Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 28: Cấp tốc giải quyết, Kim gia thẻ đen
"Ai khi dễ con trai ta đứng ra đây."
Ám kình cường giả quả nhiên không giống, giọng nói cũng khác thường vang dội.
Lý Quốc Hoa định xông lên giải thích trước.
Lâm Nam biết không ổn, liền cản hắn lại.
"Cứ yên tâm! Để ta, cho ta một phút, nhất định để anh tiếp tục làm ăn."
Lâm Nam còn chưa đi tới, không ngờ Châu Khả Nghiên đã bước lên một bước, khiến người đại diện của nàng hết hồn.
Kim Thế Hiền là ai anh ta biết rõ, đó là một tài phiệt đỉnh cấp, dù có chứng cứ giám sát chuyện Kim Lỗi sai đàn em tối qua bắt Châu Khả Nghiên đi chăng nữa.
Thì cũng không thể trị tội được, huống hồ nếu việc này mà bị tung ra, thì Châu Khả Nghiên coi như hết đường làm minh tinh.
Đến lúc đó thiên hạ mỗi người một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết nàng.
Đáng tiếc muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.
Châu Khả Nghiên trực tiếp đối mặt Kim Thế Hiền nói: "Không ai khi dễ con trai ông, hắn gieo gió gặt bão thôi, ông là cha hắn mà bỏ mặc hắn làm xằng làm bậy, không biết đã hại bao nhiêu cô gái tử tế rồi, để tôi nói thì hai cha con các ông đều đáng bị trời đánh, chết không yên mồ."
Thực ra Châu Khả Nghiên cũng không biết tại sao mình muốn đứng ra.
Có lẽ là vì chuyện đêm qua, hoặc có lẽ là muốn giúp Lâm Nam tranh thủ thời gian rời đi.
Bởi vì năng lực của Kim Thế Hiền quá lớn, Châu Khả Nghiên sợ Lâm Nam gánh không nổi, dù sao mọi chuyện cũng là do mình mà ra, nếu không đứng ra lương tâm cắn rứt.
Kim Lỗi nghe Châu Khả Nghiên nói vậy, biết nàng đang giữ chân hắn giúp Lâm Nam kéo dài thời gian.
"Mày đúng là đồ gái đĩ, tao thấy mày thích thằng kia rồi! Đã vậy thì chúng mày cứ chờ chết chung đi!"
Nói xong định vung tay đánh người.
Cô trợ lý của Châu Khả Nghiên vừa định xông ra, thì Lâm Nam đã nhanh chân bước ra.
Vẫn là chiêu cũ, cách không quăng Kim Lỗi ra ngoài, đụng nát thêm một tấm kính.
"Anh Lý này, tấm kính vỡ chắc không rẻ nhỉ! Nếu đắt thì tìm người nhà họ Kim mà đòi bồi thường đi!"
Lý Quốc Hoa cười khổ không thôi, hắn còn tưởng Lâm Nam nói muốn nhờ hắn trả tiền.
Đi đòi Kim gia tiền sửa kính chẳng khác nào tự mình chuốc lấy nhục.
Lâm Nam cố tình thể hiện thực lực của mình ra, là để Kim gia biết khó mà lui, hắn cũng không muốn tiêu diệt cả nhà người ta, làm vậy quá ngạo mạn, còn sẽ đẩy bản thân lên đầu sóng ngọn gió.
Dù sao chuyện này quá phi logic.
Người bình thường có thể không hiểu chiêu này của Lâm Nam là có ý gì.
Nhưng Lâm Nam tin chắc Kim Thế Hiền hiểu rõ.
Quả nhiên, Kim Thế Hiền không còn vẻ kiêu ngạo và bao che con như vừa nãy nữa.
Thậm chí không cả thèm để ý tới con trai đang nằm dưới đất, chạy thẳng tới trước mặt Lâm Nam nói: "Tiền bối ra tay thật kinh thiên động địa, tiểu nhi có gì đắc tội, xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho hắn một mạng."
Lâm Nam không thể không bội phục Kim Thế Hiền, quả là người làm nên chuyện lớn, biết co được giãn được.
"Dễ nói, ta với lệnh công tử không có thù oán gì, dạy dỗ lại con cho tử tế là được! Lần này là gặp phải ta, nếu gặp phải những người khác ở Hoa Hạ thì Kim gia nhà ông cứ chờ mà biến mất đi nhé!"
Kim Thế Hiền vội vàng cúi người nói: "Vâng vâng vâng, sau này nhất định tôi sẽ quản giáo con mình cẩn thận, không để nó ra ngoài gây chuyện thị phi nữa."
Ai cũng thấy rõ Kim gia đã chọc nhầm người không nên chọc, Kim Lỗi được dìu dậy thì vẫn còn cố giãy giụa tiến lên.
"Thằng ranh mày có tư cách gì nói tao, Kim gia tao là...."
Chưa nói xong, Kim Thế Hiền đã tát hắn một cái.
"Im miệng, xin lỗi mau."
Kim Lỗi lớn ngần này lần đầu bị đánh, có hơi không tin.
Nhưng nhìn ánh mắt dữ tợn của cha, cùng bàn tay giơ cao, đành phải thốt ra ba chữ.
"Thật xin lỗi."
Thấy con trai xin lỗi rồi, Kim Thế Hiền thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sợ con mình ngốc không biết ai to ai nhỏ.
Sau đó ông lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen.
"Thưa tiên sinh, để tỏ chút áy náy, đây là thẻ đen cao cấp nhất của Kim gia, chỉ cần là cơ sở của Kim gia thì ngài có thể tiêu thoải mái, không cần đến một xu, mong ngài nhận cho."
Người xung quanh cho dù là Lý Quốc Hoa cũng hơi giật mình, năng lực của thẻ đen Kim gia quá lớn, ngay cả Từ Binh cũng không có.
Có tấm thẻ này không khác gì bản thân Kim Thế Hiền, đại diện cho một khối tài sản vô tận.
Thậm chí tấm thẻ này còn trân quý hơn cả một chiếc Maserati, vì dù sao các cơ sở của Kim gia có cả xe cộ.
Kim Thế Hiền giơ thẻ một hồi mà không thấy Lâm Nam nhận.
Ông bèn lên tiếng: "Mong tiên sinh nhận lấy tấm thẻ này, chứ không thì lòng tôi không yên."
Lâm Nam thầm nghĩ Kim Thế Hiền vẫn rất biết làm ăn, chỉ cần mình nhận tấm thẻ này.
Không những mọi chuyện trước đây xóa bỏ, mà ông còn có thể khoe khoang bên ngoài, rằng mình quen một hóa kình võ giả, giúp cơ sở của Kim gia sau này phát triển thuận lợi hơn.
Nhưng nghĩ lại thì thấy mình cũng chẳng mất gì, Kim Thế Hiền cũng đâu có bắt mình làm gì đâu, còn có thể xài chùa thẻ đen khiến bao người đỏ mắt kia.
Liền tiện tay nhận lấy tấm thẻ đen trong tay Kim Thế Hiền, tùy ý nhét vào túi quần.
Kim Thế Hiền vui vẻ khôn xiết.
Đồng thời nói tiếp: "Nếu tiên sinh không có việc gì, vậy tôi xin phép không làm phiền nữa."
Lúc này Lâm Nam cũng vui vẻ: "Dẫn nó vào viện kiểm tra một chút đi."
Kim Thế Hiền gật đầu, rồi cả đám người đỡ Kim Lỗi rời đi.
Lâm Nam chào hỏi Lý Quốc Hoa, rồi cũng muốn đi.
Châu Khả Nghiên vốn định cùng Lâm Nam đi chung, nhưng không ngờ bị fan phát hiện.
Không biết ai kêu lên một tiếng: "Người trong kia có phải là Châu Khả Nghiên không?"
Nói rồi liền rút giấy bút trong túi ra, ùa vào xin chữ ký, có một người rồi sẽ có người thứ hai.
Châu Khả Nghiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nam rời đi, mình thì ngồi ký chữ tại cửa hàng xe nửa tiếng đồng hồ.
Coi như là quảng cáo cho Maserati, mà không cần tốn phí.
Trên xe, Kim Thế Hiền khen Kim Lỗi.
"Mặc dù con suốt ngày gây chuyện, nhưng lần này còn tính là có chút đầu óc, không lao đầu vào chỗ chết, sau này phải khiêm tốn một chút, người tài giỏi có thừa, núi cao còn có núi cao hơn, Kim gia ta dù là tài phiệt đỉnh tiêm ở Bổng Tử Quốc, nhưng cũng không lường hết được nguy hiểm ở khắp nơi."
Kim Lỗi nhớ tới những lời đàn em mình nói, liền hỏi một cách không chắc chắn: "Cha, thằng nhóc kia thực sự là hóa kình cường giả sao?"
Kim Thế Hiền liếc thằng con ngu của mình: "Mày không phải đang nói nhảm sao? Nếu không tao đã cho nó đi gặp Diêm Vương rồi."
Lúc này Kim Lỗi mới nhận ra tầm quan trọng của luyện võ, chỉ có nắm đấm mạnh mới là đạo lý tuyệt đối.
"Cha có thể dạy con tập võ không?"
Kim Thế Hiền thở dài: "Sao, giờ mới thấy quan trọng à, lúc nhỏ bảo con siêng năng luyện võ con không chịu, giờ muộn rồi, dù con có nỗ lực nữa cũng khó mà phá được đỉnh ám kình."
Vé máy bay vẫn là vào buổi chiều ba giờ, không có việc gì Lâm Nam ra nước ngoài một chuyến, kiểu gì cũng phải mua chút đồ về.
Gần đó có một trung tâm thương mại lớn.
Đồ ăn và quần áo trong nước cũng có đủ cả, Lâm Nam không quan tâm.
Đến cửa hàng đồ xa xỉ đi một vòng, Lâm Nam chẳng để ý đến cái gì, ngược lại lại thấy thích một đôi đồng hồ Vacheron Constantin.
Đeo thử vào, lại thấy rất hợp với mình, chỉ không biết Lư Miêu Miêu có thích không.
Vì Lư Miêu Miêu không có ở đây, cho nên chỉ có thể lấy thêm vài loại dây đồng hồ.
Ám kình cường giả quả nhiên không giống, giọng nói cũng khác thường vang dội.
Lý Quốc Hoa định xông lên giải thích trước.
Lâm Nam biết không ổn, liền cản hắn lại.
"Cứ yên tâm! Để ta, cho ta một phút, nhất định để anh tiếp tục làm ăn."
Lâm Nam còn chưa đi tới, không ngờ Châu Khả Nghiên đã bước lên một bước, khiến người đại diện của nàng hết hồn.
Kim Thế Hiền là ai anh ta biết rõ, đó là một tài phiệt đỉnh cấp, dù có chứng cứ giám sát chuyện Kim Lỗi sai đàn em tối qua bắt Châu Khả Nghiên đi chăng nữa.
Thì cũng không thể trị tội được, huống hồ nếu việc này mà bị tung ra, thì Châu Khả Nghiên coi như hết đường làm minh tinh.
Đến lúc đó thiên hạ mỗi người một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết nàng.
Đáng tiếc muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.
Châu Khả Nghiên trực tiếp đối mặt Kim Thế Hiền nói: "Không ai khi dễ con trai ông, hắn gieo gió gặt bão thôi, ông là cha hắn mà bỏ mặc hắn làm xằng làm bậy, không biết đã hại bao nhiêu cô gái tử tế rồi, để tôi nói thì hai cha con các ông đều đáng bị trời đánh, chết không yên mồ."
Thực ra Châu Khả Nghiên cũng không biết tại sao mình muốn đứng ra.
Có lẽ là vì chuyện đêm qua, hoặc có lẽ là muốn giúp Lâm Nam tranh thủ thời gian rời đi.
Bởi vì năng lực của Kim Thế Hiền quá lớn, Châu Khả Nghiên sợ Lâm Nam gánh không nổi, dù sao mọi chuyện cũng là do mình mà ra, nếu không đứng ra lương tâm cắn rứt.
Kim Lỗi nghe Châu Khả Nghiên nói vậy, biết nàng đang giữ chân hắn giúp Lâm Nam kéo dài thời gian.
"Mày đúng là đồ gái đĩ, tao thấy mày thích thằng kia rồi! Đã vậy thì chúng mày cứ chờ chết chung đi!"
Nói xong định vung tay đánh người.
Cô trợ lý của Châu Khả Nghiên vừa định xông ra, thì Lâm Nam đã nhanh chân bước ra.
Vẫn là chiêu cũ, cách không quăng Kim Lỗi ra ngoài, đụng nát thêm một tấm kính.
"Anh Lý này, tấm kính vỡ chắc không rẻ nhỉ! Nếu đắt thì tìm người nhà họ Kim mà đòi bồi thường đi!"
Lý Quốc Hoa cười khổ không thôi, hắn còn tưởng Lâm Nam nói muốn nhờ hắn trả tiền.
Đi đòi Kim gia tiền sửa kính chẳng khác nào tự mình chuốc lấy nhục.
Lâm Nam cố tình thể hiện thực lực của mình ra, là để Kim gia biết khó mà lui, hắn cũng không muốn tiêu diệt cả nhà người ta, làm vậy quá ngạo mạn, còn sẽ đẩy bản thân lên đầu sóng ngọn gió.
Dù sao chuyện này quá phi logic.
Người bình thường có thể không hiểu chiêu này của Lâm Nam là có ý gì.
Nhưng Lâm Nam tin chắc Kim Thế Hiền hiểu rõ.
Quả nhiên, Kim Thế Hiền không còn vẻ kiêu ngạo và bao che con như vừa nãy nữa.
Thậm chí không cả thèm để ý tới con trai đang nằm dưới đất, chạy thẳng tới trước mặt Lâm Nam nói: "Tiền bối ra tay thật kinh thiên động địa, tiểu nhi có gì đắc tội, xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho hắn một mạng."
Lâm Nam không thể không bội phục Kim Thế Hiền, quả là người làm nên chuyện lớn, biết co được giãn được.
"Dễ nói, ta với lệnh công tử không có thù oán gì, dạy dỗ lại con cho tử tế là được! Lần này là gặp phải ta, nếu gặp phải những người khác ở Hoa Hạ thì Kim gia nhà ông cứ chờ mà biến mất đi nhé!"
Kim Thế Hiền vội vàng cúi người nói: "Vâng vâng vâng, sau này nhất định tôi sẽ quản giáo con mình cẩn thận, không để nó ra ngoài gây chuyện thị phi nữa."
Ai cũng thấy rõ Kim gia đã chọc nhầm người không nên chọc, Kim Lỗi được dìu dậy thì vẫn còn cố giãy giụa tiến lên.
"Thằng ranh mày có tư cách gì nói tao, Kim gia tao là...."
Chưa nói xong, Kim Thế Hiền đã tát hắn một cái.
"Im miệng, xin lỗi mau."
Kim Lỗi lớn ngần này lần đầu bị đánh, có hơi không tin.
Nhưng nhìn ánh mắt dữ tợn của cha, cùng bàn tay giơ cao, đành phải thốt ra ba chữ.
"Thật xin lỗi."
Thấy con trai xin lỗi rồi, Kim Thế Hiền thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sợ con mình ngốc không biết ai to ai nhỏ.
Sau đó ông lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen.
"Thưa tiên sinh, để tỏ chút áy náy, đây là thẻ đen cao cấp nhất của Kim gia, chỉ cần là cơ sở của Kim gia thì ngài có thể tiêu thoải mái, không cần đến một xu, mong ngài nhận cho."
Người xung quanh cho dù là Lý Quốc Hoa cũng hơi giật mình, năng lực của thẻ đen Kim gia quá lớn, ngay cả Từ Binh cũng không có.
Có tấm thẻ này không khác gì bản thân Kim Thế Hiền, đại diện cho một khối tài sản vô tận.
Thậm chí tấm thẻ này còn trân quý hơn cả một chiếc Maserati, vì dù sao các cơ sở của Kim gia có cả xe cộ.
Kim Thế Hiền giơ thẻ một hồi mà không thấy Lâm Nam nhận.
Ông bèn lên tiếng: "Mong tiên sinh nhận lấy tấm thẻ này, chứ không thì lòng tôi không yên."
Lâm Nam thầm nghĩ Kim Thế Hiền vẫn rất biết làm ăn, chỉ cần mình nhận tấm thẻ này.
Không những mọi chuyện trước đây xóa bỏ, mà ông còn có thể khoe khoang bên ngoài, rằng mình quen một hóa kình võ giả, giúp cơ sở của Kim gia sau này phát triển thuận lợi hơn.
Nhưng nghĩ lại thì thấy mình cũng chẳng mất gì, Kim Thế Hiền cũng đâu có bắt mình làm gì đâu, còn có thể xài chùa thẻ đen khiến bao người đỏ mắt kia.
Liền tiện tay nhận lấy tấm thẻ đen trong tay Kim Thế Hiền, tùy ý nhét vào túi quần.
Kim Thế Hiền vui vẻ khôn xiết.
Đồng thời nói tiếp: "Nếu tiên sinh không có việc gì, vậy tôi xin phép không làm phiền nữa."
Lúc này Lâm Nam cũng vui vẻ: "Dẫn nó vào viện kiểm tra một chút đi."
Kim Thế Hiền gật đầu, rồi cả đám người đỡ Kim Lỗi rời đi.
Lâm Nam chào hỏi Lý Quốc Hoa, rồi cũng muốn đi.
Châu Khả Nghiên vốn định cùng Lâm Nam đi chung, nhưng không ngờ bị fan phát hiện.
Không biết ai kêu lên một tiếng: "Người trong kia có phải là Châu Khả Nghiên không?"
Nói rồi liền rút giấy bút trong túi ra, ùa vào xin chữ ký, có một người rồi sẽ có người thứ hai.
Châu Khả Nghiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nam rời đi, mình thì ngồi ký chữ tại cửa hàng xe nửa tiếng đồng hồ.
Coi như là quảng cáo cho Maserati, mà không cần tốn phí.
Trên xe, Kim Thế Hiền khen Kim Lỗi.
"Mặc dù con suốt ngày gây chuyện, nhưng lần này còn tính là có chút đầu óc, không lao đầu vào chỗ chết, sau này phải khiêm tốn một chút, người tài giỏi có thừa, núi cao còn có núi cao hơn, Kim gia ta dù là tài phiệt đỉnh tiêm ở Bổng Tử Quốc, nhưng cũng không lường hết được nguy hiểm ở khắp nơi."
Kim Lỗi nhớ tới những lời đàn em mình nói, liền hỏi một cách không chắc chắn: "Cha, thằng nhóc kia thực sự là hóa kình cường giả sao?"
Kim Thế Hiền liếc thằng con ngu của mình: "Mày không phải đang nói nhảm sao? Nếu không tao đã cho nó đi gặp Diêm Vương rồi."
Lúc này Kim Lỗi mới nhận ra tầm quan trọng của luyện võ, chỉ có nắm đấm mạnh mới là đạo lý tuyệt đối.
"Cha có thể dạy con tập võ không?"
Kim Thế Hiền thở dài: "Sao, giờ mới thấy quan trọng à, lúc nhỏ bảo con siêng năng luyện võ con không chịu, giờ muộn rồi, dù con có nỗ lực nữa cũng khó mà phá được đỉnh ám kình."
Vé máy bay vẫn là vào buổi chiều ba giờ, không có việc gì Lâm Nam ra nước ngoài một chuyến, kiểu gì cũng phải mua chút đồ về.
Gần đó có một trung tâm thương mại lớn.
Đồ ăn và quần áo trong nước cũng có đủ cả, Lâm Nam không quan tâm.
Đến cửa hàng đồ xa xỉ đi một vòng, Lâm Nam chẳng để ý đến cái gì, ngược lại lại thấy thích một đôi đồng hồ Vacheron Constantin.
Đeo thử vào, lại thấy rất hợp với mình, chỉ không biết Lư Miêu Miêu có thích không.
Vì Lư Miêu Miêu không có ở đây, cho nên chỉ có thể lấy thêm vài loại dây đồng hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận