Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống
Chương 175: Một mình thấy Long Trác
Chương 175: Một mình gặp Long Trác
Mặc dù Hà Siêu là tổng giám đốc, nhưng người có tiếng nói cuối cùng ở Hỗ Thành Thiên Ngu truyền thông vẫn là Lâm Nam.
Cho nên, đối mặt với câu hỏi của Lâm Nam, hắn cười nói: "Lão bản nói đùa, ngài nói đi hướng đông, tôi nào dám đi hướng tây."
Câu nói này không những trả lời câu hỏi của Lâm Nam mà còn mượn cơ hội khen lấy lòng Lâm Nam một phen.
"Đi, nói như vậy, cơ hội công ty cho anh, nhưng nếu không đạt được lợi nhuận thì nói thế nào?"
Cơ hội đang ở trước mắt, Vân Đóa đương nhiên không thể từ bỏ.
"Tôi nguyện ý ký hợp đồng B cấp một năm với công ty, chỉ cần công ty chịu cho tôi cơ hội."
Lời này vừa thốt ra, Hà Siêu cũng không khỏi bội phục Vân Đóa.
Hợp đồng này người khác không biết, nhưng với tư cách tổng giám đốc của Hỗ Thành Thiên Ngu truyền thông, hắn sao có thể không biết?
Loại hợp đồng này vốn là dành cho những người mới vào nghề, nó không khác gì giấy bán thân, đủ loại điều khoản hiệp ước bất bình đẳng có thể muốn mạng người.
Lâm Nam không hiểu hợp đồng B cấp là có ý gì, cũng không muốn phí não tìm hiểu, đã Vân Đóa đưa ra thì chắc chắn có đạo lý riêng của cô ấy, nhìn phản ứng của Hà Siêu thì có vẻ cũng có lợi cho công ty.
"Đã vậy thì Hà Siêu cứ xem rồi sắp xếp đi!"
Toàn bộ sự việc xảy ra ở đây đều được Châu Khả Nghiên thu hết vào mắt.
Thật lòng mà nói, Vân Đóa xem như tiền bối của cô.
Khi Châu Khả Nghiên vừa mới đến Hỗ Thành Thiên Ngu truyền thông, quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm.
Nhưng có lẽ là do vướng bận thế lực gia tộc họ Châu, tài nguyên mà tầng lớp lãnh đạo của Hỗ Thành Thiên Ngu truyền thông ưu ái dành cho cô rõ ràng quá mức.
Điều này giúp cho cô những năm này lăn lộn trong giới giải trí rất thuận buồm xuôi gió, nhưng tất cả đều được xây dựng trên sự thống khổ của tiền bối Vân Đóa.
Dần dần Châu Khả Nghiên cũng nhận ra điều này.
Ban đầu cô muốn nói chuyện với Vân Đóa, muốn nhường lại một phần tài nguyên, nhưng không ngờ rằng chỉ hơi lơ đãng, quan hệ giữa hai người đã trở nên căng thẳng như nước với lửa.
Vân Đóa cho rằng Châu Khả Nghiên đang giả nhân giả nghĩa, thương hại mèo khóc chuột, tài nguyên mà cô nhường lại chắc chắn là có mục đích gì đó.
Thậm chí chưa nói được vài câu đã bị Vân Đóa đuổi ra ngoài.
Hôm nay Vân Đóa phải cầu cạnh Lâm Nam, Châu Khả Nghiên cho rằng đây là một cơ hội tốt để xoa dịu mối quan hệ giữa hai người.
Cho nên không chút do dự tiến lên.
"Lão bản, ở chỗ tôi có một vai diễn có thể sắp xếp cho tiền bối Vân Đóa thử sức."
Vân Đóa vừa nghe người lên tiếng là Châu Khả Nghiên thì tâm trạng đang vui vẻ bỗng chốc tan biến.
Phản ứng đầu tiên của cô là vai diễn này chắc chắn có bẫy.
Nhưng lời tiếp theo của Hà Siêu lại khiến Vân Đóa vô cùng bất ngờ, bởi vì vai diễn này lại là vai nữ chính trong bộ phim mới của Dịch Mưu.
Ai cũng biết Dịch Mưu là một đạo diễn nổi tiếng ở Hoa Hạ, việc tham gia bộ phim của ông đã là sự khẳng định đối với diễn viên.
Hơn nữa còn là vai nữ chính, đây là thứ mà bao nhiêu người mong cũng không được.
Trong thâm tâm của Vân Đóa, nếu thật sự không có cái bẫy nào thì bộ phim này sẽ giúp cô trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Nhưng Châu Khả Nghiên thật sự có lòng tốt như vậy sao?
Lúc này Hà Siêu lên tiếng xác nhận lần nữa: "Khả Nghiên, cô phải suy nghĩ kỹ, bộ phim của đạo diễn Dịch Mưu lần này có liên quan đến lịch sử Hoa Hạ, bộ phim này chắc chắn sẽ gây sốt ở Hoa Hạ, cơ hội quan trọng như vậy mà cô lại nhường đi sao."
Nghe vậy, trong lòng Vân Đóa vẫn cảm thấy không thoải mái, dù có thay đổi thế nào thì công ty vẫn luôn thiên vị Châu Khả Nghiên.
Nhưng lúc này, cô vẫn hy vọng Châu Khả Nghiên sẽ dành vai diễn này cho mình.
Châu Khả Nghiên cũng không để cô thất vọng: "Lão bản, công ty tốn rất nhiều công sức mới có được vai nữ chính này, đương nhiên phải dựa vào nó để lấy lại những gì đã mất, nhưng kinh nghiệm đóng phim cổ trang của tôi thì tạm thời còn thiếu, tiền bối Vân Đóa thì lại khác, danh tiếng của chị ấy đều được tạo nên từ phim cổ trang, tôi tin chị ấy chắc chắn có thể đảm nhiệm vai diễn này, và nhất định sẽ nổi đình đám."
Sau khi Châu Khả Nghiên giải thích một hồi, Hà Siêu bỗng như tỉnh ngộ ra: "Nói thật sự rất có lý, vừa rồi đúng là tôi thiển cận."
Vân Đóa mừng như điên: "Lão bản, ý của ngài là đồng ý?"
Hà Siêu nhìn thoáng qua Lâm Nam.
Đáp lại là: "Đừng nhìn tôi, tôi chỉ quan tâm lợi nhuận của công ty thôi, còn lại thì anh tự quyết đi."
Hà Siêu cũng hạ quyết tâm: "Đã như vậy, ngày mai tôi sẽ đến chỗ đạo diễn Dịch Mưu một chuyến, Vân Đóa cô đừng làm chúng tôi thất vọng đấy."
Vân Đóa kích động đến mức muốn quỳ xuống,
Lại một lần nữa uống cạn ly rượu vang đỏ: "Xin yên tâm."
Sau đó là thời khắc Hà Siêu, Châu Khả Nghiên, Vân Đóa ba người bàn bạc chi tiết.
Trịnh Bản Nghiệp thì được Lâm Nam phái đi gặp Mã Thiên Sinh, ông chủ cũ của mình.
Vừa rồi người đông, hắn tiến lên mời rượu nhưng Lâm Nam không kịp đáp lại, chắc hẳn lúc này trong lòng ông ta đang rất khó chịu.
Lâm Nam nghĩ đến trước đây ông ta cũng đối xử với mình không tệ, hơn nữa việc sa thải mình cũng không phải ý của ông ta, nên mới để Trịnh Bản Nghiệp đi thương lượng một chút.
Cũng coi như làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa Cự Tượng Khoa Kỹ và Linh Miêu Khoa Kỹ, tránh để cho ông chủ cũ của mình rơi vào cảnh đường cùng.
Quả nhiên giống như Lâm Nam dự đoán, Mã Thiên Sinh mời rượu nhưng Lâm Nam không đáp lại, sau khi trở về ông ta lẩm bẩm mắng rất lâu:
"Giả bộ cái gì chứ, trước đây chẳng phải là kiếm cơm nhờ vào tay ta sao?"
"Đừng tưởng rằng chỉ nổi một trò chơi thì có thể kê cao gối mà ngủ."
"Penguin đang ở trên đường, cứ chờ mà xem!"
Nhưng sau khi Trịnh Bản Nghiệp đến, ông ta vẫn thể hiện thái độ cung kính ra ngoài:
"Hôm nay gặp mặt, Trịnh tổng quả nhiên là tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ mà đã có thể..."
Ông ta vòng vo một hồi, làm cho Trịnh Bản Nghiệp cũng khó khăn lắm mới nói được vào chuyện chính.
Dù sao hiện tại thế yếu là Linh Miêu Khoa Kỹ, đã ông chủ của người ta không nóng vội thì Trịnh Bản Nghiệp lại càng không nóng nảy.
Về phần Trần Lâm thì cũng đi gặp mặt một vài quan chức, tóm lại là mượn thế lực của Lâm Nam hiện tại, để một vài người có thiện cảm hơn với Lam Hồ Điện Ảnh, tạo thuận lợi cho công việc.
Dù sao nếu là bình thường, không những phải đi một vòng trên bàn tiệc, bọn họ chắc chắn còn phải ra tay lấy một ít về nhà.
Nếu tiết kiệm được chỗ chi tiêu này, công ty nhất định sẽ cho ra đời càng nhiều tác phẩm ưu tú hơn nữa.
Lâm Nam thì lại rơi vào nhàn hạ.
Định đi tìm vợ của mình, nhưng không ngờ rằng lại bị Lưu lão gia tử ngăn cản lại:
"Đi theo ta."
Lâm Nam nhìn về phía vợ của mình, trong trường hợp này anh vẫn có chút không yên tâm khi vợ mình không nằm trong tầm mắt của anh.
Thấy vậy, Lưu lão gia tử cười lắc đầu: "Yên tâm đi! Ở đây không ai có thể gây bất lợi cho vợ con, huống hồ còn có tôn nữ của ta ở bên cạnh."
Nghĩ kỹ thì cũng đúng, nếu địa bàn của Long gia mà thật sự có chuyện thì chỉ sợ toàn bộ Hoa Hạ cũng phải có vấn đề.
Sau đó không còn do dự nữa, đi theo Lưu lão gia tử vào trong quán rượu.
Đi ngang qua nơi Long Trác vừa rồi bị vây lại, giờ chỉ còn lại người của mấy gia tộc lớn ở Hỗ Thành, Long Trác đã không thấy đâu.
"Lưu lão gia tử, chúng ta đây là đi gặp Long Trác sao?"
Thấy Lưu lão gia tử gật đầu, Lâm Nam tiếp tục:
"Nếu tôi đoán không sai thì ông ta tìm tôi chắc chắn là vì vợ của tôi."
"Chỉ là vì sao lại không cho vợ tôi đi cùng?"
Lâm Nam lải nhải không ngừng, Lưu lão gia tử cũng không nói thêm gì.
Hai người đi thẳng vào một căn phòng.
Còn chưa mở cửa, Lâm Nam đã cảm nhận được bên trong có một luồng khí tức quen thuộc, không nghi ngờ gì chính là Long Trác.
Nhưng ngoài ra anh còn cảm nhận được chân khí của ông ta đang vận động.
"Đây là muốn ra tay với mình sao?"
"Chẳng lẽ ông ta không biết thủ đoạn của mình?"
"Không nên như vậy chứ!"
Lưu lão gia tử hướng về phía chốt cửa hất cằm, ra hiệu Lâm Nam mở cửa đi vào.
Mặc dù Hà Siêu là tổng giám đốc, nhưng người có tiếng nói cuối cùng ở Hỗ Thành Thiên Ngu truyền thông vẫn là Lâm Nam.
Cho nên, đối mặt với câu hỏi của Lâm Nam, hắn cười nói: "Lão bản nói đùa, ngài nói đi hướng đông, tôi nào dám đi hướng tây."
Câu nói này không những trả lời câu hỏi của Lâm Nam mà còn mượn cơ hội khen lấy lòng Lâm Nam một phen.
"Đi, nói như vậy, cơ hội công ty cho anh, nhưng nếu không đạt được lợi nhuận thì nói thế nào?"
Cơ hội đang ở trước mắt, Vân Đóa đương nhiên không thể từ bỏ.
"Tôi nguyện ý ký hợp đồng B cấp một năm với công ty, chỉ cần công ty chịu cho tôi cơ hội."
Lời này vừa thốt ra, Hà Siêu cũng không khỏi bội phục Vân Đóa.
Hợp đồng này người khác không biết, nhưng với tư cách tổng giám đốc của Hỗ Thành Thiên Ngu truyền thông, hắn sao có thể không biết?
Loại hợp đồng này vốn là dành cho những người mới vào nghề, nó không khác gì giấy bán thân, đủ loại điều khoản hiệp ước bất bình đẳng có thể muốn mạng người.
Lâm Nam không hiểu hợp đồng B cấp là có ý gì, cũng không muốn phí não tìm hiểu, đã Vân Đóa đưa ra thì chắc chắn có đạo lý riêng của cô ấy, nhìn phản ứng của Hà Siêu thì có vẻ cũng có lợi cho công ty.
"Đã vậy thì Hà Siêu cứ xem rồi sắp xếp đi!"
Toàn bộ sự việc xảy ra ở đây đều được Châu Khả Nghiên thu hết vào mắt.
Thật lòng mà nói, Vân Đóa xem như tiền bối của cô.
Khi Châu Khả Nghiên vừa mới đến Hỗ Thành Thiên Ngu truyền thông, quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm.
Nhưng có lẽ là do vướng bận thế lực gia tộc họ Châu, tài nguyên mà tầng lớp lãnh đạo của Hỗ Thành Thiên Ngu truyền thông ưu ái dành cho cô rõ ràng quá mức.
Điều này giúp cho cô những năm này lăn lộn trong giới giải trí rất thuận buồm xuôi gió, nhưng tất cả đều được xây dựng trên sự thống khổ của tiền bối Vân Đóa.
Dần dần Châu Khả Nghiên cũng nhận ra điều này.
Ban đầu cô muốn nói chuyện với Vân Đóa, muốn nhường lại một phần tài nguyên, nhưng không ngờ rằng chỉ hơi lơ đãng, quan hệ giữa hai người đã trở nên căng thẳng như nước với lửa.
Vân Đóa cho rằng Châu Khả Nghiên đang giả nhân giả nghĩa, thương hại mèo khóc chuột, tài nguyên mà cô nhường lại chắc chắn là có mục đích gì đó.
Thậm chí chưa nói được vài câu đã bị Vân Đóa đuổi ra ngoài.
Hôm nay Vân Đóa phải cầu cạnh Lâm Nam, Châu Khả Nghiên cho rằng đây là một cơ hội tốt để xoa dịu mối quan hệ giữa hai người.
Cho nên không chút do dự tiến lên.
"Lão bản, ở chỗ tôi có một vai diễn có thể sắp xếp cho tiền bối Vân Đóa thử sức."
Vân Đóa vừa nghe người lên tiếng là Châu Khả Nghiên thì tâm trạng đang vui vẻ bỗng chốc tan biến.
Phản ứng đầu tiên của cô là vai diễn này chắc chắn có bẫy.
Nhưng lời tiếp theo của Hà Siêu lại khiến Vân Đóa vô cùng bất ngờ, bởi vì vai diễn này lại là vai nữ chính trong bộ phim mới của Dịch Mưu.
Ai cũng biết Dịch Mưu là một đạo diễn nổi tiếng ở Hoa Hạ, việc tham gia bộ phim của ông đã là sự khẳng định đối với diễn viên.
Hơn nữa còn là vai nữ chính, đây là thứ mà bao nhiêu người mong cũng không được.
Trong thâm tâm của Vân Đóa, nếu thật sự không có cái bẫy nào thì bộ phim này sẽ giúp cô trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Nhưng Châu Khả Nghiên thật sự có lòng tốt như vậy sao?
Lúc này Hà Siêu lên tiếng xác nhận lần nữa: "Khả Nghiên, cô phải suy nghĩ kỹ, bộ phim của đạo diễn Dịch Mưu lần này có liên quan đến lịch sử Hoa Hạ, bộ phim này chắc chắn sẽ gây sốt ở Hoa Hạ, cơ hội quan trọng như vậy mà cô lại nhường đi sao."
Nghe vậy, trong lòng Vân Đóa vẫn cảm thấy không thoải mái, dù có thay đổi thế nào thì công ty vẫn luôn thiên vị Châu Khả Nghiên.
Nhưng lúc này, cô vẫn hy vọng Châu Khả Nghiên sẽ dành vai diễn này cho mình.
Châu Khả Nghiên cũng không để cô thất vọng: "Lão bản, công ty tốn rất nhiều công sức mới có được vai nữ chính này, đương nhiên phải dựa vào nó để lấy lại những gì đã mất, nhưng kinh nghiệm đóng phim cổ trang của tôi thì tạm thời còn thiếu, tiền bối Vân Đóa thì lại khác, danh tiếng của chị ấy đều được tạo nên từ phim cổ trang, tôi tin chị ấy chắc chắn có thể đảm nhiệm vai diễn này, và nhất định sẽ nổi đình đám."
Sau khi Châu Khả Nghiên giải thích một hồi, Hà Siêu bỗng như tỉnh ngộ ra: "Nói thật sự rất có lý, vừa rồi đúng là tôi thiển cận."
Vân Đóa mừng như điên: "Lão bản, ý của ngài là đồng ý?"
Hà Siêu nhìn thoáng qua Lâm Nam.
Đáp lại là: "Đừng nhìn tôi, tôi chỉ quan tâm lợi nhuận của công ty thôi, còn lại thì anh tự quyết đi."
Hà Siêu cũng hạ quyết tâm: "Đã như vậy, ngày mai tôi sẽ đến chỗ đạo diễn Dịch Mưu một chuyến, Vân Đóa cô đừng làm chúng tôi thất vọng đấy."
Vân Đóa kích động đến mức muốn quỳ xuống,
Lại một lần nữa uống cạn ly rượu vang đỏ: "Xin yên tâm."
Sau đó là thời khắc Hà Siêu, Châu Khả Nghiên, Vân Đóa ba người bàn bạc chi tiết.
Trịnh Bản Nghiệp thì được Lâm Nam phái đi gặp Mã Thiên Sinh, ông chủ cũ của mình.
Vừa rồi người đông, hắn tiến lên mời rượu nhưng Lâm Nam không kịp đáp lại, chắc hẳn lúc này trong lòng ông ta đang rất khó chịu.
Lâm Nam nghĩ đến trước đây ông ta cũng đối xử với mình không tệ, hơn nữa việc sa thải mình cũng không phải ý của ông ta, nên mới để Trịnh Bản Nghiệp đi thương lượng một chút.
Cũng coi như làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa Cự Tượng Khoa Kỹ và Linh Miêu Khoa Kỹ, tránh để cho ông chủ cũ của mình rơi vào cảnh đường cùng.
Quả nhiên giống như Lâm Nam dự đoán, Mã Thiên Sinh mời rượu nhưng Lâm Nam không đáp lại, sau khi trở về ông ta lẩm bẩm mắng rất lâu:
"Giả bộ cái gì chứ, trước đây chẳng phải là kiếm cơm nhờ vào tay ta sao?"
"Đừng tưởng rằng chỉ nổi một trò chơi thì có thể kê cao gối mà ngủ."
"Penguin đang ở trên đường, cứ chờ mà xem!"
Nhưng sau khi Trịnh Bản Nghiệp đến, ông ta vẫn thể hiện thái độ cung kính ra ngoài:
"Hôm nay gặp mặt, Trịnh tổng quả nhiên là tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ mà đã có thể..."
Ông ta vòng vo một hồi, làm cho Trịnh Bản Nghiệp cũng khó khăn lắm mới nói được vào chuyện chính.
Dù sao hiện tại thế yếu là Linh Miêu Khoa Kỹ, đã ông chủ của người ta không nóng vội thì Trịnh Bản Nghiệp lại càng không nóng nảy.
Về phần Trần Lâm thì cũng đi gặp mặt một vài quan chức, tóm lại là mượn thế lực của Lâm Nam hiện tại, để một vài người có thiện cảm hơn với Lam Hồ Điện Ảnh, tạo thuận lợi cho công việc.
Dù sao nếu là bình thường, không những phải đi một vòng trên bàn tiệc, bọn họ chắc chắn còn phải ra tay lấy một ít về nhà.
Nếu tiết kiệm được chỗ chi tiêu này, công ty nhất định sẽ cho ra đời càng nhiều tác phẩm ưu tú hơn nữa.
Lâm Nam thì lại rơi vào nhàn hạ.
Định đi tìm vợ của mình, nhưng không ngờ rằng lại bị Lưu lão gia tử ngăn cản lại:
"Đi theo ta."
Lâm Nam nhìn về phía vợ của mình, trong trường hợp này anh vẫn có chút không yên tâm khi vợ mình không nằm trong tầm mắt của anh.
Thấy vậy, Lưu lão gia tử cười lắc đầu: "Yên tâm đi! Ở đây không ai có thể gây bất lợi cho vợ con, huống hồ còn có tôn nữ của ta ở bên cạnh."
Nghĩ kỹ thì cũng đúng, nếu địa bàn của Long gia mà thật sự có chuyện thì chỉ sợ toàn bộ Hoa Hạ cũng phải có vấn đề.
Sau đó không còn do dự nữa, đi theo Lưu lão gia tử vào trong quán rượu.
Đi ngang qua nơi Long Trác vừa rồi bị vây lại, giờ chỉ còn lại người của mấy gia tộc lớn ở Hỗ Thành, Long Trác đã không thấy đâu.
"Lưu lão gia tử, chúng ta đây là đi gặp Long Trác sao?"
Thấy Lưu lão gia tử gật đầu, Lâm Nam tiếp tục:
"Nếu tôi đoán không sai thì ông ta tìm tôi chắc chắn là vì vợ của tôi."
"Chỉ là vì sao lại không cho vợ tôi đi cùng?"
Lâm Nam lải nhải không ngừng, Lưu lão gia tử cũng không nói thêm gì.
Hai người đi thẳng vào một căn phòng.
Còn chưa mở cửa, Lâm Nam đã cảm nhận được bên trong có một luồng khí tức quen thuộc, không nghi ngờ gì chính là Long Trác.
Nhưng ngoài ra anh còn cảm nhận được chân khí của ông ta đang vận động.
"Đây là muốn ra tay với mình sao?"
"Chẳng lẽ ông ta không biết thủ đoạn của mình?"
"Không nên như vậy chứ!"
Lưu lão gia tử hướng về phía chốt cửa hất cằm, ra hiệu Lâm Nam mở cửa đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận