Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 125: Mở Lafite, bịa đặt Lư Miêu Miêu giấu nghề vòng tay

Cái người kia đứng lên đi về phía tủ rượu đằng sau.
"Thầy Điền, lần trước bạn trai cô mời chúng ta ăn cơm, đông người quá, uống rượu vang đỏ không đã thèm, hôm nay cơ hội tốt thế này, mọi người cũng đều khát nước, hay là mở một chai rượu đỏ uống hát đi."
Mấy người khác cũng đều phát hiện ra tủ rượu ở bên này, nhao nhao chạy tới xem xét.
Bởi vì Lâm Nam và hai người kia đều không uống được rượu, nên trong tủ rượu cũng chỉ có chai Lafite lần trước ông Lưu tặng, bất quá còn lại tầm mười chai, nhìn qua vẫn rất nhiều.
Đám người nhìn thấy khoảng mười chai rượu đỏ y hệt nhau, lập tức đói khát không chịu nổi, phụ họa nói: "Thầy Hạ nói đúng đấy, lần trước còn chưa biết rượu vang đỏ cao cấp có vị gì, không biết lần này thầy Điền có nỡ lấy rượu nhà mình ra đãi chúng ta không?"
Lại có người nói: "Thầy Điền ở văn phòng luôn hào phóng, bây giờ đến nhà cô ấy, sao có thể keo kiệt được, nhất định sẽ mời chúng ta uống, cô nói đi! thầy Điền."
Lúc này bị nâng lên cao Điền Vũ Hàn không biết phải nói thế nào.
Từ chối thì sau này chắc chắn sẽ bị coi thường, trong nhà mình nhiều như vậy, lại không nỡ lấy ra chia sẻ.
Nhưng mà không từ chối thì, mình lại không phải là chủ nhân của mấy chai rượu này, một khi bị người chủ nhà phát hiện ra, đến lúc đó không chỉ là bồi thường tiền nữa, mà còn bị tố vào tội trộm cắp.
Nghĩ đến đây Điền Vũ Hàn đã có chút hối hận vì đã đưa đám người này tới, làm cho hiện tại mình đâm lao phải theo lao.
"Được không vậy! Thầy Điền."
Thấy Điền Vũ Hàn không trả lời, mọi người đều đang thúc giục, thậm chí thầy Hạ phụ đạo viên còn đã lấy chai Lafite ra rồi.
Lúc này chỉ có Lư Miêu Miêu biết rõ trong lòng Điền Vũ Hàn đang nghĩ gì, dù sao loại kịch bản này, nàng ở trong tiểu thuyết đã từng viết qua, đơn giản là đang muốn tìm lý do gì đó để ngăn cản mọi người uống rượu vang đỏ ở đây.
Quả nhiên, Điền Vũ Hàn đưa tay giật lại chai Lafite, rồi lại bỏ nó vào tủ rượu.
"Hôm nay chúng ta lái xe tới, vẫn là không nên uống rượu thì hơn, với cả ta đã bảo người ta đun nước cho các cô rồi, cái này còn giải khát hơn rượu vang đỏ nhiều."
Nghe xong lời này, mọi người đều định từ bỏ.
Hạ Thanh Tú, người có chút hiểu biết về rượu vang đỏ nhìn chữ nước ngoài trên thân chai, cùng với con số 82, "Chỉ là tiếc cho chai rượu vang đỏ ngon như thế, chúng ta không được nếm thử."
Thấy vậy Điền Vũ Hàn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, sau này còn có cơ hội mời mọi người uống, giờ cứ uống chút nước đã nhé!"
Lư Miêu Miêu vẫn luôn im lặng ở bên cạnh bỗng lên tiếng.
"Thầy Điền đừng nhỏ mọn thế chứ? Mọi người có dễ gì đến nhà cô chơi một lần, uống chút rượu vang đỏ thì sao, tôi nhớ ba cô cũng rất thích."
Vị phụ đạo viên trẻ tuổi bị mua chuộc thấy thế liền nói: "Thầy Điền đã bảo là lái xe không uống rượu, đây là cũng vì sự an toàn của mọi người mà cân nhắc thôi, cô đừng có mà xúi giục mọi người ở đây."
Điền Vũ Hàn cảm kích nhìn về phía anh ta.
Đáng tiếc Lư Miêu Miêu không cho cơ hội, "Đó chỉ là cái cớ thôi, cô biết đây là đâu không? Đây là khu biệt thự Ngô Đồng vịnh, cái gì bên trong cũng có dịch vụ, chuyên có người chở giùm nhiều lắm, với cả còn không mất tiền, bảo đảm đưa mọi người về đến tận nhà an toàn."
"Nói thế thầy Điền cô không phải là không biết chứ?"
Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn lên người Điền Vũ Hàn.
Trong lòng cô hận Lư Miêu Miêu đến tận xương, hận không thể xé nát miệng của Lư Miêu Miêu.
Nhưng ngoài mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, đưa ra cái quyết định mà sau này cô sẽ phải hối hận.
"Sao tôi lại không biết chứ, đã Lư lão sư đã nói như vậy rồi, thì tôi liều mình bị ba tôi la một trận, sẽ mở một chai cho mọi người vậy."
Nói rồi lấy dụng cụ mở chai và ly rượu từ trong tủ.
Đám người nhìn thấy liền reo hò vạn tuế.
Khi ly rượu đã được rót, vừa vặn thiếu một ly, Điền Vũ Hàn không chút do dự mà không rót cho Lư Miêu Miêu.
Phụ đạo viên bị mua chuộc mỉa mai: "Xin lỗi thầy Lư, hôm nay chắc là cô không có cơ hội nếm thử rượu vang đỏ quý giá như thế rồi."
Hạ Thanh Tú cũng lộ ra vẻ tiếc nuối.
"Tôi cũng hơi có chút nghiên cứu về rượu vang đỏ, nếu đoán không sai, mấy chai rượu vang đỏ này đều là Lafite năm 1982, một chai đều có giá 100 vạn, hơn nữa là có tiền cũng chưa chắc mua được, đời này được uống một lần thế này là quá đủ rồi, đáng tiếc là thầy Lư không có phần."
Điền Vũ Hàn đang rót rượu thì tay khựng lại, nghe nói hơn 100 vạn mà còn là có giá không mua được, lập tức bỏ luôn ý định đi mua chai khác, mà bắt đầu tính toán đến mẫu thân mình.
Bởi vì mẫu thân cô làm ở khu biệt thự Ngô Đồng vịnh nhiều năm như vậy, Điền Vũ Hàn cũng tiếp xúc không ít với những nhân vật giàu có, bọn họ đối với tiền không có khái niệm gì cả.
Với cả từ Trương Tố Trinh, cô biết được chủ nhân biệt thự số ba rất khiêm tốn, đối với bà ấy rất tốt.
Cho nên chỉ cần nhờ mẹ cô nói một câu rượu vang đỏ là do bà sơ ý đánh vỡ, nói lại chuyện đời mình bi thảm một chút, đến lúc đó có khi một xu cũng không phải đền.
Cô ổn định lại tâm trạng, rót hết một chai Lafite ra, mấy người nâng ly cùng uống.
"Không hổ là rượu vang đỏ 100 vạn một chai, tôi không nỡ uống nhiều."
"Đúng đấy, thầy Điền, tôi có thể mang một ít về cho người nhà tôi nếm thử không?"

Ngay lúc mấy người đang nói chuyện, Lư Miêu Miêu bị bỏ rơi ở một bên cũng không tức giận, trực tiếp đi lên lầu.
Đến khi nàng lấy chén nước của mình rót đầy nước sôi để nguội, người khác mới phát hiện ra nàng đã làm gì.
Điền Vũ Hàn hoảng sợ, lập tức quát lên.
"Thầy Lư, tôi không phải đã nói là không cho phép các cô lên lầu sao? Sao cô lại đi lung tung trong nhà người khác thế?"
Những người xung quanh nhận ân huệ lớn từ Điền Vũ Hàn, cũng đứng ra bày mưu tính kế thay cô ấy, "Thầy Điền cô ta có phải đã cầm nhầm ly nước của nhà cô rồi không, mau kêu bảo vệ bắt cô ta lại đi."
"Cô mau xem xem trong nhà có mất đồ gì không."
Lư Miêu Miêu làm như không nghe thấy gì, cứ thản nhiên ngồi ở ghế sa lon uống nước vừa chơi điện thoại.
Vòng tay phỉ thúy Đế Vương Lục vừa lộ ra.
Bởi vì dạo gần đây cô không chú ý đến nàng luôn đeo, nên có người bắt đầu bịa đặt chuyện, "Thầy Điền tôi nhớ hình như thầy Lư không có vòng tay mà, cô nhìn xem chiếc vòng trên tay cô ta có phải của nhà cô không, trông có vẻ rất đắt tiền."
Vốn dĩ vòng tay phỉ thúy đã rất trong, nếu không cũng sẽ không có giá trị như thế.
Cộng thêm việc nó được đeo trên tay Lư Miêu Miêu càng làm nó đẹp lên, cho nên dù là người không hiểu gì cũng liếc mắt nhìn cũng thấy được nó không hề rẻ.
Ngay cả Điền Vũ Hàn cũng coi như là Lư Miêu Miêu thật sự đã trộm vòng tay trong nhà cô, nếu chuyện này đến tai chủ nhân biệt thự số ba thì chắc chắn sẽ xong.
"Thầy Lư cô mau trả lại chỗ cũ đi, nếu mẹ tôi mà biết có người ăn trộm đồ của bà ấy, cô sẽ phải đi tù đấy."
Thấy Điền Vũ Hàn vẫn còn nhân hậu như vậy, Hạ Thanh Tú nói: "Thầy Điền, chuyện này vẫn nên nhờ các chú công an đến xử lý thì hơn, cũng để thầy Lư nhớ lâu, đừng có mà tùy tiện cầm đồ của người khác."
"Thầy Hạ nói đúng, mau báo cảnh sát đi."
Đáng tiếc là Điền Vũ Hàn vẫn luôn bày tỏ muốn cho Lư Miêu Miêu một cơ hội, nếu báo cảnh sát thì đời nàng coi như xong.
Trong khi mọi người đang ca ngợi tấm lòng Bồ Tát của cô, thì Lư Miêu Miêu để ly nước xuống, đứng dậy giơ điện thoại lên.
"Thầy Điền mọi người đều nói như vậy rồi, nếu cô không báo cảnh sát thì để tôi báo vậy!"
Sắc mặt của Điền Vũ Hàn trở nên khó coi, cô túm lấy điện thoại.
"Cho cô cơ hội rồi mà cô không chịu, nhất định phải để tôi đưa cô vào đồn công an, hủy hoại cả đời của cô, rồi lại để người khác nói tôi là người lãnh huyết vô tình sao?"
"Thôi đi, bây giờ cô trả vòng tay cho tôi thì coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận