Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 24: Ngô đồng vịnh biệt thự, gặp Lưu Vũ
Chương 24: Biệt thự Ngô Đồng Vịnh, gặp Lưu Vũ
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nam cảm thấy mình đã học được rất nhiều thứ. Tỉ mỉ suy nghĩ lại, ý thức được là cao thủ võ thuật cổ truyền cấp tông sư. Thêm vào đó, thể phách võ nhân của mình, Lâm Nam không rõ hiện tại bản thân đã mạnh đến mức nào. Ám kình đã không sợ vũ khí nóng thông thường, tông sư cấp cao hơn nó hai bậc có thể nghĩ đáng sợ đến mức nào. Lâm Nam không dám sử dụng cỗ lực lượng cường đại trong cơ thể, hắn sợ phá hủy căn nhà.
Sau khi xuống giường, hắn đánh một bài Thái Cực Quyền, dù sao trước kia cũng đã học qua. Dù quần áo mặc trên người không được rộng rãi, nhưng khi đánh xong một bài Thái Cực Quyền, Lâm Nam vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái. Hơi điều động lực lượng trong cơ thể, Lâm Nam thậm chí có thể cảm giác được mỗi chiêu thức của mình khi chậm lại đều có thể tạo ra tàn ảnh. Bởi vì vấn đề quá thâm ảo, Lâm Nam cũng không nghĩ nhiều nữa. Dù sao chỉ cần biết rằng mình có khả năng vô địch là được rồi.
Trong căn nhà mới, các loại gia vị lại đầy đủ cả, chỉ là không có nguyên liệu nấu ăn. Lâm Nam chỉ có thể lái xe ra ngoài ăn, tiện buổi tối về mua chút nguyên liệu về làm bữa tối. Dù tay nghề nấu cơm của Lâm Nam không ra gì, bữa tối vẫn không thành vấn đề.
Lái xe rời đi, Lâm Nam đầu tiên quay về phòng trọ cũ. Hắn đã nói chuyện xong với chủ trọ qua điện thoại, lát nữa sẽ mang chìa khóa trả cho ông ta, tiện thể để ông ta kiểm tra phòng. Sau khi bỏ toàn bộ hành lý vào trong xe, Lâm Nam ở dưới lầu chờ. Chủ trọ cũng khoảng bốn mươi tuổi, có vài phòng ở Hỗ Thành, sống bằng tiền cho thuê nhà.
Vừa lên lầu, thấy Lâm Nam dưới mông là xe thể thao, ông ta nói: "Huynh đệ cậu đây là phát tài rồi à! Thảo nào không thuê phòng nữa." Lâm Nam cười nhẹ một tiếng, "phát chút tiền lẻ thôi." Sau đó đưa chìa khóa cho chủ trọ. "Hôm trước tôi đã nói với ông rồi, bây giờ trả chìa khóa cho ông, ông cứ lên xem qua, có gì không ổn thì bảo tôi." Chủ trọ xua tay, nói không cần, dù sao tiền cọc cũng không trả lại, lại thêm thấy Lâm Nam lái xe này, ông ta tin Lâm Nam. Sau một hồi hàn huyên, Lâm Nam lái chiếc Panamera rời đi, hướng biệt thự Ngô Đồng Vịnh.
Trên điện thoại di động có tin nhắn đến, là do Từ Binh gửi. Nội dung tin nhắn là một tấm hình chiếc xe Maserati bốn chỗ màu hồng phấn, kèm theo dòng chữ: "Huynh đệ, xe đã xong rồi, nhưng ta đề nghị ngươi tự mình đến Bổng Tử Quốc lấy xe, vì chỉ người nhận xe mới được hưởng dịch vụ bảo hành miễn phí trọn đời. Vé ta đã đặt xong rồi, tối nay bay, ngày mai có thể về. Đương nhiên nếu không muốn đi thì ta sẽ tìm người mang về." Lâm Nam tải ảnh chiếc xe xuống xem, không tìm thì không biết, vừa tìm liền giật mình. Hắn thắc mắc vì sao Từ Binh lại bảo mình sang Bổng Tử Quốc lấy xe, hóa ra chiếc xe này trên toàn cầu chỉ có ba chiếc giới hạn, nếu gặp vấn đề thì chỗ khác không xử lý được, chỉ có thể qua Bổng Tử Quốc. Bỏ ra 80 vạn mua chiếc xe mấy ngàn vạn, Lâm Nam có chút ngại ngùng. Đã được người ta tặng, Lâm Nam cũng không thể không nể mặt a!
"Cám ơn Binh ca, vậy ta tự mình đi một chuyến, về rồi mời huynh ăn cơm." Nhưng Từ Binh là người bận rộn, trở về Hỗ Thành không được hai ngày đã định xuất ngoại, trả lời khéo léo từ chối lời mời của Lâm Nam. Lâm Nam cũng không để bụng, hắn mời dăm ba người, chưa chắc người ta đã để ý.
Vì vé bay là 3 giờ chiều, nên vẫn còn sớm, không cần vội. Rất nhanh đã đến Ngô Đồng Vịnh, vẫn giống như tối qua, xe bị chặn ở bên ngoài. Bảo an ở đây càng cẩn thận, mặc đồng phục trông rất chuyên nghiệp. Sau khi Lâm Nam lấy tài liệu liên quan đến căn biệt thự trong cốp xe, bảo an xác nhận xong lập tức cho đi. Nơi này có kỹ thuật cao, Lâm Nam không cần tự nhập biển số xe. Thấy xe Lâm Nam đi vào, bảo an mới thở dài một hơi, sau đó gọi điện cho giám đốc quản lý khu, báo cho ông ta biết chủ nhân biệt thự số 3 đã vào. Hành động nhanh chóng, không dám lơ là. Nơi này chỉ có 18 căn biệt thự, bên trong căn nào không phải quan lớn quyền quý thì cũng là những đại phú ông tiền tỷ. Vị trí của hắn xem như là có rủi ro cao và lợi nhuận cao. Mỗi tháng có mấy vạn tiền lương, nhưng nếu lỡ chọc tới các ông chủ, coi như thảm rồi, không những có thể bị mất việc, nặng hơn thì người ta chỉ cần nói một câu là có thể mất nửa cái mạng.
Sau khi vào bên trong, Lâm Nam mới nhìn thấy căn biệt thự từ xa, tìm được căn số 3 của mình. Lâm Nam nhìn thấy xung quanh đủ các công trình như hồ nước, đình nghỉ mát, hồ bơi, khu vui chơi giải trí... Tìm được gara để xe ở tầng hầm, vừa xuống dưới liền thấy một cánh cửa lớn, sau khi nhận diện được biển số xe thì cửa lớn tự động mở ra, đồng thời đèn cũng bật sáng toàn bộ. Nhìn quanh, một bãi đỗ xe hình tròn, bên trong chỉ có duy nhất một chiếc Koenigsegg one. Tắt máy và đỗ xe xong, Lâm Nam xem một lúc chiếc Koenigsegg one, sau đó ấn nút thang máy lên lầu.
Lầu một còn chưa xem xong thì bên ngoài đã có tiếng chuông cửa. Mở cửa ra, là một người đàn ông trung niên mặc âu phục và giày da, nói: "Chào anh, chủ nhân biệt thự số 3, tôi là Lưu Âm Thanh, giám đốc quản lý khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh." Sau khi vào nhà thì Lâm Nam đại khái là phải giao phí quản lý, họ sẽ có chuyên gia về các vấn đề trong nhà, thợ sửa chữa... Khi Lâm Nam không cần phải lo lắng gì, thì họ cam đoan sẽ để Lâm Nam ở thoải mái. Lâm Nam bây giờ cũng có tiền, không quan tâm đến mấy thứ tiền đó, liền trả một lần 200 vạn. Sau đó Lưu Âm Thanh vội vàng rời đi. Chốc lát sau lại có người bấm chuông, là một bà cô gia chính hơn 50 tuổi, nói: "Thưa tiên sinh, tôi là người được giám đốc Lưu Âm Thanh giới thiệu đến để dọn dẹp nhà, tôi tên Trương Tố Trinh." Lâm Nam trực tiếp bảo cô vào, đồng thời đưa cho cô mật mã cửa chính, Lâm Nam cũng không vào xem mật mã, trong hợp đồng đã ghi mật mã gốc, Lâm Nam cũng không định đổi.
Sau khi hiểu rõ về căn biệt thự, Lâm Nam liền định rời đi. Trước khi đi còn dặn: "Dì Trương, tôi đi trước đây, sau khi dọn dẹp xong nhớ khóa cửa." Trương Tố Trinh đáp lời.
Lái xe ra ngoài, Lâm Nam gặp một chiếc xe thể thao quen thuộc trên đường, là "Lưu Vũ.""Lâm Nam.""Ngươi cũng ở đây?" Hai người đồng thời lên tiếng hỏi thăm.
Lâm Nam mở lời giải thích trước: "Tôi vừa mua căn nhà, hôm nay lần đầu tiên tới, không ngờ lại trùng hợp gặp cậu ở đây." Lưu Vũ lúc này lại càng hiếu kỳ về Lâm Nam hơn, vì bây giờ chỉ còn căn biệt thự số 3 là chưa bán, Lâm Nam vừa mua có nghĩa là cậu ta mua nó. Nhưng căn biệt thự này gần nhà cậu ta là căn số 1 và một căn số 2 ở Kinh Thành, đều thuộc hàng vương giả. Có tiền không hẳn đã mua được. Trong mắt Lưu Vũ, gia thế của Lâm Nam xem ra không đơn giản. Vì người ta không nói nên mình cũng không tiện hỏi, Lưu Vũ nghĩ vì cả hai ở cùng chỗ nên sẽ có thời gian để tìm hiểu sau này.
Thế là đáp lại: "Thật là trùng hợp, có thời gian chúng ta có thể qua lại." Sau đó hai người trao đổi phương thức liên lạc. Lưu Vũ vốn định mời Lâm Nam qua nhà chơi một chút, nhưng Lâm Nam nói buổi chiều mình phải đi Bổng Tử Quốc. "Vậy không làm trễ nãi cậu nữa, khi nào có thời gian chúng ta gặp lại." Hai người sau khi chia tay, Lâm Nam về Thang Thần Nhất Phẩm, chuẩn bị hành lý. Còn Lưu Vũ thì về tìm hiểu xem ai đã mua căn biệt thự số 3 kia. Khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh này là do Lưu gia cậu ta khai thác, cho nên việc tra xét thông tin rất đơn giản.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nam cảm thấy mình đã học được rất nhiều thứ. Tỉ mỉ suy nghĩ lại, ý thức được là cao thủ võ thuật cổ truyền cấp tông sư. Thêm vào đó, thể phách võ nhân của mình, Lâm Nam không rõ hiện tại bản thân đã mạnh đến mức nào. Ám kình đã không sợ vũ khí nóng thông thường, tông sư cấp cao hơn nó hai bậc có thể nghĩ đáng sợ đến mức nào. Lâm Nam không dám sử dụng cỗ lực lượng cường đại trong cơ thể, hắn sợ phá hủy căn nhà.
Sau khi xuống giường, hắn đánh một bài Thái Cực Quyền, dù sao trước kia cũng đã học qua. Dù quần áo mặc trên người không được rộng rãi, nhưng khi đánh xong một bài Thái Cực Quyền, Lâm Nam vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái. Hơi điều động lực lượng trong cơ thể, Lâm Nam thậm chí có thể cảm giác được mỗi chiêu thức của mình khi chậm lại đều có thể tạo ra tàn ảnh. Bởi vì vấn đề quá thâm ảo, Lâm Nam cũng không nghĩ nhiều nữa. Dù sao chỉ cần biết rằng mình có khả năng vô địch là được rồi.
Trong căn nhà mới, các loại gia vị lại đầy đủ cả, chỉ là không có nguyên liệu nấu ăn. Lâm Nam chỉ có thể lái xe ra ngoài ăn, tiện buổi tối về mua chút nguyên liệu về làm bữa tối. Dù tay nghề nấu cơm của Lâm Nam không ra gì, bữa tối vẫn không thành vấn đề.
Lái xe rời đi, Lâm Nam đầu tiên quay về phòng trọ cũ. Hắn đã nói chuyện xong với chủ trọ qua điện thoại, lát nữa sẽ mang chìa khóa trả cho ông ta, tiện thể để ông ta kiểm tra phòng. Sau khi bỏ toàn bộ hành lý vào trong xe, Lâm Nam ở dưới lầu chờ. Chủ trọ cũng khoảng bốn mươi tuổi, có vài phòng ở Hỗ Thành, sống bằng tiền cho thuê nhà.
Vừa lên lầu, thấy Lâm Nam dưới mông là xe thể thao, ông ta nói: "Huynh đệ cậu đây là phát tài rồi à! Thảo nào không thuê phòng nữa." Lâm Nam cười nhẹ một tiếng, "phát chút tiền lẻ thôi." Sau đó đưa chìa khóa cho chủ trọ. "Hôm trước tôi đã nói với ông rồi, bây giờ trả chìa khóa cho ông, ông cứ lên xem qua, có gì không ổn thì bảo tôi." Chủ trọ xua tay, nói không cần, dù sao tiền cọc cũng không trả lại, lại thêm thấy Lâm Nam lái xe này, ông ta tin Lâm Nam. Sau một hồi hàn huyên, Lâm Nam lái chiếc Panamera rời đi, hướng biệt thự Ngô Đồng Vịnh.
Trên điện thoại di động có tin nhắn đến, là do Từ Binh gửi. Nội dung tin nhắn là một tấm hình chiếc xe Maserati bốn chỗ màu hồng phấn, kèm theo dòng chữ: "Huynh đệ, xe đã xong rồi, nhưng ta đề nghị ngươi tự mình đến Bổng Tử Quốc lấy xe, vì chỉ người nhận xe mới được hưởng dịch vụ bảo hành miễn phí trọn đời. Vé ta đã đặt xong rồi, tối nay bay, ngày mai có thể về. Đương nhiên nếu không muốn đi thì ta sẽ tìm người mang về." Lâm Nam tải ảnh chiếc xe xuống xem, không tìm thì không biết, vừa tìm liền giật mình. Hắn thắc mắc vì sao Từ Binh lại bảo mình sang Bổng Tử Quốc lấy xe, hóa ra chiếc xe này trên toàn cầu chỉ có ba chiếc giới hạn, nếu gặp vấn đề thì chỗ khác không xử lý được, chỉ có thể qua Bổng Tử Quốc. Bỏ ra 80 vạn mua chiếc xe mấy ngàn vạn, Lâm Nam có chút ngại ngùng. Đã được người ta tặng, Lâm Nam cũng không thể không nể mặt a!
"Cám ơn Binh ca, vậy ta tự mình đi một chuyến, về rồi mời huynh ăn cơm." Nhưng Từ Binh là người bận rộn, trở về Hỗ Thành không được hai ngày đã định xuất ngoại, trả lời khéo léo từ chối lời mời của Lâm Nam. Lâm Nam cũng không để bụng, hắn mời dăm ba người, chưa chắc người ta đã để ý.
Vì vé bay là 3 giờ chiều, nên vẫn còn sớm, không cần vội. Rất nhanh đã đến Ngô Đồng Vịnh, vẫn giống như tối qua, xe bị chặn ở bên ngoài. Bảo an ở đây càng cẩn thận, mặc đồng phục trông rất chuyên nghiệp. Sau khi Lâm Nam lấy tài liệu liên quan đến căn biệt thự trong cốp xe, bảo an xác nhận xong lập tức cho đi. Nơi này có kỹ thuật cao, Lâm Nam không cần tự nhập biển số xe. Thấy xe Lâm Nam đi vào, bảo an mới thở dài một hơi, sau đó gọi điện cho giám đốc quản lý khu, báo cho ông ta biết chủ nhân biệt thự số 3 đã vào. Hành động nhanh chóng, không dám lơ là. Nơi này chỉ có 18 căn biệt thự, bên trong căn nào không phải quan lớn quyền quý thì cũng là những đại phú ông tiền tỷ. Vị trí của hắn xem như là có rủi ro cao và lợi nhuận cao. Mỗi tháng có mấy vạn tiền lương, nhưng nếu lỡ chọc tới các ông chủ, coi như thảm rồi, không những có thể bị mất việc, nặng hơn thì người ta chỉ cần nói một câu là có thể mất nửa cái mạng.
Sau khi vào bên trong, Lâm Nam mới nhìn thấy căn biệt thự từ xa, tìm được căn số 3 của mình. Lâm Nam nhìn thấy xung quanh đủ các công trình như hồ nước, đình nghỉ mát, hồ bơi, khu vui chơi giải trí... Tìm được gara để xe ở tầng hầm, vừa xuống dưới liền thấy một cánh cửa lớn, sau khi nhận diện được biển số xe thì cửa lớn tự động mở ra, đồng thời đèn cũng bật sáng toàn bộ. Nhìn quanh, một bãi đỗ xe hình tròn, bên trong chỉ có duy nhất một chiếc Koenigsegg one. Tắt máy và đỗ xe xong, Lâm Nam xem một lúc chiếc Koenigsegg one, sau đó ấn nút thang máy lên lầu.
Lầu một còn chưa xem xong thì bên ngoài đã có tiếng chuông cửa. Mở cửa ra, là một người đàn ông trung niên mặc âu phục và giày da, nói: "Chào anh, chủ nhân biệt thự số 3, tôi là Lưu Âm Thanh, giám đốc quản lý khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh." Sau khi vào nhà thì Lâm Nam đại khái là phải giao phí quản lý, họ sẽ có chuyên gia về các vấn đề trong nhà, thợ sửa chữa... Khi Lâm Nam không cần phải lo lắng gì, thì họ cam đoan sẽ để Lâm Nam ở thoải mái. Lâm Nam bây giờ cũng có tiền, không quan tâm đến mấy thứ tiền đó, liền trả một lần 200 vạn. Sau đó Lưu Âm Thanh vội vàng rời đi. Chốc lát sau lại có người bấm chuông, là một bà cô gia chính hơn 50 tuổi, nói: "Thưa tiên sinh, tôi là người được giám đốc Lưu Âm Thanh giới thiệu đến để dọn dẹp nhà, tôi tên Trương Tố Trinh." Lâm Nam trực tiếp bảo cô vào, đồng thời đưa cho cô mật mã cửa chính, Lâm Nam cũng không vào xem mật mã, trong hợp đồng đã ghi mật mã gốc, Lâm Nam cũng không định đổi.
Sau khi hiểu rõ về căn biệt thự, Lâm Nam liền định rời đi. Trước khi đi còn dặn: "Dì Trương, tôi đi trước đây, sau khi dọn dẹp xong nhớ khóa cửa." Trương Tố Trinh đáp lời.
Lái xe ra ngoài, Lâm Nam gặp một chiếc xe thể thao quen thuộc trên đường, là "Lưu Vũ.""Lâm Nam.""Ngươi cũng ở đây?" Hai người đồng thời lên tiếng hỏi thăm.
Lâm Nam mở lời giải thích trước: "Tôi vừa mua căn nhà, hôm nay lần đầu tiên tới, không ngờ lại trùng hợp gặp cậu ở đây." Lưu Vũ lúc này lại càng hiếu kỳ về Lâm Nam hơn, vì bây giờ chỉ còn căn biệt thự số 3 là chưa bán, Lâm Nam vừa mua có nghĩa là cậu ta mua nó. Nhưng căn biệt thự này gần nhà cậu ta là căn số 1 và một căn số 2 ở Kinh Thành, đều thuộc hàng vương giả. Có tiền không hẳn đã mua được. Trong mắt Lưu Vũ, gia thế của Lâm Nam xem ra không đơn giản. Vì người ta không nói nên mình cũng không tiện hỏi, Lưu Vũ nghĩ vì cả hai ở cùng chỗ nên sẽ có thời gian để tìm hiểu sau này.
Thế là đáp lại: "Thật là trùng hợp, có thời gian chúng ta có thể qua lại." Sau đó hai người trao đổi phương thức liên lạc. Lưu Vũ vốn định mời Lâm Nam qua nhà chơi một chút, nhưng Lâm Nam nói buổi chiều mình phải đi Bổng Tử Quốc. "Vậy không làm trễ nãi cậu nữa, khi nào có thời gian chúng ta gặp lại." Hai người sau khi chia tay, Lâm Nam về Thang Thần Nhất Phẩm, chuẩn bị hành lý. Còn Lưu Vũ thì về tìm hiểu xem ai đã mua căn biệt thự số 3 kia. Khu biệt thự Ngô Đồng Vịnh này là do Lưu gia cậu ta khai thác, cho nên việc tra xét thông tin rất đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận