếp khách cho tử tế thôi, để người khác còn nói là con gái nhà này không hiểu chuyện."
Nghe chồng mình nói, mẹ của Tiểu Nhu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Nghe anh." Tần Lan thấy cảnh này, nhìn lại Tiểu Nhu trên đài mà chỉ thở dài một tiếng. Cô đến trước mặt bố mẹ Tiểu Nhu: "Bá phụ, bá mẫu, nghĩ thoáng ra là tốt rồi. Tiểu Nhu nếu không đụng phải vách tường thì sẽ không quay đầu đâu." Dù Tần Lan nói xấu con gái của họ, nhưng hai người cũng không giận: "Lan nha đầu, bác biết con với Tiểu Nhu tình như chị em, chuyện này con cũng đã tận lực, con bé nó bị ma quỷ ám ảnh rồi. Sau này nó có gặp phải chuyện khổ sở gì, mong con đừng hiềm khích chuyện trước đây mà giúp đỡ nó được một chút thì hay chút ấy."
"Hai bác yên tâm, con biết mà." Lúc này có người quen đến chào hỏi, hai vợ chồng cũng đành phải đi tiếp khách. Nhìn bóng lưng có chút còng xuống của họ: "Thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ quá!" Tần Lan cùng bố mẹ mình nói chuyện một màn này tự nhiên bị Tiểu Nhu nhìn rõ ràng. Trong mắt cô, cha mẹ mình sở dĩ phản đối chuyện hôn sự này, hoàn toàn là do Tần Lan đang ly gián, đố kị cô tìm được một người chồng tốt. Nhưng chung quy cũng là người đã chung sống nhiều năm, lại còn là hảo khuê mật hảo tỷ muội. Tiểu Nhu vẫn đi đến chỗ Tần Lan: "Lan tỷ, em gả cho Vương Tư Viễn thật sự sẽ rất hạnh phúc. Anh ấy là người có đảm đương lại còn có chí lớn, cộng thêm sự trợ giúp của nhà em nữa, tin là chẳng bao lâu, anh ấy nhất định sẽ có danh tiếng vang dội cho mà xem." Nghe vậy, Tần Lan chỉ cười: "Em vui là được rồi, hôm nay là ngày em đính hôn mà, chúc mừng em." Tiểu Nhu rất bất ngờ, không ngờ Tần Lan lại không phản bác lại mình, như vậy cũng tốt. "Cảm ơn chị, Lan tỷ. Em sẽ chứng minh cho chị và cả bố mẹ em thấy, em chọn người không hề sai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận