Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 322: Rượu đỏ xứng bò bít tết, virus giải phong

Chương 322: Rượu vang đỏ dùng với bít tết, giải phong virus Lâm Nam vừa định giải thích, thì ông chủ cửa hàng bán móng giò liền cầm một chiếc túi màu đỏ tiện lợi đi đến.
"Lâm thái thái, để tôi nói cho!"
Ông chủ cửa hàng ngồi xuống, kể lại toàn bộ sự việc mấy ngày trước.
Đồng thời nói rõ, cục cảnh sát không những thưởng tiền cho ông mà còn đến chào hỏi ông chủ chợ, giảm tiền thuê cửa hàng cho ông.
Còn tuyên truyền câu chuyện ông giúp cảnh sát bắt tội phạm truy nã cấp A.
Việc này nhất thời khiến cửa hàng trở nên náo nhiệt, thịt bò làm ra mỗi ngày đều không đủ bán, tuy vậy ông chủ cửa hàng cũng không định bán hàng kém chất lượng.
Mà mỗi ngày lại có rất nhiều những người nổi tiếng trên mạng đến, đơn giản biến thành địa điểm check-in nổi tiếng, mặc dù nhờ vậy mà việc buôn bán cực kỳ tốt, nhưng ông chủ lại cảm thấy không cần thiết.
Bọn họ đến mua thịt bò đơn giản là để thu hút sự chú ý, thịt bò mua về đều lãng phí, mà những người thực sự cần mua thịt bò lại không có hàng.
Cuối cùng nhờ bộ phận giám sát chợ can thiệp mới khiến địa điểm check-in này dần mờ nhạt trong mắt mọi người.
Việc buôn bán tuy không còn quá đắt hàng như trước, nhưng vẫn duy trì ở mức lợi nhuận gấp mấy lần, như vậy ông chủ cửa hàng đã rất hài lòng rồi.
Nghe ông chủ cửa hàng kể, Lâm Nam chỉ cảm thấy ông chủ làm đúng, ít nhất vẫn giữ được như trước, không thay đổi tấm lòng ban đầu.
"Như vậy rất tốt, địa điểm check-in trên mạng chưa chắc đã là nơi tốt đẹp gì."
Lư Miêu Miêu tự nhiên cũng cười, chúc ông chủ cửa hàng buôn may bán đắt.
"Cảm ơn Lâm tiên sinh, Lâm thái thái, đây là phần bít tết Lâm tiên sinh muốn, đều do tôi tỉ mỉ lựa chọn, chất lượng thịt tuyệt đối nhất hạng."
Nói xong liền đưa chiếc túi đỏ trong tay cho Lâm Nam.
Nhận lấy rồi cân thử, ước chừng cũng phải mười cân.
Ngay lúc Lâm Nam định trả tiền, ông chủ cửa hàng vội vàng ngăn lại, đồng thời móc ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi quần.
"Lâm tiên sinh đã cứu tôi, tội phạm truy nã cấp A cũng là do ngài bắt được, số tiền thưởng này lẽ ra phải là của ngài, giờ tôi trả lại vật về chủ cũ."
Khi thẻ ngân hàng bị đẩy đến trước mặt Lâm Nam, lại bị Lâm Nam gạt trở lại.
"Số tiền này vốn là dành cho ông, không cần thiết, hơn nữa số tiền đó với ta mà nói không có tác dụng gì, nhưng ông lại khác, ở độ tuổi này còn ra ngoài làm ăn, chắc hẳn rất cần tiền, mà ông lại thật thà, tiền kiếm được chắc chắn không nhiều, nên cứ cầm đi! Hơn nữa, nếu lúc ấy không có ông thì tội phạm truy nã cấp A đó không thể nào bắt được, số tiền này nên nhận."
Lời của Lâm Nam nói trúng tim đen của ông chủ cửa hàng.
Số tiền này ông cũng đã do dự rất lâu, có nên trả lại cho Lâm Nam không.
Nhưng thấy năm hết tết đến, chính là thời điểm cần tiền, ông lại do dự.
Cũng may những ngày này việc buôn bán rất tốt, ông kiếm được một khoản không nhỏ, lợi nhuận ròng cũng được hơn sáu vạn, nên bây giờ ông mới quyết định trả lại số tiền kia.
Suy đi nghĩ lại, chỉ có Lâm Nam mới xứng đáng nhận số tiền kia nhất, nên hôm nay nhân cơ hội này đưa thẻ ngân hàng cho Lâm Nam.
"Xem ra, số tiền này mình không đưa ra được rồi."
Nghe vậy, Lư Miêu Miêu mở miệng nói: "Không đưa được là tốt nhất, số tiền này ở trong tay anh chắc chắn có tác dụng lớn hơn ở trong tay chúng ta."
Đúng lúc này lại có khách hàng đến, Lâm Nam nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm nữa.
"Ông chủ đã như vậy, vậy chúng tôi đi trước, không làm phiền ông buôn bán."
Nói xong nhanh chóng quét mã hai chiều rồi kéo Lư Miêu Miêu rời đi.
Lâm Nam biết rõ đưa cho ông chủ tại chỗ thì ông ấy sẽ không nhận, vậy chỉ có thể cho lại sau vậy.
Ông chủ thấy thế liền nói vọng theo hướng Lâm Nam rời đi: "Lần sau lại ghé nha! Lâm thái thái muốn ăn gì cứ liên hệ tôi là được, tôi nhất định chuẩn bị đầy đủ cho hai người."
"Biết rồi."
Nói xong, tiền cũng đã được thanh toán xong.
Nghe tiếng tin nhắn báo đến cùng số tiền, ông chủ biết là Lâm Nam đã trả.
Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nhận vậy thôi.
Ông chủ không khỏi thầm nghĩ: "Người có tiền quả nhiên khác, đổi lại người khác, loại lợi này không biết còn chiếm nhiều hơn nữa, mà Lâm tiên sinh lại luôn suy nghĩ cho mình."
Ngay lúc ông ngẩn người, khách hàng ở trước mặt ông lắc tay.
"Ông chủ, đừng ngẩn người ra đó nữa, thịt của tôi đây?"
Ông chủ giật mình tỉnh lại.
"Xin lỗi nha! Đây chuẩn bị cho anh rồi, đợi chút nha."
Lâm Nam sau khi đi ra, Phùng Nam Tiêu không khỏi sinh lòng kính trọng đối với hai vợ chồng này.
Đồng thời nhìn thấy Lâm Nam một tay nắm tay vợ, một tay xách thịt bò, lòng không khỏi ngưỡng mộ.
"Thật không biết bao giờ mình mới có thể được như Lâm Lâm."
Đi ở phía trước Lâm Nam thấy Phùng Nam Tiêu cứ ngơ ngác, lập tức nói: "Phùng lão bản đi nhanh lên! Hay là nói ông còn muốn mua thêm gì nữa?"
Bị hỏi vậy, Phùng Nam Tiêu mới nhớ mình còn muốn mua đồ.
"Không có gì đâu Lâm tiên sinh, các anh về xe trước đi! Tôi mua xong sẽ lên xe."
Dù sao Phùng Nam Tiêu cũng đã quen thuộc chỗ này, Lâm Nam và vợ nghe lời hắn trở về xe.
Thấy Phùng Nam Tiêu một mình đi mua đồ mà không cùng về, Giang Lâm tò mò hỏi.
Lư Miêu Miêu trêu ghẹo: "Tôi với Lâm Nam đã bán đứng hắn rồi."
"Hả!"
"Hả cái gì, bán không tốt sao?"
Thấy Lư Miêu Miêu mặt đầy thích thú, Giang Lâm liền biết nàng đang đùa mình.
"Miêu Miêu, em cũng học hư theo Tư Ngữ rồi."
Lưu Tư Ngữ mặt vô tội: "Không phải, hắn không hề học theo em, chỉ là đang lộ bản chất thật thôi."
Trong lúc đùa giỡn, Phùng Nam Tiêu đã xách đồ đi ra.
Từng cái một đồ vật hình tròn, không tài nào đoán ra được là cái gì.
Người đã đủ, Lâm Nam đương nhiên nổ máy xe hướng khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh chạy tới.
Buổi tối, biệt thự số ba đèn đuốc sáng trưng.
Trước mặt mỗi người đều là món bít tết đã được rán chín, tuy rằng Lâm Nam chỉ có một mình nhưng đồng thời rán sáu phần cũng không hề hấn gì, mấu chốt là còn đảm bảo được yêu cầu của mọi người.
Trên bàn cơm lại lấy ra hai bình Romanee Conti, ban đầu chỉ nói một bình, làm sao mà sáu người căn bản không đủ chia.
Cuối cùng lại phải lấy thêm mấy bình từ chỗ Lưu lão gia tử.
Đối với người khác thì Lưu lão gia tử có thể còn keo kiệt, nhưng với Lâm Nam thì hào phóng vô cùng, nếu không phải không có nhiều, khẳng định sẽ trực tiếp lấy cả thùng cho.
Trên bàn ăn, mấy người cũng không câu nệ như buổi trưa, muốn nói gì thì nói đó, náo nhiệt đến cực điểm.
"Nào, cạn ly."
Ngay trong lúc mọi người ăn cơm thì tại một phòng thí nghiệm tư nhân, Vương Tư Viễn mặc trang phục bảo hộ, cùng cha đi đến trước tủ đông lạnh nitơ lỏng chứa virus.
Sau khi dùng rượu thay thế rượu cồn buổi trưa, giờ khắc này Vương Tư Viễn tinh thần phấn chấn, khôi phục trạng thái bình thường như trước.
Chỉ có điều không hề biết những chuyện mình đã gây ra sau khi say rượu, đặc biệt là chuyện Tiểu Nhu.
Khi hắn tỉnh lại thì Tiểu Nhu vẫn đang nhiệt tình chăm sóc hắn, cho nên hắn không hề nhận thức được mình đã bị lộ.
Lúc này mới dám tiếp tục kế hoạch của mình.
"Ba, con muốn giải phong virus."
Vương Chí Viễn gật đầu, ánh mắt nóng bỏng dù bị trang phục bảo hộ che đi, vẫn có thể thấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận