Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 37: Đại não khai phát gia tăng 5%, mấy cái giờ quan sát 100 vạn chữ tác phẩm

Chương 37: Đại não khai phát gia tăng 5%, mấy tiếng quan sát 100 vạn chữ tác phẩm Lâm Nam cũng có chút bất đắc dĩ. Hôm nay suýt chút nữa làm Lư Miêu Miêu khóc, về sau không có nàng cho phép thì phải nhịn. Nghĩ lại đã thấy mình thật tham lam, người ta đã là của mình rồi mà còn chưa vừa lòng, không phải là do cái miệng mình gây ra. Hiện tại thì tốt rồi, sau này chỉ có thể bó tay bó chân, không khéo lại làm mất cô vợ mất thôi.
Thở dài, bắt đầu hành trình đọc tiểu thuyết.
«Tuyển hạng đã phát ra, mời kí chủ lựa chọn.»
«Tuyển hạng một: Thức đêm đọc xong tiểu thuyết của vợ, thưởng đại não khai phát gia tăng 5%.»
«Tuyển hạng hai: Trong vòng năm ngày đọc xong tiểu thuyết của vợ, thưởng đại não khai phát gia tăng 3%.»
«Tuyển hạng ba: Trong vòng nửa tháng đọc xong tiểu thuyết của vợ, thưởng đại não khai phát gia tăng 1%.»
"Ta chọn tuyển hạng một." Lâm Nam biết người bình thường đại não khai phát chưa đến 10%, bây giờ lập tức tăng 5% thì việc đọc nhanh như gió là chuyện nhỏ, Lâm Nam cảm thấy đến lúc đó mình sẽ trở thành máy quét hình người.
«Phần thưởng đã cấp cho, mời kí chủ kiểm tra và nhận.»
Lâm Nam cảm giác đầu óc mình trong nháy mắt trở nên thanh minh hơn rất nhiều, nếu như chuyên tâm vào chữ trên điện thoại, chỉ cần liếc qua là toàn bộ chữ đều tiến vào trong đầu. Để tiết kiệm thời gian, Lâm Nam càng đổi sang máy tính để đọc. Cứ thế quét qua mấy tiếng, toàn bộ quyển tiểu thuyết hơn 100 vạn chữ bị hắn không bỏ sót một chữ nào, tất cả đều nhớ kỹ.
Thấy đã sáng, Lâm Nam cảm nhận được tiếng thở đều đều của Lư Miêu Miêu, hắn cũng tắt đèn đi ngủ.
Bên Tô Hàng, Lý Na lại gọi điện thoại, phát hiện mình bị chặn số. Cả nhà đủ người ngồi ở phòng khách, bàn đối sách, cả đêm không ngủ. Dù sao Triệu Bàng Thành cũng không phải dễ trêu, lần này mà không làm hắn hài lòng thì Trương Vĩ coi như xong đời.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Vĩ nói ra một câu mà không ai muốn nghe. "Hay là để Thư Nhã đi xem mắt đi! Dù sao chỉ là xem mắt, đâu phải thật sự muốn gả đi, đến lúc đó nói thẳng không hợp là xong." Trương Thư Nhã tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã phát triển rất tốt, vóc dáng cũng không tệ, Trương Vĩ cảm thấy để nàng đi thì cũng không coi là quá sơ sài.
Trương Thư Nhã làm sao mà chịu, nàng vẫn chỉ là một học sinh vừa mới lên cấp ba, bắt nàng đi xem mắt với một người đàn ông lớn hơn mình bảy tám tuổi, chẳng phải muốn lấy mạng nàng sao? Dưới sự van xin và đảm bảo liên tục của Trương Vĩ, nàng đành đồng ý cùng Lý Na đi một chuyến Hỗ Thành.
Để Trương Thư Nhã đi xem mắt trước, còn Lý Na thì đi tìm Lư Miêu Miêu.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lư Miêu Miêu mới phát hiện tối hôm qua mình cùng Lưu Tư Ngữ nói chuyện đến ngủ thiếp đi. Trong nhóm đều là tin nhắn tag tên nàng, bởi vì thêm Lư Miêu Miêu cũng chỉ có ba người, Lư Miêu Miêu rất nhanh đã đọc hết.
"Không phải chứ! Miêu Miêu đi làm cái gì vậy."
"Hôm nay tao đi chỗ người yêu của nàng, anh chàng đó mạnh lắm."
"Nói kỹ coi."
"Đây là chuyện công chức của mày có thể nghe sao?"...
Mãi cho đến nửa đêm, hai người mới im lặng. Đây cũng là lần náo nhiệt nhất của cái nhóm này mấy năm nay. Lưu Tư Ngữ thì khỏi nói, đại tiểu thư, tốt nghiệp xong liền ở lại Hỗ Thành, không biết làm công việc gì, dù sao có tiền là xong việc. Mình thì thi nghiên cứu lúc đó thì làm gia sư. Giang Lâm ba là cán bộ, thế là cô ấy thi công chức ở quê, hiện tại đã là nhân viên phòng ban. Ba người các nàng thời đại học là cùng một phòng ngủ, vốn dĩ còn một người nữa, nhưng người ta hiện tại đã là minh tinh, chẳng thèm đoái hoài gì đến bọn họ. Lư Miêu Miêu thường nghĩ, nếu biết Lưu Tư Ngữ và Giang Lâm đều có gia thế như vậy, có lẽ cô ấy sẽ đến nịnh bợ không chừng.
"Nói gì hổ lang chi từ, ta là ngủ thiếp đi thôi được không! Tư Ngữ cô mà còn ăn nói lung tung nữa thì lần sau gặp có mà biết tay ta." Sau khi gửi tin nhắn, Lư Miêu Miêu mang dép ra mở cửa phòng.
Trong phòng im ắng, phát hiện Lâm Nam vẫn chưa dậy, thế là Lư Miêu Miêu rửa mặt xong sau đó vào bếp bận rộn. Còn khi đang học cấp ba, cô thường xuyên nấu ăn cho cả nhà, dù không ngon bằng Lâm Nam, nhưng chỉ là đồ ăn sáng nên khác biệt không lớn.
Lư Miêu Miêu chuẩn bị nấu một nồi cháo rau củ đơn giản, còn đang rửa rau thì bỗng nhiên có một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô. Đúng là làm Lư Miêu Miêu hết hồn, thấy là Lâm Nam, cô liền vỗ vào hắn một cái. "Anh đi đứng kiểu gì mà không có tiếng vậy!"
Lâm Nam cũng không trả lời, một cao thủ như hắn thì đi lại không tiếng động có gì là khó, cằm tựa vào vai Lư Miêu Miêu, hai tay chạm vào chiếc áo ngủ bằng vải cotton thoải mái. Cảm nhận được cơ thể ấm áp của hắn, Lư Miêu Miêu dù không ghét, nhưng do vướng víu nên muốn để Lâm Nam buông mình ra.
"Miêu Miêu, em nói xem có phải chúng ta đã bỏ qua giai đoạn yêu đương với tân hôn mà trực tiếp đi vào cuộc sống vợ chồng già rồi không?" Lư Miêu Miêu thoát khỏi cái ôm của Lâm Nam. "Ai mà là vợ chồng già với anh, anh mau đi rửa mặt đi, đừng có làm phiền em."
Ăn sáng xong, một ngày mới bắt đầu. Chỉ tiếc hôm qua chơi mệt, hôm nay Lư Miêu Miêu chỉ muốn ở nhà thôi. Lâm Nam tự nhiên cũng chiều theo, vừa hay hắn muốn bắt đầu sửa kịch bản từ tiểu thuyết của Lư Miêu Miêu, có gì nàng không hài lòng thì khi sửa có thể nhắc luôn.
Lư Miêu Miêu thì đang viết cuốn tiểu thuyết mới của mình, hai ngày nay đều tích cóp bản thảo, lại không viết thì sau này đừng hòng mà lười biếng. Trước đây viết tiểu thuyết có thể là vì mưu sinh, nhưng hiện tại Lư Miêu Miêu vẫn không từ bỏ, có thể vì đam mê là tốt rồi. Thực ra nàng mơ ước là có thể dựa vào tiểu thuyết của mình để làm giàu. Hai người cứ như vậy, mỗi người một thiết bị ngồi trong phòng khách, không ai làm phiền ai. Lư Miêu Miêu không để ý thấy Lâm Nam cũng đang gõ chữ, nàng còn tưởng là Lâm Nam vẫn đang đọc tiểu thuyết. Dù sao hơn 100 vạn chữ, trong thời gian ngắn khó mà đọc xong.
Cho đến khi Lâm Nam viết xong toàn bộ kịch bản tập 1, đưa đến trước mặt Lư Miêu Miêu để hỏi ý kiến, nàng mới biết Lâm Nam đang viết kịch bản chuyển thể. Điều này khiến Lư Miêu Miêu cảm thấy Lâm Nam có chút vô trách nhiệm, không chịu đọc hết tiểu thuyết mà đã chuyển thể, rất nhiều chi tiết nhân vật và nội dung sẽ bị miêu tả sai lệch. Đến lúc đó kịch bản chắc chắn sẽ đi xa khỏi tiểu thuyết, như vậy sẽ trái với mong muốn ban đầu của nàng.
"Lâm Nam, em không phải đã nói với anh là phải đọc xong hết rồi mới sửa sao? Anh cứ nhìn một chút sửa một chút thế này thì sẽ đi lệch khỏi cốt truyện gốc." Lâm Nam ngược lại rất thoải mái trả lời: "Đã đọc hết một lượt rồi, tâm huyết của bà xã thì làm sao mà đạp đổ được."
Lư Miêu Miêu nghe vậy không tin. "Anh nói anh một đêm đã đọc xong quyển tiểu thuyết hơn 100 vạn chữ của em?" Lâm Nam cảm thấy không tin cũng là bình thường, đổi lại là trước đây thì hắn cũng không tin. "Không phải một đêm, chỉ mấy tiếng thôi! Anh biết em không tin, em có thể kiểm tra anh, dù sao em là tác giả, các chi tiết và nội dung trong đó chắc chắn là em thuộc như lòng bàn tay."
Lư Miêu Miêu không do dự, chọn vài chi tiết và nội dung quan trọng để khảo sát Lâm Nam. Trong đó có một chi tiết cực kỳ kín đáo, người nào đọc không kỹ thì chắc chắn không trả lời được. Đáng tiếc toàn bộ cuốn sách đã khắc sâu trong đầu Lâm Nam, câu hỏi nào của Lư Miêu Miêu hắn đều trả lời vanh vách, lại không có sai sót gì. Không biết còn tưởng Lâm Nam mới là tác giả.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lư Miêu Miêu, Lâm Nam tiến đến gần cô. "Sao nào bà xã, không làm em thất vọng chứ?" Lư Miêu Miêu đẩy Lâm Nam ra, để bản thân cách xa hắn. "Coi như anh qua cửa, nhưng mà sao anh làm được hay vậy, một đêm đọc xong cả một bộ tiểu thuyết, mà còn đọc kỹ như vậy nữa chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận