Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 81: Lư Miêu Miêu nhận rõ khuôn mặt thật, Lâm Nam xuất thủ lần nữa

Trong khách sạn, Lư Miêu Miêu đang ăn thì cơ thể đột nhiên phản ứng, mặt cũng đỏ bừng. Nàng chỉ có thể cố gắng kiềm chế sự xao động trong người, dù gì cũng phải ăn xong bữa cơm này. "Ta rõ ràng không uống rượu mà! Chuyện gì xảy ra vậy?"
Vương Tiểu Oánh thấy Lư Miêu Miêu bồn chồn không yên, biết là thuốc kích thích phát tác. Cô ta bỏ đũa xuống, đi đến bên cạnh nắm tay đặt lên vai Lư Miêu Miêu, "Lư Miêu Miêu sao thế, có phải cảm thấy trong người khó chịu, muốn cởi quần áo không?"
Lư Miêu Miêu lộ vẻ mặt không thể tin được, giờ thì nàng đã hiểu chuyện gì xảy ra, Vương Tiểu Oánh đã hạ thuốc mình. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, muốn lấy điện thoại thì lại phát hiện nó bị rơi ở trên xe rồi.
"Ha ha ha, Lư Miêu Miêu cô nghĩ tôi thực sự mời cô ăn cơm sao? Chẳng qua là muốn bán cô để đổi tiền thôi, giờ thì Triệu Uy đang ở trong khách sạn chờ cô đấy, ngoan ngoãn chấp nhận số phận đi!"
Cố gắng không mất lý trí, Lư Miêu Miêu nói: "Vương Tiểu Oánh các người tự hỏi lòng mình xem ta đối với các người như thế nào, ta còn muốn hòa giải quan hệ giữa các người và Tư Ngữ, nhưng sao bây giờ các người lại đối xử với ta như vậy."
Vương Tiểu Oánh khinh bỉ nói: "Đừng có giả bộ, cô chỉ muốn khoe mẽ cho xem là cô sống tốt hơn tôi thôi, còn tốt với tôi á, tôi chỉ có thể ha ha."
Sau đó cô ta khoát tay, "Nói nhiều vô ích, chỉ cần đưa được cô đến phòng của Triệu Uy mới có lợi cho tôi nhất." Nói xong liền đỡ Lư Miêu Miêu dậy dẫn ra ngoài.
Lúc này Lư Miêu Miêu trước mắt đã hoa cả lên, đứng cũng không vững, nước mắt không ngừng rơi, rất khó tưởng tượng lúc này nàng đang đau khổ đến nhường nào. Điều này khiến việc đi đến phòng tổng thống tìm Triệu Uy trở nên rất khó khăn.
Trên đường còn gặp nhân viên phục vụ, Vương Tiểu Oánh áy náy giải thích: "Bạn thân của tôi say rồi, tôi đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi một chút." Nhân viên phục vụ chỉ mỉm cười, dù sao theo bọn họ nghĩ thì hai cô gái thì có thể làm được gì.
Lúc này Triệu Uy đã nhận được tin nhắn của Vương Tiểu Oánh, nghe nói người đã đến gần, hắn lập tức hút thuốc phiện, sau đó nằm trên xe lăn dưỡng sức.
Theo chỉ dẫn trong đầu, Lâm Nam cũng đã sớm đi vào khách sạn dưới lầu, chiếc Panamera đỗ chắn ngang trước cửa tửu điếm, chìa khóa xe cũng không kịp giao cho bảo vệ, hắn đã xông vào. Nếu không nhìn thấy là xe sang trọng thì bảo vệ đã trực tiếp lôi đi rồi.
Tại quầy lễ tân, Lâm Nam vô cùng lo lắng hỏi về tin tức của Lư Miêu Miêu. Cô lễ tân chỉ liên tục nói là khách sạn có quy định không được tiết lộ thông tin khách hàng.
Lâm Nam không thể quản nhiều như vậy, trực tiếp bóp cổ một người trong số đó, "Ta nhắc lại lần cuối, tra cho ta thông tin của Lư Miêu Miêu."
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, một cô gái khác nhanh chóng gõ máy tính. Kiểm tra không thấy thông tin, cô ta sợ hãi đến không dám nói. Thấy cô ta bất động, Lâm Nam hung ác nói: "Tìm được chưa?"
Cô gái chỉ có thể run rẩy đưa màn hình máy tính cho Lâm Nam. Kiểm tra không thấy, Lâm Nam thu hồi chân khí, túm lấy máy tính gõ ba chữ Vương Tiểu Oánh, kết quả tìm kiếm lại hiện ra một phòng tổng thống, điều này làm hắn thất vọng. Lúc đầu chỉ đặt một phòng giường lớn, chủ yếu là do Vương Tiểu Oánh không muốn tiêu hết số tiền còn lại, nhưng sau khi nghe Triệu Uy nói phòng và tiền ăn có thể được thanh toán, Vương Tiểu Oánh lập tức chọn phòng tổng thống, dù sao đến lúc đó cô ta cũng có thể gia nhập, sao có thể chịu thiệt được.
Biết được số phòng, Lâm Nam lập tức xông lên, cô lễ tân cũng bấm điện thoại báo cảnh sát, báo có người đe dọa nhân viên khách sạn, để họ mau chóng đến.
Trong phòng tổng thống, Vương Tiểu Oánh đặt Lư Miêu Miêu lên giường lớn, làm nổi bật lên thân hình gợi cảm của nàng, làn da trắng hồng cùng gương mặt xinh xắn. Vì thuốc kích thích mà Triệu Uy sớm đã có phản ứng, nếu không phải do bất tiện đi lại thì hắn đã nhào tới rồi.
Thấy Triệu Uy sốt ruột như vậy, Vương Tiểu Oánh tự nhiên muốn nhân cơ hội kiếm chút lợi, tiến lên ôm cổ Triệu Uy, "Triệu công tử, có muốn tôi cũng tham gia vào cuộc chiến của các người không, tiện thể giúp anh hành động dễ dàng hơn."
Triệu Uy mắt đã đỏ ngầu vì dục vọng, căn bản không chịu được trêu chọc, một tay ôm chặt eo Vương Tiểu Oánh, động tay động chân thêm động cả miệng. Cuối cùng Vương Tiểu Oánh phải tránh ra.
"Triệu công tử tiếp theo chắc là muốn trả tiền rồi."
Vì dục vọng trỗi dậy mà Triệu Uy đã đồng ý với Vương Tiểu Oánh, chỉ cần tối nay hầu hạ hắn hài lòng, ngày mai trực tiếp cho cô ta 20 vạn tệ.
"Đã vậy thì chúng ta chơi điên cuồng một chút vậy." Vừa nói, Vương Tiểu Oánh vừa móc ra mặt trắng thuốc tiêm.
Trong ánh mắt không thể tin được của Triệu Uy, trước hết cô ta cho hắn tiêm nửa mũi, lần này Triệu Uy trực tiếp không cảm thấy đau đớn gì cả, chỉ thấy vô cùng thoải mái. Đồng thời lẩm bẩm: "Đồ tốt như vậy, trước kia bố không cho ta dùng."
Vương Tiểu Oánh thấy vậy bèn hướng nửa ống còn lại về phía Lư Miêu Miêu. Cô ta cởi nửa áo khoác len của Lư Miêu Miêu, để lộ cánh tay trắng nõn, "Lư Miêu Miêu, sau này cô sẽ là thành viên trong chúng ta."
Ngay khi mũi kim sắp chạm đến da thịt Lư Miêu Miêu thì cửa phòng tổng thống bị một cú đá văng ra. Bảo tiêu bên ngoài cửa sớm đã ngã dưới đất. Tiếng động lớn khiến ống tiêm trong tay Vương Tiểu Oánh rơi xuống.
Lâm Nam như thuấn di mà đến, nhìn thấy Lư Miêu Miêu nằm trên giường, hắn trực tiếp đá bay Vương Tiểu Oánh ra ngoài, nằm bất động trên mặt đất. Lâm Nam không dùng quá nhiều sức, chủ yếu là hắn không muốn để Vương Tiểu Oánh dễ dàng chết như vậy.
Sau khi kiểm tra Lư Miêu Miêu không bị thương ngoài da, Lâm Nam phát hiện thân thể nàng rất nóng, như là bị hạ thuốc. Lại nhìn Triệu Uy đang giơ tay lên làm cái thứ ba, Lâm Nam nhíu mày bóp nát nó.
Vốn đang đắm chìm trong khoái cảm cực độ do mặt trắng mang lại, cơn đau bất ngờ đã khiến mặt trắng cũng không thể áp chế nổi. Khi hắn ôm lấy trứng gà vỡ, mở mắt ra thì thấy mặt Lâm Nam, nỗi sợ hãi lập tức ập đến.
Cố chịu đau, "Lâm Nam, ngươi muốn làm gì, ta bây giờ là người tàn tật, không làm được gì, ngươi không thể..." Chưa nói xong Lâm Nam đã trực tiếp nhấc bánh xe phụ của xe lăn hắn lên ném xuống đất, sau đó bẻ gãy nốt cánh tay còn lại cùng một chân, giống như lần trước, Triệu Uy lần nữa đau đến ngất đi.
Giải quyết xong hai người kia, Lâm Nam phát hiện Lư Miêu Miêu tự cởi áo T-shirt trên người mình, để lộ ra bộ nội y màu hồng phấn. Lâm Nam vội vàng đắp chăn lên cho nàng, sau đó từ phía sau đỡ nàng ngồi dậy.
Trong tình huống không có ngân châm, Lâm Nam chỉ có thể thử xem có dùng chân khí ép thuốc ra được không. Lâm Nam đặt tay lên bụng Lư Miêu Miêu, thôi động chân khí, cách lớp da dẫn những thứ vừa ăn trong bụng lên.
Tay từ bụng lên ngực, rồi lên cổ, năm giây, mười giây... Một phút, Lư Miêu Miêu buồn nôn một tiếng rồi bắt đầu nôn mửa. Đến khi Lâm Nam cảm giác được dạ dày Lư Miêu Miêu đã trống rỗng thì hắn mới dừng thôi động chân khí lại. Sau khi bắt mạch thấy mọi thứ bình thường, Lâm Nam mới yên tâm.
Chiếc giường trắng lớn cũng bị nôn bao phủ, thậm chí trên người Lư Miêu Miêu cũng còn dính chút, Lâm Nam không hề ghê tởm mà cầm khăn lau giúp nàng, nghĩ bụng sẽ đưa nàng về rồi tắm rửa lại.
Lúc này Lư Miêu Miêu không còn bị thuốc kích thích khống chế nên đã tỉnh lại, Lâm Nam lúc này mới giúp nàng mặc áo T-shirt và áo khoác len vào.
Ngay lúc Lâm Nam định ôm Lư Miêu Miêu rời đi, chân hắn lại đạp phải nửa ống mặt trắng thuốc phiện, chưa kịp nhìn đó là gì thì đã thấy cảnh sát ập đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận