Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 84: Nghiêm Hào ma túy đoàn đội, Long Tổ Từ Binh
Chương 84: Đội buôn ma túy Nghiêm Hào, Từ Binh Long Tổ
Tuy Phương Chu có chút công phu quyền cước, nhưng căn bản không phải đối thủ của Châu Khả Phong, chưa đến hai chiêu đã bị bắt giữ.
Thấy mình không thể nào trốn thoát, Phương Chu lập tức hô lớn:
"Thả ta ra, ta muốn gặp bộ trưởng Kỳ, ta muốn bộ trưởng Kỳ chủ trì công đạo cho ta, ngươi cái loại nhị đại có chút thực lực liền ức h·i·ế·p người."
Châu Khả Phong nghe xong, cảm thán Phương Chu đúng là đồng đội h·e·o, đây chẳng phải trực tiếp khai ra đồng bọn sao.
"Ta nói sao lần trước bộ trưởng Kỳ lại chuyển vụ án Nghiêm Hào của ta đi, tình cảm đều là một đám a!"
Tiếp theo không chút huyền niệm cho Phương Chu xét nghiệm m·á·u, trong khi chờ kết quả, Phương Chu không biết đang suy nghĩ gì.
Trong lúc đó, Châu Khả Phong sắp xếp kế hoạch tiếp theo cho những người khác, vì dính líu đến võ giả xuyên quốc gia, hắn còn để người liên hệ với người của Long Tổ Hỗ Thành.
Sau đó liền cho bọn họ đi nghỉ ngơi, chỉ một mình hắn ở lại cùng Phương Chu chờ kết quả.
Lúc này Phương Chu biết là không đùa được nữa.
Nếu không liên hệ với Long Tổ, dựa vào quan hệ của bộ trưởng Kỳ có lẽ còn có thể dây dưa một chút.
Nhưng một khi có Long Tổ nhúng tay, dù chức vụ của ngươi cao đến đâu cũng phải phối hợp.
Vừa nghĩ đến đây, Phương Chu liền lập tức quỳ xuống trước mặt Châu Khả Phong:
"Đội trưởng Châu v·a·n xin anh giúp tôi một chút có được không, Tiểu Quân nói đều đúng, tôi sai rồi, xin anh đừng để tôi ngồi tù."
Nói đến đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g d·ậ·p đầu.
Châu Khả Phong biết hoàn cảnh gia đình của Phương Chu, một vợ một con gái, con gái lại mắc bệnh tim bẩm sinh, phần lớn tiền lương của Châu Khả Phong đều dồn hết vào chữa bệnh cho cô bé.
Vì vậy, bình thường thấy Phương Chu lợi dụng chức vụ tiện tay k·i·ế·m chút thu nhập thêm, chỉ cần không quá đáng, Châu Khả Phong đều nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng lần này không giống, phạm tội quá lớn, không vào ngục là không thể nào.
Thấy trán Phương Chu đã dính m·á·u, Châu Khả Phong nhíu mày kéo hắn dậy:
"Sớm biết thế, lúc trước sao còn như vậy, con gái ngươi còn đang bệnh, ngươi xem ngươi làm cái gì vậy."
Nghe vậy, Phương Chu lại muốn đ·ậ·p đầu, Châu Khả Phong cản lại nói: "Đ·ậ·p tôi vô dụng, bây giờ ngươi nói rõ sự thật xem có thể lập công chuộc tội không, giảm được mấy năm tù cũng là tốt."
Châu Khả Phong dẫn Phương Chu vào một phòng thẩm vấn, Phương Chu run rẩy kể rõ mọi chuyện.
Những năm gần đây, Phương Chu bất kể làm cách nào tham ô hối lộ, cộng thêm tiền lương cũng không đủ chi tiêu.
Mấy ngày trước con gái anh bị p·h·át b·ệ·n·h, trong nhà Phương Chu ngay cả tiền viện phí cũng không có, đúng lúc bế tắc thì tài xế của bộ trưởng Kỳ xuất hiện hỗ trợ kêu đóng phí.
Đồng thời mời anh đi ăn cơm.
Người ta đã giúp đỡ như vậy, lại thêm người ta là cấp trên của mình, Phương Chu tự nhiên không dám thất lễ.
Trên bàn ăn không chỉ có bộ trưởng Kỳ, còn có một người đàn ông ngoại quốc tên Nghiêm Hào.
Lúc ăn cơm, bộ trưởng Kỳ nói thẳng muốn vận một nhóm ma túy trắng vào Hoa Hạ, muốn Phương Chu hỗ trợ.
Cho dù bị cưỡng ép tiêm ma túy trắng, Phương Chu vẫn luôn từ chối, anh hiểu mức độ nghiêm trọng của việc này.
Nhưng không chịu n·ổi việc bị uy h·i·ế·p bằng vợ con, lại thêm bộ trưởng Kỳ hứa sau khi thành công sẽ cho anh bảy chữ số tiền Hoa Hạ, đồng thời anh sẽ được dùng ma túy trắng miễn phí sau này, chỉ là khi có hàng về thì còn phải ra sức.
Cân nhắc hết lần này đến lần khác, Phương Chu đồng ý.
Cứ như vậy, Phương Chu trở thành một mắt xích quan trọng trong kế hoạch của bọn họ, đó chính là cung cấp thông tin, giúp Châu Khả Phong niêm phong một chút ma túy trắng.
Mục đích hiển nhiên chính là để làm bình phong cho số lượng lớn ma túy trắng phía sau.
Vốn dĩ kế hoạch diễn ra rất hoàn mỹ, Phương Chu cũng lấy được tiền cùng ma túy trắng.
Ai ngờ lần này ma túy trắng lại bị ném ngay trước mặt Châu Khả Phong, hơn nữa còn giống hệt ma túy trắng mà anh đã niêm phong.
Vậy thì người đầu tiên bị điều tra hiển nhiên là Phương Chu người cung cấp thông tin, anh căn bản không chịu được điều tra, dù sao mỗi tháng anh tiêu bao nhiêu tiền và trước kia quá khác biệt.
Có đầu mối thì truy xuống, Châu Khả Phong từng điều tra Nghiêm Hào cũng nổi lên mặt nước, đem tất cả người và vật kết hợp lại, vụ án hoàn toàn rõ ràng.
Trong phòng thẩm vấn, Phương Chu ôm đầu khóc rống:
"Đội trưởng Châu, tôi còn có cơ hội không?"
Châu Khả Phong cũng không dám đảm bảo, chỉ có thể nói sẽ hết sức giúp anh ta giảm nhẹ hình phạt.
Trên du thuyền của Nghiêm Hào, bàn ăn tràn ngập rượu thịt.
Chính là Nghiêm Hào và bộ trưởng Kỳ, hai người cùng nhau nâng chén, uống cạn ly rượu đỏ.
"Sao rồi bộ trưởng Kỳ, tốc độ k·i·ế·m tiền nhanh đó chứ!"
Bộ trưởng Kỳ mặt mày hồng hào cười gật đầu:
"Lô hàng này đã bán xong rồi, lần tiếp theo là khi nào, tôi sẽ bảo Phương Chu chuẩn bị sẵn sàng."
Nghiêm Hào khoát khoát tay: "Không vội, không vội, gần đây tôi phải giải quyết một ân oán cá nhân, đến lúc đó cần nhập hàng thì tôi sẽ báo cho ông."
Sau đó hai người lại chạm cốc.
Đến tận sáng, bộ trưởng Kỳ say rượu được tài xế đưa về nhà, còn Nghiêm Hào không có việc gì lại vứt gậy, đi đến phòng huấn luyện quyền thuật trong du thuyền.
Tay quấn băng vải, hắn đ·ấ·m nát con rối in hình chân dung Từ Binh.
"Từ Binh a Từ Binh, những năm này ta nén giận dốc lòng tu hành, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng a! Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi c·h·ế·t."
Nói rồi hắn lộ ra tiếng cười "két két két".
Vừa trở về Hỗ Thành, Từ Binh hắt xì một cái.
Lau lau mũi, "Là ai đang nghĩ đến ta vậy, vừa về đến nơi đã nhắc tới."
Lúc này có người gọi điện thoại cho hắn, xem xét là người của trạm liên lạc Long Tổ Hỗ Thành gọi, Từ Binh lập tức bắt máy.
Từ Binh đã rất lâu không có nhận nhiệm vụ, không ngờ lần này vừa về liền có, hắn mừng như đ·i·ê·n, dù sao ai mà không muốn tiến bộ chứ?
Một nhiệm vụ ban thưởng có thể cho võ đạo tu vi của Từ Binh tiến thêm một bước, chỉ tiếc những năm này từng địa phương đều có Long Tổ quản lý, tranh đấu ít đi rất nhiều, nhiệm vụ cũng theo đó ít đi, tu vi võ đạo của Từ Binh tăng trưởng cũng chậm lại.
Cúp điện thoại, Từ Binh cũng không về nhà mà đến thẳng sở cảnh s·á·t Hỗ Thành.
Châu Khả Phong cũng nhiệt tình tiếp đãi hắn, hai người vừa gặp mặt đã tự giới t·h·i·ệ·u rồi thổi phồng lẫn nhau:
"Thành viên Long Tổ quả nhiên là những người thần bí lại mạnh mẽ, tuổi còn trẻ không những là võng hồng có hơn một ức fan, mà còn có tu vi ám kình, lợi h·ạ·i lợi h·ạ·i."
Từ Binh cũng nói: "Không ngờ ta lại gặp được một võ giả minh kình viên mãn còn trẻ như anh, sau này vào hóa kình cũng không thành vấn đề."
Sau khi khách sáo, bọn họ đi thẳng vào vấn đề:
"Lần này chúng tôi xin sự giúp đỡ của Long Tổ là vì có một đám võ giả Yêu quốc buôn bán ma túy trắng ở Hoa Hạ, theo nguồn tin đáng tin cậy, trong bọn họ có cao thủ tu vi ám kình."
Vừa nghe đến "người Yêu quốc", Từ Binh liền nghĩ đến Nghiêm Hào bị mình p·h·ế một chân.
Nghĩ kĩ lại, "Người Yêu quốc" "Một đám" "Tu vi ám kình".
"Chắc là anh không nói đến Nghiêm Hào đó chứ!"
Châu Khả Phong gật đầu, Từ Binh cười ha ha:
"Tên c·ẩ·u này lại dám làm càn như vậy, trên đất Hoa Hạ mà dám g·i·ế·t h·ạ·i bách tính, lần này xem ta có vặn đầu hắn xuống làm bô không."
Lúc đầu Châu Khả Phong còn lo lắng một mình Từ Binh ứng phó không nổi, nhưng thấy hắn tự tin như vậy thì cũng yên lòng.
Từ Binh ban đầu muốn tối nay trực tiếp hành động, nhưng gọi điện thoại cho Nghiêm Hào thì số bị chặn.
Không tìm thấy người, Từ Binh đành phải đợi cảnh s·á·t cùng nhau hành động.
Châu Khả Phong sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Từ Binh: "Vậy thì khi ngày mai hành động, vị cao thủ Yêu quốc này nhờ vào ngài."
Tuy Phương Chu có chút công phu quyền cước, nhưng căn bản không phải đối thủ của Châu Khả Phong, chưa đến hai chiêu đã bị bắt giữ.
Thấy mình không thể nào trốn thoát, Phương Chu lập tức hô lớn:
"Thả ta ra, ta muốn gặp bộ trưởng Kỳ, ta muốn bộ trưởng Kỳ chủ trì công đạo cho ta, ngươi cái loại nhị đại có chút thực lực liền ức h·i·ế·p người."
Châu Khả Phong nghe xong, cảm thán Phương Chu đúng là đồng đội h·e·o, đây chẳng phải trực tiếp khai ra đồng bọn sao.
"Ta nói sao lần trước bộ trưởng Kỳ lại chuyển vụ án Nghiêm Hào của ta đi, tình cảm đều là một đám a!"
Tiếp theo không chút huyền niệm cho Phương Chu xét nghiệm m·á·u, trong khi chờ kết quả, Phương Chu không biết đang suy nghĩ gì.
Trong lúc đó, Châu Khả Phong sắp xếp kế hoạch tiếp theo cho những người khác, vì dính líu đến võ giả xuyên quốc gia, hắn còn để người liên hệ với người của Long Tổ Hỗ Thành.
Sau đó liền cho bọn họ đi nghỉ ngơi, chỉ một mình hắn ở lại cùng Phương Chu chờ kết quả.
Lúc này Phương Chu biết là không đùa được nữa.
Nếu không liên hệ với Long Tổ, dựa vào quan hệ của bộ trưởng Kỳ có lẽ còn có thể dây dưa một chút.
Nhưng một khi có Long Tổ nhúng tay, dù chức vụ của ngươi cao đến đâu cũng phải phối hợp.
Vừa nghĩ đến đây, Phương Chu liền lập tức quỳ xuống trước mặt Châu Khả Phong:
"Đội trưởng Châu v·a·n xin anh giúp tôi một chút có được không, Tiểu Quân nói đều đúng, tôi sai rồi, xin anh đừng để tôi ngồi tù."
Nói đến đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g d·ậ·p đầu.
Châu Khả Phong biết hoàn cảnh gia đình của Phương Chu, một vợ một con gái, con gái lại mắc bệnh tim bẩm sinh, phần lớn tiền lương của Châu Khả Phong đều dồn hết vào chữa bệnh cho cô bé.
Vì vậy, bình thường thấy Phương Chu lợi dụng chức vụ tiện tay k·i·ế·m chút thu nhập thêm, chỉ cần không quá đáng, Châu Khả Phong đều nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng lần này không giống, phạm tội quá lớn, không vào ngục là không thể nào.
Thấy trán Phương Chu đã dính m·á·u, Châu Khả Phong nhíu mày kéo hắn dậy:
"Sớm biết thế, lúc trước sao còn như vậy, con gái ngươi còn đang bệnh, ngươi xem ngươi làm cái gì vậy."
Nghe vậy, Phương Chu lại muốn đ·ậ·p đầu, Châu Khả Phong cản lại nói: "Đ·ậ·p tôi vô dụng, bây giờ ngươi nói rõ sự thật xem có thể lập công chuộc tội không, giảm được mấy năm tù cũng là tốt."
Châu Khả Phong dẫn Phương Chu vào một phòng thẩm vấn, Phương Chu run rẩy kể rõ mọi chuyện.
Những năm gần đây, Phương Chu bất kể làm cách nào tham ô hối lộ, cộng thêm tiền lương cũng không đủ chi tiêu.
Mấy ngày trước con gái anh bị p·h·át b·ệ·n·h, trong nhà Phương Chu ngay cả tiền viện phí cũng không có, đúng lúc bế tắc thì tài xế của bộ trưởng Kỳ xuất hiện hỗ trợ kêu đóng phí.
Đồng thời mời anh đi ăn cơm.
Người ta đã giúp đỡ như vậy, lại thêm người ta là cấp trên của mình, Phương Chu tự nhiên không dám thất lễ.
Trên bàn ăn không chỉ có bộ trưởng Kỳ, còn có một người đàn ông ngoại quốc tên Nghiêm Hào.
Lúc ăn cơm, bộ trưởng Kỳ nói thẳng muốn vận một nhóm ma túy trắng vào Hoa Hạ, muốn Phương Chu hỗ trợ.
Cho dù bị cưỡng ép tiêm ma túy trắng, Phương Chu vẫn luôn từ chối, anh hiểu mức độ nghiêm trọng của việc này.
Nhưng không chịu n·ổi việc bị uy h·i·ế·p bằng vợ con, lại thêm bộ trưởng Kỳ hứa sau khi thành công sẽ cho anh bảy chữ số tiền Hoa Hạ, đồng thời anh sẽ được dùng ma túy trắng miễn phí sau này, chỉ là khi có hàng về thì còn phải ra sức.
Cân nhắc hết lần này đến lần khác, Phương Chu đồng ý.
Cứ như vậy, Phương Chu trở thành một mắt xích quan trọng trong kế hoạch của bọn họ, đó chính là cung cấp thông tin, giúp Châu Khả Phong niêm phong một chút ma túy trắng.
Mục đích hiển nhiên chính là để làm bình phong cho số lượng lớn ma túy trắng phía sau.
Vốn dĩ kế hoạch diễn ra rất hoàn mỹ, Phương Chu cũng lấy được tiền cùng ma túy trắng.
Ai ngờ lần này ma túy trắng lại bị ném ngay trước mặt Châu Khả Phong, hơn nữa còn giống hệt ma túy trắng mà anh đã niêm phong.
Vậy thì người đầu tiên bị điều tra hiển nhiên là Phương Chu người cung cấp thông tin, anh căn bản không chịu được điều tra, dù sao mỗi tháng anh tiêu bao nhiêu tiền và trước kia quá khác biệt.
Có đầu mối thì truy xuống, Châu Khả Phong từng điều tra Nghiêm Hào cũng nổi lên mặt nước, đem tất cả người và vật kết hợp lại, vụ án hoàn toàn rõ ràng.
Trong phòng thẩm vấn, Phương Chu ôm đầu khóc rống:
"Đội trưởng Châu, tôi còn có cơ hội không?"
Châu Khả Phong cũng không dám đảm bảo, chỉ có thể nói sẽ hết sức giúp anh ta giảm nhẹ hình phạt.
Trên du thuyền của Nghiêm Hào, bàn ăn tràn ngập rượu thịt.
Chính là Nghiêm Hào và bộ trưởng Kỳ, hai người cùng nhau nâng chén, uống cạn ly rượu đỏ.
"Sao rồi bộ trưởng Kỳ, tốc độ k·i·ế·m tiền nhanh đó chứ!"
Bộ trưởng Kỳ mặt mày hồng hào cười gật đầu:
"Lô hàng này đã bán xong rồi, lần tiếp theo là khi nào, tôi sẽ bảo Phương Chu chuẩn bị sẵn sàng."
Nghiêm Hào khoát khoát tay: "Không vội, không vội, gần đây tôi phải giải quyết một ân oán cá nhân, đến lúc đó cần nhập hàng thì tôi sẽ báo cho ông."
Sau đó hai người lại chạm cốc.
Đến tận sáng, bộ trưởng Kỳ say rượu được tài xế đưa về nhà, còn Nghiêm Hào không có việc gì lại vứt gậy, đi đến phòng huấn luyện quyền thuật trong du thuyền.
Tay quấn băng vải, hắn đ·ấ·m nát con rối in hình chân dung Từ Binh.
"Từ Binh a Từ Binh, những năm này ta nén giận dốc lòng tu hành, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng a! Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi c·h·ế·t."
Nói rồi hắn lộ ra tiếng cười "két két két".
Vừa trở về Hỗ Thành, Từ Binh hắt xì một cái.
Lau lau mũi, "Là ai đang nghĩ đến ta vậy, vừa về đến nơi đã nhắc tới."
Lúc này có người gọi điện thoại cho hắn, xem xét là người của trạm liên lạc Long Tổ Hỗ Thành gọi, Từ Binh lập tức bắt máy.
Từ Binh đã rất lâu không có nhận nhiệm vụ, không ngờ lần này vừa về liền có, hắn mừng như đ·i·ê·n, dù sao ai mà không muốn tiến bộ chứ?
Một nhiệm vụ ban thưởng có thể cho võ đạo tu vi của Từ Binh tiến thêm một bước, chỉ tiếc những năm này từng địa phương đều có Long Tổ quản lý, tranh đấu ít đi rất nhiều, nhiệm vụ cũng theo đó ít đi, tu vi võ đạo của Từ Binh tăng trưởng cũng chậm lại.
Cúp điện thoại, Từ Binh cũng không về nhà mà đến thẳng sở cảnh s·á·t Hỗ Thành.
Châu Khả Phong cũng nhiệt tình tiếp đãi hắn, hai người vừa gặp mặt đã tự giới t·h·i·ệ·u rồi thổi phồng lẫn nhau:
"Thành viên Long Tổ quả nhiên là những người thần bí lại mạnh mẽ, tuổi còn trẻ không những là võng hồng có hơn một ức fan, mà còn có tu vi ám kình, lợi h·ạ·i lợi h·ạ·i."
Từ Binh cũng nói: "Không ngờ ta lại gặp được một võ giả minh kình viên mãn còn trẻ như anh, sau này vào hóa kình cũng không thành vấn đề."
Sau khi khách sáo, bọn họ đi thẳng vào vấn đề:
"Lần này chúng tôi xin sự giúp đỡ của Long Tổ là vì có một đám võ giả Yêu quốc buôn bán ma túy trắng ở Hoa Hạ, theo nguồn tin đáng tin cậy, trong bọn họ có cao thủ tu vi ám kình."
Vừa nghe đến "người Yêu quốc", Từ Binh liền nghĩ đến Nghiêm Hào bị mình p·h·ế một chân.
Nghĩ kĩ lại, "Người Yêu quốc" "Một đám" "Tu vi ám kình".
"Chắc là anh không nói đến Nghiêm Hào đó chứ!"
Châu Khả Phong gật đầu, Từ Binh cười ha ha:
"Tên c·ẩ·u này lại dám làm càn như vậy, trên đất Hoa Hạ mà dám g·i·ế·t h·ạ·i bách tính, lần này xem ta có vặn đầu hắn xuống làm bô không."
Lúc đầu Châu Khả Phong còn lo lắng một mình Từ Binh ứng phó không nổi, nhưng thấy hắn tự tin như vậy thì cũng yên lòng.
Từ Binh ban đầu muốn tối nay trực tiếp hành động, nhưng gọi điện thoại cho Nghiêm Hào thì số bị chặn.
Không tìm thấy người, Từ Binh đành phải đợi cảnh s·á·t cùng nhau hành động.
Châu Khả Phong sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Từ Binh: "Vậy thì khi ngày mai hành động, vị cao thủ Yêu quốc này nhờ vào ngài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận