Bắt Đầu Lĩnh Chứng, Kích Hoạt Lựa Chọn Hệ Thống

Chương 257: Tông sư cấp biểu diễn kỹ năng

Chương 257: Kỹ năng biểu diễn cấp tông sư
Châu Khả Nghiên cũng nói: "Trước đây hắn e là một chiêu của Ảnh Nhi cũng không đỡ nổi, nhưng giờ xem ra, e là cả Châu gia có thể địch nổi cũng chẳng có mấy ai."
Thực ra Châu Khả Nghiên còn nói dè dặt, nếu thật đặt lên bàn cân, e rằng toàn Châu gia chỉ có một người đủ sức, đó là vị ám kình viên mãn duy nhất.
Châu Ảnh Nhi hôm nay không đến, nếu thấy cảnh này, có lẽ sẽ đưa ra phán đoán chính xác.
Còn Lâm Tịch và Hoắc Quân Di mấy cô gái không hứng thú với võ đạo thì chỉ nhìn, không hỏi nhiều.
Lâm Nam rất bình tĩnh nói: "Nói vậy, những gì các ngươi thấy vẫn chưa phải thực lực chân chính của An Gia Trụ. Theo cảnh giới võ đạo mà xét, hắn đã là ám kình viên mãn rồi."
"Cái gì, ám kình viên mãn?"
"Không thể nào!"
"Lão gia tử nhà ta cũng chỉ ám kình viên mãn, Hỗ Thành bát đại gia tộc trừ mấy vị hóa kình ra, còn lại đều là ám kình viên mãn cả. Thế nghĩa là An Gia Trụ đủ sức làm gia chủ rồi?"
Tuy ngoài miệng còn nghi ngờ, nhưng trong lòng đã tiếp nhận.
Dù sao thực lực của Lâm Nam ai cũng rõ, trừ Lưu Tư Ngữ biết rõ hắn là tông sư cảnh, thì những người khác đều biết thấp nhất cũng là võ giả hóa kình.
Vậy nên lời hắn nói, tin không nghi ngờ gì.
Lưu Tư Ngữ lúc này cũng chen vào nói: "Lâm Nam, cái phương pháp trong nháy mắt tạo ra võ giả ám kình viên mãn của ngươi là gì vậy, nếu không làm cho ta một cái ám kình viên mãn đi, đến lúc đó cùng lão bà ngươi ra đường ngươi không cần lo lắng nữa, ta chính là vệ sĩ tốt nhất."
Lời của Lưu Tư Ngữ, câu tiếp theo đã bị mọi người ở đây trực tiếp bỏ qua, ai nấy đều tò mò xem Lâm Nam trả lời thế nào.
Nếu thật có thể trực tiếp tạo ra võ giả ám kình viên mãn, vậy làm sao cũng phải nịnh nọt một chút, không chừng mình lại là cái thiên mệnh chi nữ đây.
Dù Lư Miêu Miêu không hứng thú với võ đạo, nhưng những gì Lâm Nam nói với nàng, nàng vẫn nhớ.
Tóm lại, trực tiếp tạo ra một võ giả ám kình viên mãn là bất khả thi, Lâm Nam cũng làm không được.
Còn việc tu vi cùng nhau chia sẻ lại là chuyện khác.
Quả nhiên.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chưa có khả năng trực tiếp tạo ra võ giả ám kình viên mãn, nếu có, ta đã tạo một đám rồi."
Lâm Nam phủ định vừa nói, mọi người ở đây ít nhiều có chút thất vọng, bất quá chỉ là chút ít thôi, loại chuyện kinh thiên động địa thế này, vốn dĩ xác suất cũng không cao.
"Vậy An Gia Trụ là sao vậy?"
Lâm Nam cũng không giấu diếm: "Có thể là gì, hắn thiên phú dị bẩm thôi, còn trẻ đã tu luyện đến ám kình viên mãn, tương lai cũng có khả năng."
Trần Xử Lê có chút không thể tin, không riêng gì người ngoài, ngay cả ca ca thân thiết của An Gia Trụ, rõ ràng cũng nói thiên phú của An Gia Trụ kém vô cùng cơ mà!
"Đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, ta chỉ là giúp hắn bộc lộ thực lực thật sự cho mọi người thấy."
Sau đó lại nói với Lưu Tư Ngữ: "Nếu ngươi cũng giống hắn, ta ngược lại không ngại giúp ngươi, đáng tiếc ngươi không phải."
Lưu Tư Ngữ không đáp lời.
Mọi người cảm thấy hình như chỉ có thể giải thích như vậy, thế là cũng an tĩnh lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Tịch mấy người thì lại chẳng suy nghĩ gì, chỉ đơn thuần xem kịch, một vở kịch đầy màu sắc tình cảm.
Chỉ là cảm thấy thật châm biếm, đắc thế và thất thế hoàn toàn là hai đãi ngộ khác nhau.
Còn Lâm Nam, thì xích lại gần lão bà của mình, tay đã đặt lên bụng nàng, trò chuyện giết thời gian, Lưu Tư Ngữ cũng thỉnh thoảng chen vào.
Bên này An Gia Trụ, cái danh xưng "đồ đần" sau khi bị mấy võ giả minh kình vạch trần đã hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là "An thiếu" "Gia Trụ ca".
Thêm nữa, đây đều là những người vô vọng thừa kế gia tộc, muốn nâng địa vị của mình lên một bước, cho nên trong khi thổi phồng cũng bắt đầu tìm kiếm lợi ích.
"Ta đã biết Gia Trụ ca nhà ta là thiên tài rồi, còn trẻ thế này đã là võ giả ám kình, tương lai An gia chắc chắn là ngươi thừa kế."
"Đúng vậy, đến lúc đó An thiếu có thể dìu dắt chúng ta một chút."
"Tám đại gia tộc ở Hỗ Thành thân thiết như tay chân, mấy người nói thừa rồi không? Anh nói đúng không An thiếu!"
Mấy võ giả minh kình cũng bắt đầu thảo luận về vấn đề tu luyện.
"An thiếu, anh tu luyện là khi nào vậy?"
"An thiếu, bình thường anh đánh quyền gì, hay là luyện chân?"
"Tôi cảm thấy chắc là Thiết Sa Chưởng nổi danh nhất của An gia, lớn vậy rồi mà chưa thấy nó ra sao cả, có thời gian An thiếu cho tôi mở mang tầm mắt." ...
An Gia Trụ chỉ biết nói Thiết Sa Chưởng gì hắn cũng chưa từng thấy qua, mỗi ngày luyện tập đều là quyền pháp cơ sở mà gia tộc chuẩn bị.
Đương nhiên, kể cả bây giờ hắn biết Thiết Sa Chưởng cũng sẽ không biểu diễn cho đám người kia xem, trừ phi dùng nó để đánh người.
An Gia Trụ chỉ thiếu kinh nghiệm chứ không phải thật sự ngốc, hắn trải qua tình người ấm lạnh, nhìn thấu tâm tư nhỏ mọn của những người này.
Thế nên, với những câu hỏi này hắn không hề đáp lời, mà ngược lại, mượn cớ lực lượng mạnh mẽ của mình bây giờ, nhanh chóng chen ra khỏi đám người kia.
Để tránh gây thêm phiền phức cho mình và Lâm Nam, hắn nói với Trần Xử Lê: "Trần tiểu thư, hôm nay tôi xảy ra chút chuyện, quà sinh nhật đã gửi tới, cơm cũng ăn xong rồi, tôi xin phép đi trước, ngày khác anh Trần Xử Sinh về chúng ta lại tụ họp."
Thậm chí còn không nói chuyện với Lâm Nam, cũng không quan tâm Trần Xử Lê có đồng ý hay không, liền rời đi ngay.
Khóe môi Lâm Nam khẽ nhếch lên, không để ý.
Nhưng mấy cậu ấm cô chiêu này lại khác.
Cả giận nói: "Người gì vậy! Tưởng mình thành võ giả ám kình là lên trời rồi à."
"Đúng vậy, không những không nể mặt chúng ta, mà đến cả mặt mũi Trần tiểu thư và Lâm tiên sinh cũng không coi ra gì, thật là..."
"Thôi bỏ đi, ảnh hưởng tâm tình quá, vậy mà để thằng ngốc kia vượt lên, ta muốn về tu luyện, Trần tiểu thư ta cũng xin phép về trước."
Có người thứ nhất, sẽ có người thứ hai, rất nhanh có rất nhiều người nhao nhao rời đi.
Đều biết tiếp theo còn có hoạt động, nhưng là không có tâm tình.
Những cậu ấm cô chiêu này đều có tính tình, dù Lâm Nam là đại lão, nếu bọn họ không đạt được lợi ích gì từ người hắn, thì đại lão cũng là rắm, không đáng để bọn họ tốn thời gian nịnh nọt.
Chỉ có thể nói tầm nhìn của bọn họ quá hạn hẹp, rất nhanh căn phòng lớn chỉ còn lại mười mấy người.
Không tham gia tiệc sinh nhật, Lâm Nam thấy mọi người rời đi, còn tưởng rằng mọi chuyện kết thúc, định dẫn Lư Miêu Miêu về.
Nhưng Trần Xử Lê đã nhanh hơn một bước: "Ít người cũng tốt, vậy chúng ta đi hát trước đi!"
Hình như việc chọn KTV làm nơi tổ chức tiệc chính là để chuẩn bị cho bước này, nhưng Lâm Nam lại không biết hát!
Người ta hát đòi tiền, còn hắn hát lại muốn mạng, nếu mà cất giọng, chẳng phải mất mặt Thuần Thuần sao?
Ngay khi Lâm Nam nghĩ cách tìm cớ rời đi thì,
« Tuyển hạng đã xuất hiện, mời ký chủ lựa chọn. »
« Tuyển hạng một: Nhìn thẳng vào khuyết điểm của bản thân, chủ động hát một bài, phần thưởng: kỹ năng biểu diễn cấp tông sư. »
« Tuyển hạng hai: Trốn tránh khuyết điểm của bản thân, dẫn lão bà rời đi, phần thưởng: một ca khúc. »
Lâm Nam chỉ có thể nói trên con đường hoàn mỹ của mình lại phải tiến thêm một bước.
"Ta chọn tuyển hạng một."
« Phần thưởng đã trao, mời ký chủ kiểm tra và nhận. »
Rất nhanh, trong đầu Lâm Nam xuất hiện đủ loại kỹ xảo phát âm, thậm chí còn tưởng tượng ra cả thành quả khi mình hát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận