Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 4: ngẫu nhiên trò chơi một phần

Chương 4: Trò chơi ngẫu nhiên một phần
Lâm Nam đi tàu điện ngầm trở về công ty. Năm giờ rưỡi tan làm, Lâm Nam đến công ty cũng mới bốn giờ. Đi vào thang máy cao ốc, Lâm Nam làm ở công ty game tên là Linh Miêu khoa kỹ, công ty không lớn, ở tầng mười bảy. Khu vực làm việc chỉ là gần một nửa tầng đó. Cửa thang máy mở ra, Lâm Nam đi thẳng tới chỗ làm việc của mình. Hắn có thể cảm giác được bên cạnh có người đang bàn tán về mình, nhưng hiện tại hắn rất tự tin, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Vừa ngồi xuống, Trương Bân, người cùng nhập chức với Lâm Nam, lập tức bỏ dở công việc dang dở, chạy tới. "Huynh đệ, có phải ngươi đã làm chuyện gì đắc tội Lưu chủ quản không, công ty đuổi việc hai người, Châu Minh thì do ngày nào cũng trốn việc, điều đó có thể hiểu, nhưng ngươi là trụ cột của chúng ta mà! Sao hắn dám."
Lâm Nam cười nói, "Có lẽ là ta thấy được những thứ không nên thấy thôi!" Nói xong còn không quên liếc nhìn thực tập sinh Lưu Hâm ở gần đó. Lưu Hâm ngay khi Lâm Nam vừa về đã nhắn tin cho Lưu chủ quản. Chú ý thấy Lâm Nam đang nhìn mình, hắn cũng không ngẩng đầu lên. Câu nói của Lâm Nam khiến Trương Bân khó hiểu. Nhưng vì là người thẳng tính, Trương Bân liền khuyên: "Huynh đệ, nếu thật sự đắc tội Lưu chủ quản, nghe ta đi, nói xin lỗi với Lưu chủ quản, sau đó ta với ngươi cùng mời hắn một bữa cơm, chuốc thêm vài ly, vậy là huề, hiện tại tình hình xin việc không ổn, lương cao khó kiếm việc." Lâm Nam biết Trương Bân là có ý tốt với mình, nhưng Lâm Nam vẫn quyết định cứng rắn một lần. Lâm Nam không giống Trương Bân còn gánh nợ ngân hàng, có bị ức hiếp cũng chỉ có thể ra vẻ đáng thương. "Huynh đệ, hảo ý của ngươi ta xin ghi lòng."
Vừa nói thì Lưu chủ quản đi ra. Vừa thấy Lâm Nam, lập tức quát lớn: "Lâm Nam, chẳng phải ta đã thông báo cho ngươi rồi sao, về làm thủ tục bàn giao rồi thu dọn đồ đạc xéo đi, sao ngươi vẫn còn ở đây?" Nhìn cái mặt to tai lớn của Lưu Dũng, Lâm Nam cũng không thèm gọi hắn là chủ quản nữa. "Lưu đầu heo, đừng gọi nữa, không phải chỉ vì thấy ngươi nhận phong bì của Lưu Hâm sao? Còn nói là em họ trả lại tiền, thật không biết xấu hổ." Những nhân viên khác nghe vậy đều xì xào bàn tán ở dưới. Đương nhiên cũng có đám chó săn của Lưu chủ quản công kích Lâm Nam. "Lâm Nam, giữ chút thể diện mà rời đi đi, đừng làm cho tới mức xuống đài không được, Lưu chủ quản không cùng đẳng cấp với ngươi đâu, không phải là người ngươi có thể đắc tội." "Đúng đó! Biết điều chút đi, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc rồi cút đi!"
Lưu Dũng cũng tức giận đến cực điểm. "Thằng nhãi, mày không chỉ dám mắng tao, còn dám vu khống tao, nếu không xin lỗi tao, thì cứ đợi nhận giấy báo của luật sư đi." Nghe tới đó, Trương Bân vội vàng ở bên cạnh kéo kéo Lâm Nam, một bên giúp hắn nói xin lỗi. Đã sớm vạch mặt rồi, Lâm Nam cũng chẳng còn quan tâm gì. "Lưu đầu heo, mắng ngươi thì sao chứ, chẳng lẽ ta nói sai à, cái loại như Lưu Hâm ngay cả kiến thức lập trình đơn giản nhất cũng không hiểu rõ, vào công ty chỉ biết ăn không ngồi rồi, ngươi còn nói ta vu khống ngươi." Lưu Dũng không ngờ Lâm Nam lại đột nhiên cứng rắn như vậy, khí thế cũng bắt đầu giảm. Dù sao hắn cũng biết rõ năng lực của Lưu Hâm đến đâu. Nhưng trước mặt bao nhiêu nhân viên thế này, sao hắn có thể thừa nhận mình nhận hối lộ để đưa Lưu Hâm vào bằng cửa sau. Thế là hắn nói sang chuyện khác: "Lâm Nam, mày đừng có ăn nói lung tung, tao nói rõ với mày, công ty chúng tao chắc chắn không còn cần tới mày nữa đâu, nhanh chóng làm thủ tục thôi việc rồi cút nhanh lên cho tao." Trương Bân thở dài: "Huynh đệ hồ đồ rồi! Anh hùng nhất thời, sau này biết phải làm sao?"
Lâm Nam không hề sợ hãi: "Ở đây không giữ ta thì có chỗ giữ ta, có cái loại Lưu đầu heo như ngươi ở đây, Linh Miêu khoa kỹ sớm muộn cũng tàn thôi." Lưu Dũng giận không kiềm chế được, lớn tiếng quát: "Vậy thì nhanh lên, đừng chậm trễ công việc của mọi người." "Lưu đầu heo, tao biết rồi, sa thải tao không rõ ràng, bồi thường tao chắc chắn phải có đấy." Nghe vậy, Lưu Dũng vô cùng khinh thường. "Đừng có mơ Lâm Nam, công ty sẽ không bồi thường cho mày một xu nào đâu, nhiều nhất cũng chỉ trả cho mày nửa tháng tiền lương thôi." Lâm Nam nói: "Vậy thì ra tòa lao động mà giải quyết chứ sao!" Những nhân viên xung quanh đều bội phục sự can đảm của Lâm Nam. Theo họ nghĩ, đi kiện có lẽ có thể nhận được bồi thường, nhưng sau này công ty nhất định sẽ tìm cách làm khó dễ, khiến cho người đó không còn đường làm trong nghề này nữa. Quả nhiên, Lâm Nam vừa dứt lời, Lưu chủ quản đã uy hiếp ngay. "Lâm Nam, nếu mày dám kiện ra tòa lao động, thì đừng trách tao vô tình, chỉ cần công ty tao lên tiếng, thì sau này cả cái vòng tròn này chẳng có công ty nào dám nhận mày đâu."
« Tuyển hạng đã xuất hiện, mời kí chủ lựa chọn. »
« Tuyển hạng một: Cùng Lưu chủ quản đối đầu đến cùng, đi kiện ra tòa lao động, phần thưởng: trò chơi ngẫu nhiên một phần. »
« Tuyển hạng hai: Nhận thua, không đi kiện, nhận được danh hiệu mềm trứng đái. »
"Ta chọn tuyển hạng một."
« Chúc mừng kí chủ nhận được một trò chơi ngẫu nhiên, trò chơi đã gửi đến thư mục game trên máy tính của kí chủ. »
Đã có hệ thống ra tay, Lâm Nam càng không sợ hãi nữa. Bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Vừa thu dọn vừa nói: "Lưu đầu heo cứ việc, cùng lắm thì về quê trồng rau, tiểu gia ta đâu có dễ bị dọa vậy." "Tốt, tốt, tốt" Lưu Dũng liền nói ba tiếng tốt. Vừa xoay người bỏ đi vừa nói: "Tao đợi mày ra tòa lao động, mày đừng có mà sợ." Lâm Nam cũng không có thứ gì đáng giá ở công ty, chỉ có cái laptop là có chút giá trị. Vài phút sau liền thu dọn xong xuôi. Vác máy tính trên lưng, tay cầm hộp giấy. Lâm Nam nói: "Thật vui vì được cộng tác cùng mọi người trong thời gian qua, chúc mọi người tiền đồ tươi sáng, tạm biệt." Trương Bân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng sự việc đã đến bước này rồi, hắn chỉ nói hai tiếng: "Tạm biệt."
Rất nhiều nhân viên đều hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng họ cũng chỉ là những NPC trong cái thế giới này, bản thân còn chẳng quản được, hơi đâu mà đi lo chuyện người khác. Nhìn bóng lưng Lâm Nam biến mất, họ chỉ còn biết tiếp tục công việc của mình. Lâm Nam làm xong thủ tục thôi việc, phát hiện công ty viết nguyên nhân sa thải là "không thể đảm đương được chức vị". "Đây chẳng phải là muốn quỵt tiền bồi thường của mình sao?" Đứng ở cửa ra vào tòa nhà, ngẩng đầu nhìn lên tầng 17 quen thuộc, thở dài một hơi. Những người qua lại xung quanh nhìn thấy Lâm Nam đều biết là anh đã nghỉ việc, mọi người đều cho là Lâm Nam đang buồn bã. Nhưng ai ngờ anh vừa thở dài xong đã cười phá lên. "Cái chỗ rách nát này, cuối cùng cũng không cần đến nữa rồi." Những người qua lại xung quanh đều nghĩ Lâm Nam đã đau khổ đến điên rồi.
Lâm Nam cũng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, anh bây giờ chỉ muốn nhanh chóng về nhà để xem trò chơi mà hệ thống đã ban thưởng là gì. Ở tầng mười bảy của tòa nhà, Lưu chủ quản trở lại văn phòng của mình. Lão bản của Linh Miêu khoa kỹ là một nhân vật lớn, công ty này có thể ăn nên làm ra được cũng là nhờ quan hệ của ông chủ. Hiện tại lão bản không có ở công ty, Lưu Dũng chỉ có thể gọi điện thoại báo cáo "Lão bản, Lâm Nam đã rời đi rồi ạ." Đầu dây bên kia cũng thở dài một hơi: "Nếu người ta muốn đi, vậy thì để họ đi thôi! Tuy nói có năng lực xuất chúng, nhưng mắt cao hơn đầu thì tuyệt đối không có tiền đồ." Nói xong liền cúp máy, cách cả trăm dặm cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của ông chủ. Lưu Dũng liền lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng.
Thực chất lần này giảm biên chế căn bản không hề có cuộc họp nào cả, tất cả đều là do một tay Lưu Dũng quyết định. Khi đó, Lâm Nam đạt giải, được ông chủ giao cho trọng điểm bồi dưỡng, Lưu chủ quản cảm thấy Lâm Nam là mối đe dọa với mình, khi ấy liền đã thấy khó chịu rồi, sau đó lại còn bắt gặp chuyện mình nhận hối lộ, Lưu Dũng càng không thể giữ lại anh. Thế là Lưu Dũng bịa ra chuyện Lâm Nam đã liên hệ với công ty săn đầu người, muốn sang chỗ khác làm việc với mức lương cao hơn, nên việc mình tăng lương cho anh cũng không có ích gì. Sau khi nghe xong, ông chủ đã tin. Ông thất vọng về Lâm Nam, đồng thời để Lưu Dũng tự quyết định. Mới có cái cảnh ngày hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận